Phần 1. Chương 9
Ma Thần Là Thuộc Hạ Của Ta
Chương 9. Lời yêu nàng ta đã nói từ lâu...
Ngãi Thiên Mai không hề trúng độc, cũng chẳng bị thương, chẳng qua... nàng chính là không muốn tỉnh lại, bi thương đến độ muốn tự huỷ đi chính mình. Và hắn cũng biết.
Ma Thần ôm thân thể vàng rực đứng trên một đỉnh núi cao được mây hồng bao phủ, ánh mắt lạnh căm mà u tịch phóng nhìn vào một khoảng không, chốc lát lại dời tầm mắt đến người con gái ngủ say không chịu tỉnh lại.
Đoàn Hạo từ trên vai hắn hạ cánh xuống hoá thành một chàng trai tuấn tú, vạt áo trắng tung bay, y ngước nhìn dị tượng biến hóa trên thiên không, sấm chớp vần vũ làm tan bớt làn khói hồng nhạt phủ vây quanh ngọn núi, y mím chặt môi lại sau đó nở một nụ cười nhạt mang theo vài phần lo lắng. Y cũng không nói nhiều mà trực tiếp tiến thẳng vào trong động, y phát hiện: kết giới bao bọc quả nhiên là yếu đi rất nhiều!
Cửu Diễm.... nàng quả nhiên lịch kiếp!
Ma Thần nhìn theo bóng lưng có chút vội vã của y thì lắc đầu có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ hắn muốn mượn chỗ của Cửu Diễm để giúp Thiên Mai chữa tâm bệnh nhưng không ngờ lại đúng lúc Cửu Diễm nàng lịch kiếp. Hắn đảo mắt quan sát thiên tượng một chút, mày kiếm hơi kéo lại, e rằng lần này muốn thăng tiên sẽ không đơn giản!
Người hồ tộc muốn lịch kiếp sẽ không giống với những tộc nhân khác, vì bọn họ là yêu cho nên quá trình lịch kiếp vừa kéo dài vừa phải chịu lôi hình để trừ đi tà tính, hơn nữa.. còn phải sớm ngày dứt bỏ thất tình lục dục, nếu không thì cho dù không bị hồn phi phách tán thì họ cũng không thể trở thành tiên. Chính vì thế mà số lượng hồ yêu thăng được thượng tiên càng ngày càng ít, đa số đều không thể vứt bỏ một thứ trong thất tình lục dục, và kết cục chính là mãi mãi hồn phi phách tán! Còn Cửu Diễm.... nàng là một cô nương tốt, cũng đơn thuần tinh khiết như Thiên Mai, nhưng nàng cũng có cái không thể quên được.. Chính là con đại bằng ngốc nhà hắn!
Đoàn Hạo vào bên trong không lâu thì ngũ tinh lôi chấn đã hội đủ, trên thiên không bắt đầu giáng những trận mưa sét đinh tai nhức óc nhưng hiện tại vẫn chưa đánh tới cửa động.
Ma Thần ôm Ngãi Thiên Mai khẽ lắc mình tránh sang một bên, sau đó vun tay thiết lập một cái kết giới bao vây phía ngoài động.
''Cửu Diễm, chủ nhân chỉ có thể giúp ngươi tới đây!'' Xong xuôi lại mang người đi mất. Hắn tuy là Ma nhưng hắn cũng là Thần, hắn không thể làm trái quy luật vốn vẫn luân phiên tái diễn, Thần có quy tắc của Thần, thiên địa có quy tắc của thiên địa, nếu ngươi muốn thành tiên thì hiển nhiên ngươi cũng phải trả một cái giá rất đắt... Trả bằng một trái tim!
Ngãi Thiên Mai cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, tuy có vài phần âm lãnh giống như người đến từ cõi chết nhưng lại có cảm giác vô cùng an tĩnh và quen thuộc, uy nghiêm giống như một vị thần.
Thật ra từ lúc đạo sấm sét đầu tiên giáng xuống thì nàng đã mơ hồ tỉnh lại, thế nhưng một cảm giác đau âm ỷ, tê dại và dường như không còn tí cảm giác gì đã đánh bại ngũ quan của nàng, nàng cảm thấy thật mờ mịt và xa xăm, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không biết cho đến khi nàng nhận được một luồng khí ấm áp bao bọc toàn cơ thể.
Giọng Ma Thần vang lên trầm thấp: ''Tiểu thư, tỉnh lại đi, ta về rồi!''
Ngãi Thiên Mai nâng tay xoa xoa mí mắt nặng trĩu, xoa đến nỗi nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống, đôi mắt không mở nhưng vẫn sưng đỏ lên trông thấy.
Ma Thần đau lòng túm lấy tay nàng ngăn cản: ''Tiểu thư, đừng xoa nữa, mở mắt ra!'' Thật không hiểu tại sao mỗi lần hắn muốn rời đi để nàng tự sinh tự diệt, để nàng tuyệt vọng mà buông bỏ tình cảm với hắn và.. có thể thuận lợi thăng lên thần vị, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của nàng, đau đớn của nàng khi mất đi sự che chở của hắn thì hắn lại không kìm được mà muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng, dang rộng vòng tay mà chờ đón cái sà vào của nàng, muốn nhìn thấy một nụ cười ngây ngốc của nàng khi ở bên cạnh hắn. Hắn không biết, không biết, không biết!
Và rồi khi nghe Đoàn Hạo nói: ''Chủ nhân không sợ đi rồi thì nàng sẽ yêu người khác sao? Tóm lại nàng vẫn rơi vào tình kiếp'' thì hắn có hơi giật mình! Trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày...Ngãi Thiên Mai luôn quấn quýt hỏi hắn ''có thích nàng không''.. yêu người khác! Nếu thật sự có ngày đó.. Hắn sẽ để yên sao? Hắn.. có thể làm ngơ sao? Hắn.. có thể kìm được mà không đánh kẻ đó dập đầu máu chảy sao? Hắn không biết, không biết, không biết!
Ngãi Thiên Mai kiên quyết không chịu mở mắt, nàng vừa khóc vừa lắc đầu: ''Không.. ta không muốn! Nếu ta mở mắt ra huynh sẽ không cần ta nữa, ta không muốn!''
Ma Thần có chút sửng sốt, trong lòng ẩn ẩn đau... hắn vươn tay ra muốn lập tức ôm lấy nàng nhưng lại dừng lại ở một khoảng không... hắn do dự!
Trái tim của Thần làm bằng gì? Trái tim của Thần cất chứa thứ gì? Hay là Thần căn bản sẽ không có trái tim? Muốn làm Thần thì phải vứt bỏ trái tim, nhưng Đoạn Thiên Nhai hắn cũng là Thần! Vì sao cảm giác nơi lồng ngực đau nhói?
Hắn do dự...
Nếu hiện tại đưa tay ôm lấy nàng thì như vậy.. có phải hắn đã phạm sai lầm hay không? Nhưng là nhìn nàng ôm mặt khóc đến tan tâm liệt phế như thế liệu có đúng không? Hắn phải làm sao để không sai lầm thêm bước nữa? Vô tình biến bản thân thành tình kiếp của nàng chính là một sai lầm rất lớn!
Bỏ đi hay ở lại? Hắn không biết!
Nhưng thiên kiếp cũng không phải hắn nói ''không cần lịch'' là có thể cho qua!
Hắn nên làm gì để không phạm sai lầm nữa?
Huynh có từng yêu ta không?
Ngãi Thiên Mai!
Huynh có từng yêu ta không?
Ngãi Thiên Mai!
Nàng đã hỏi rất nhiều lần và hắn cũng trả lời rất nhiều lần... tại sao, tại sao nàng lại không hiểu? Rõ ràng là từ lúc nàng còn chưa hóa thành người thì hắn đã trả lời, tại sao nàng không chịu suy nghĩ?
Ngãi Thiên Mai...
Nàng chính là như vậy, là một cô nương đơn thuần dễ lừa gạt, vừa ngây thơ vừa vô cùng đáng yêu! Vì thế, hắn sợ nàng sẽ bị người ta lừa mất! Nhưng rồi hắn phát hiện.. trên người nàng có một giọt máu của Hoa Thần, đó chính là nguyên nhân khiến cho nàng có được linh thức... Nàng chính là Hoa Thần kế nhiệm đã được chọn trước!
Lịch kiếp gì chứ? Số mệnh gì chứ? Chẳng qua nàng chỉ là một kẻ thay thế vô cớ bị chọn lựa! Con đường tiến đến thần vị khiến nàng phải mất đi rất nhiều thứ, nhưng mà nó vốn dĩ sẽ thuộc về nàng, có điều có thể lâu hơn một chút nếu không có được giọt máu kia... nàng không cần thần vị! Nếu nàng biết được sở dĩ nàng có thể có được ngày hôm nay đều nhờ vào giọt máu của Hoa Thần thì Ngãi Thiên Mai nàng bằng lòng trả lại!
Không cần thần vị! Không cần trách nhiệm sánh ngang trời đất! Không cần được mọi người kính ngưỡng! Nàng chỉ cần làm một đóa hoa mai vàng rực bình thường trong vườn Thượng Mai trên thiên đình, mùa xuân sẽ nở, mùa hè lại tàn.. giống như các tỷ các muội của nàng vậy!
''Tiểu thư...''
''A Thiên, đừng đi! Huynh đừng đi!'' Ngãi Thiên Mai không dám mở mắt, nàng vươn tay sờ soạng lung tung cuối cùng nắm được vạt áo choàng đen của hắn, giữ chặt.
Ma Thần bất đắc dĩ thở dài, hắn vẫn là không buông xuống được, hắn gắt gao đem nàng nhập vào trong lồng ngực rắn chắc: ''Tiểu thư, A Thiên ở đây, sẽ không đi nữa, mở mắt ra nhìn ta!''
Ngãi Thiên Mai vòng tay lên ôm lấy cái cổ của hắn, theo thói quen lại dụi dụi vào trong ngực hắn sau đó mới chậm rãi mở mắt ra... xung quanh hắn được bao bọc bởi một ánh sáng màu lam nhạt đẹp đẽ khiến nàng có cảm giác như được trở về năm trăm năm trước.
''A Thiên...''
Ma Thần chậm rãi vuốt ve gò má đẫm nước mắt, đau lòng nói: ''Sao lại ngốc như vậy? Chẳng phải ta không có chuyện gì hay sao?''
Ngãi Thiên Mai rướn cổ hôn lên má hắn một cái, sau đó lại chôn mặt ở trong ngực hắn khẽ thì thầm: ''Ta nhớ lại rồi, trên thiên giới ta đã gặp A Thiên.'' - ''A Thiên, đừng đem ta biến thành thần có được không?''
Thì ra là nước Vong Tình đã được hoá giải.. nhưng mà câu nói kia thật khiến cho hắn dở khóc dở cười: ''Thiên kiếp không phải ta nói không lịch là có thể bỏ qua...''
''Nhưng mà có lẽ ta độ kiếp không thành!''
''Không được! Nếu độ kiếp không thành thì cũng đồng dạng với hồn phi phách tán!'' Ma Thần chậm rãi nói ra kết cục xấu nhất.
Ngãi Thiên Mai lại hôn hắn một cái nữa nhưng hắn lại né tránh, việc này khiến cho nàng không khỏi cảm thấy thất bại, mà hắn cũng cảm thấy hơi mất mát, nàng bĩu môi: ''Ta không sợ! Chỉ cần huynh thừa nhận thích ta, cái gì ta cũng không sợ!''
Nếu có thể mang theo lời thú nhận của hắn mà ra đi thì nàng cũng cảm thấy rất an ổn nhưng rồi trong lòng nàng lại sinh ra một tia không nỡ... nàng cũng không muốn hắn phải đau lòng nhìn nàng ra đi, nhưng mà nàng lại nghĩ.. nếu như về sau vẫn thường xuyên chạm mặt nhưng lại không có một tí cảm xúc gì.. như vậy.. có khác gì với sống không bằng chết?
Trái tim của Thần làm bằng gì? Bằng sỏi đá hay vô hình? Trái tim của Thần chứa đựng thứ gì? Là chúng sinh thiên hạ hay chỉ là một thứ trách nhiệm phù du?
Ma Thần nghiêm mặt, không trả lời nàng. Từ phía chân trời xuất hiện một con rồng màu vàng uy vũ đang hướng về phía này với nộ khí xung thiên.
''Ngươi đừng hòng làm hại Thiên Mai! Thiên Mai, nàng vạn lần đừng để yêu ma mê hoặc! Nàng chính là Hoa Thần''
Lời tác giả: ta thật ghét làm tiên!!!
#Thư_danh_Quyên_Quyên
#Họ_là_Thiệu
#Tính_Tình_Bướng_Bỉnh
#Tự_Thiên_Nhai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro