
Đi cùng
Buổi sáng vẫn tràn qua những con phố nhỏ, ánh sáng vàng nhạt len qua kẽ lá, hắt lên mặt đường còn đọng sương, lên những gờ tường cũ, trên mái nhà thấp. Huy và Hoàng đi song song, bước chân đều đặn trên vỉa hè lát đá, nhịp bước như hòa vào nhịp thở riêng nhưng đồng điệu. Không cần nhìn nhau nhiều, chỉ thoáng chạm mắt đủ để nhận ra sự hiện diện quen thuộc mà khiến tim nhích nhẹ.
Mùi bơ và đường nâu từ tiệm bánh bên đường thoảng qua, hòa cùng hương cacao còn sót lại trong túi giấy từ tiệm hôm qua. Huy hít một hơi sâu, mắt dõi theo Hoàng khi cậu khẽ nghiêng đầu nhìn tán lá ánh sáng hắt qua. Khoảnh khắc ấy dịu dàng, như một bản nhạc trôi chậm qua thành phố đang dần thức dậy.
Họ đi qua quán cà phê vắng khách, nơi ánh sáng len qua cửa kính rọi lên những chiếc bàn gỗ, làm nổi bật những vết cũ, những sợi bụi mỏng. Huy bước chậm hơn một chút, để nhịp chân hòa với nhịp bước Hoàng, tay khẽ vuốt túi xách, mắt lướt qua mái tóc nâu ánh vàng, lướt qua đường cong cổ tay khi cậu khẽ nhấc vỉ bánh. Mỗi chuyển động của Hoàng như một nhịp rung nhỏ, mà Huy cảm nhận rõ từng chút.
Những chiếc lá rơi từ tán cây, rơi vào mặt đường, rơi lên vai, rơi qua tay họ mà không làm ai dừng lại, nhưng Huy cảm nhận được từng nhịp rung khi Hoàng nghiêng người tránh. Không cần nói, không cần nắm tay, chỉ là đồng hành song song trong từng cử chỉ nhỏ, từng khoảnh khắc thoáng qua.
Họ đi qua cây cầu nhỏ, nước hồ lấp lánh dưới ánh sáng sớm, phản chiếu mái tóc, đôi mắt, ánh sáng hắt lên những nụ cười nhẹ chưa kịp hình thành. Gió khẽ thổi, mùi ẩm của hồ trộn với hương bánh nướng từ tiệm gần đó. Huy cảm giác như nhịp tim mình đang song song, hòa cùng nhịp tim Hoàng, từng hơi thở vừa đủ để biết rằng họ đang cùng tồn tại trong khoảnh khắc ấy.
Một ổ bánh trên tay Huy, Hoàng khẽ nghiêng người lấy, tay chạm tay trong thoáng chốc. Nhịp tim như lặng lại một chút, không dồn dập, không hồi hộp, chỉ là nhận thức về sự đồng hành, về cảm giác quen thuộc khi song song. Họ đi tiếp, qua những con phố nhỏ lát đá, qua những gờ tường cũ, qua tiếng chim hót, tiếng bước chân rì rầm xa xa. Mọi âm thanh dường như lùi lại, nhường chỗ cho nhịp thở, nhịp bước, và sự hiện diện thầm lặng của hai người.
Họ dừng lại trước tiệm bánh nhỏ quen thuộc, ánh sáng chiếu xiên qua cửa kính, hắt lên kệ bánh còn bốc khói, lên mái tóc, lên mắt họ. Huy nhận ra từng chi tiết nhỏ: cách Hoàng nghiêng đầu nhìn bánh, cách cậu đặt tay lên khay, cách cậu thở nhẹ khi nâng khay ra khỏi kệ. Sự quen thuộc trong từng cử chỉ khiến tim Huy rung lên, một nhịp rung vừa đủ để cảm nhận sự gần gũi, nhưng không dồn dập, không lời giải thích.
Họ tiếp tục đi dọc con phố nhỏ, qua những ngã rẽ, nơi ánh sáng hắt lên mái nhà thấp, phản chiếu xuống mặt đường còn sương. Mỗi bước chân là một nhịp song song, mỗi hơi thở là một nhịp hòa vào nhau. Huy nhìn Hoàng thoáng qua, nhận ra sự đồng điệu trong cách cậu di chuyển: không gấp gáp, không dồn dập, nhưng đủ để biết rằng khoảnh khắc này chỉ dành riêng cho họ.
Mùi bánh nướng, hương cacao, mùi đất ẩm sau đêm mưa, tiếng muỗng, tiếng lò nướng, tiếng chim hót... tất cả hòa thành một bản nhạc dịu dàng mà chỉ họ nghe được. Họ đi qua tiệm bánh quen thuộc, nhìn những ổ bánh mới ra lò, những đĩa bánh còn ấm, nhưng không ai dừng lại quá lâu, chỉ bước song song, tay gần nhau, nhịp tim hòa vào nhau.
Khi họ dừng trước một góc phố, Huy nhìn Hoàng thoáng qua, ánh mắt vừa quen vừa mới, nhịp tim vừa lặng vừa rung. Không cần cười, không cần lời, chỉ là cái nhìn đồng điệu, nhận thức về sự song song, về buổi sáng đang lan tỏa, về sự gần gũi thầm lặng. Họ rẽ mỗi người một hướng, nhưng cảm giác đồng hành vẫn vẹn nguyên, mang theo ánh sáng, mùi bánh, nhịp tim, và buổi sáng bình yên.
Huy đứng giữa con đường lát đá, nhìn theo bóng Hoàng khuất dần, nhịp tim hòa với nhịp bước vừa đi qua. Anh cảm nhận mọi thứ xung quanh: ánh sáng xiên qua tán lá, hương bánh còn vương trên không khí, hơi nóng từ ly cacao còn sót lại. Mọi thứ trở thành một bản nhạc riêng, dịu dàng, quen thuộc, thầm lặng, và vẹn nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro