Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cún Yêu

Điện thoại rung lên lần thứ 47.

Huy nhìn chằm chằm màn hình tối om, dòng chữ "Gọi lại sau" như dao cứa vào tim.

Không biết đây là lần thứ mấy anh không gọi được "cho vợ tương lai của mình" rồi. Từ sáng sớm, anh đã gọi không ngớt – 8 giờ sáng, 10 giờ, trưa, chiều, tối mịt. Giờ đã khuya, mà Hoàng vẫn chưa bắt máy lần nào.

Tim Huy đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Anh ngồi co ro trên sofa phòng khách tối om, chỉ le lói ánh sáng từ màn hình điện thoại, tay siết chặt đến trắng bệch.

Anh không thể nhắn tin vì anh biết rõ nếu nhắn tin thường Hoàng không trả lời. Lúc đó anh chẳng biết tại sao nữa. Nên có lần Huy hỏi thẳng ngay khi gọi được cho Hoàng:

"Sao em không trả lời tin nhắn anh?"

Hoàng cười ngại ngùng, giọng cậu có gì đó khác, đã trưởng thành hơn một chút:

"Do em ít dùng điện thoại thôi anh. Em lo đi học, với em cũng dành thời gian chơi...game với mọi người, học chơi đàn ghita nữa. Em cũng lười check tin nhắn thường xuyên."

Biết vợ mình như thế nên Huy chỉ toàn gọi. Nhưng giờ gọi không được. Anh lo lắm. Nỗi sợ hãi dâng trào: Cún bị gì rồi? Tai nạn? Hay em đang đi chơi ở đâu đó quên đường về? - Những suy nghĩ đen tối quay cuồng, khiến anh thở dốc, tay run run bấm gọi lần nữa.

Vẫn im lặng.

Suốt cả ngày không một tín hiệu. Huy biết giờ bên kia là ban sáng, Hoàng hẳn đang đi học hoặc lại ngồi chơi đàn ghi-ta gì đấy. Nhưng nỗi lo không nguôi.

Bình thường gọi 3-4 cuộc là bắt máy nhưng giờ cứ im thin thít, tim anh như bị bóp nghẹt, nỗi nhớ xen lẫn nghi ngờ khiến anh đứng bật dậy, đi qua đi lại trong phòng tối, tay day thái dương. Muốn bay sang bên đó ngay lập tức, muốn kéo em về cưới em, ôm chặt lấy em, không cho em tránh mặt Huy nữa...

Không chịu nổi sự bức bối này. Huy cầm điện thoại tìm số của ba Hoàng. Anh biết gọi cho ba Hoàng lúc này có thể phá giấc ngủ của ba vợ, nhưng nếu không biết Hoàng bị gì thì anh còn điên hơn.

Tay run run bấm số, tiếng chuông reo dài dằng dặc như tra tấn.

Bên kia, ba Hoàng đang ôm vợ ngủ say, điện thoại rung bần bật trên bàn. Ông tỉnh giấc, dụi mắt ngái ngủ, giọng khàn khàn đầy cáu kỉnh:

"Sao thế Huy? Khuya rồi..."

Huy nói lia lịa, giọng lạc đi vì lo lắng pha áy náy:

"Ba ơi con xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của ba, nhưng mà con lo cho Hoàng lắm! Con không biết cún bị gì mà con không liên lạc được, chuyện xảy ra lâu lắm rồi ba ơi!"

Giọng anh vỡ òa, như sắp khóc.

Ba Hoàng dựng đầu ngồi dậy ngay lập tức, cơn buồn ngủ tan biến, giọng nghiêm trọng:

"C- cái gì? Con... con không liên lạc được với cún bao lâu rồi?"

"Mười hai tiếng rồi ba à..." Huy đáp, giọng run rẩy bất lực, như van xin một phép màu.

"..."

Biết vậy tao khỏi bắt máy cho rồi! Làm hết hồn!

Ba Hoàng không lo như Huy, vì mới hôm qua ông còn gọi cho con trai bé bỏng của mình - Hoàng - dặn dò chuyện học hành, thằng bé còn cười nói vui vẻ.

Giờ đang ngủ chưa kịp tỉnh đã bị Huy đặt vào tình huống nguy cấp, ông cũng xém chút xíu nữa nhảy dựng lên như Huy.

Ông trấn an vội: "Con đợi xíu để ba check cam xem Hoàng thế nào."

Huy hy vọng le lói: "Được ạ! Nhưng mà ba ơi, ba có thể cho con xin tài khoản vào camera nhà cún được không ba?"

Ba Hoàng tỉnh táo đáp ngay, giọng kiên quyết:

"Không được con ơi, cún không chịu. Ba chỉ đành tôn trọng Hoàng thôi con. Có gì từ từ con xin em thử đi, xem nó cho không."

Ông biết Hoàng ghét bị theo dõi, nhất là khi Hoàng đang tự ti về việc ngoại hình thay đổi. Đến giờ, chuyện đó cả gia đình ông vẫn đang giấu không cho bên kia biết, ông cũng không hiểu con mình sao lại tự ti nữa, chỉ có thể khuyên nhủ con tốt nhất nên nói sớm cho Huy, nếu Huy không chấp nhận cứ thế huỷ hôn cũng được, không nhất thiết phải tự làm khổ cuộc đời mình, Hoàng lần nào cũng buồn rầu nói 'dạ' nhưng không làm theo.

Huy thất vọng thõng vai: "Vậy... vậy ba xem giúp con Hoàng có bình an ở nhà không ạ."

Ba Hoàng không cúp máy, chuyển sang ứng dụng xem camera.

Màn hình hiện lên: bên kia đang là ban sáng, Hoàng vừa mới rời khỏi nhà đi học thôi.

Ba Hoàng nhướng mày, cũng hiểu phần nào lí do tại sao Hoàng không bắt máy.

Trong khi Huy gọi cho Hoàng thì bên kia thằng nhỏ đang ngủ, khuya lắc khuya lơ, ai rảnh ngồi nghe nói nhảm đâu chứ. Hoàng còn phải thức sớm chuẩn bị đi học nữa mà.

Ông lắc đầu cười thầm, thở phào:

"Hoàng ổn Huy ơi, thằng bé mới đi học à. Với lại, mới mười hai tiếng không gọi thôi, hai đứa trái múi giờ nhau, sao tự nhiên con phải gọi lúc em đang ngủ vậy? Nó đi học mệt, sao nghe máy con được."

Huy nghe xong thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân, nhưng rồi... vỡ òa phì cười. Tiếng cười vang vọng trong phòng tối, xen lẫn nước mắt xúc động:

"Haha... trời ơi con điên quá ba ơi! Mười hai tiếng... mới mười hai tiếng thôi mà con tưởng cún mất tích rồi!"

Anh ngồi phịch xuống sofa, tay ôm bụng cười ngặt nghẽo, nỗi căng thẳng tan biến, thay vào đó là nỗi nhớ da diết. Cún yêu của anh... đang đi học vui vẻ bên kia, còn anh ở đây lo sốt vó.

Nhưng sao em ít gọi thế hả? Anh nhớ em phát điên rồi... Thậm chí... lâu lắm rồi anh không thấy mặt em, anh quên luôn em trông như thế nào luôn rồi...

Thật ra không phải tự nhiên anh lo lắng như vậy. Vốn dĩ anh rất nhớ Hoàng – vợ của anh (dù chưa cưới nhưng anh đã công nhận cậu là vợ mình từ lâu rồi).

Ban đầu Hoàng mới đi nước ngoài, cậu còn gọi thường xuyên, giọng mềm mại non nớt, cái gì cũng chia sẻ cho anh hết, ba mẹ Hoàng còn trách sao gọi cho anh nhiều thế mà không gọi cho họ.

Vậy mà giờ đây, hầu như cậu không thèm gọi, không nhắn tin gì. Chỉ khi anh gọi thì mới bắt máy, và thật ra là phải có căn tu mạnh lắm mới thấy Hoàng trả lời – như hôm nay, 12 tiếng im bặt.

Mà tại sao anh yêu Hoàng đến thế, chắc cũng phải quay về 19 năm về trước, ngay cái ngày đầu tiên anh gặp cún yêu...

---

Hành lang bệnh viện, vốn dĩ là nơi của những bước chân vội vã, của tiếng xe đẩy lách cách và những lời thì thầm lo âu, hôm nay lại chìm trong một sự tĩnh lặng đến lạ.

Hương thuốc khử trùng đặc trưng hòa quyện một cách dịu dàng với mùi sữa non thoang thoảng, ngọt ngào từ khu sơ sinh, tạo nên một không khí vừa thiêng liêng vừa ấm áp.

Tuy nhiên, sự tĩnh lặng ấy không phải là dấu hiệu của vắng vẻ, mà là của sự chờ đợi trang trọng, của một khoảnh khắc đặc biệt.

Tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào bên ngoài, trong căn phòng VIP rộng rãi và ấm cúng, hai gia đình danh giá đang quây quần bên nhau.

Đó là ba mẹ Huy – những doanh nhân thành đạt, những kiến trúc sư của một cơ ngơi đồ sộ với hàng loạt dự án bất động sản trải dài khắp các quận trung tâm thành phố. Phong thái của họ luôn toát lên vẻ quyền quý, tự tin, nhưng ẩn sâu bên trong là sự ấm áp và chân thành.

Đối diện với họ là ba mẹ Hoàng – cặp luật sư danh tiếng bậc nhất thành phố A, những người sở hữu khối óc sắc bén, sự nhạy bén trong từng điều luật và uy tín vững chắc trong giới pháp luật. Họ là biểu tượng của sự công minh, nhưng cũng đầy tình cảm và tinh tế.

Mối giao tình giữa hai gia đình không phải là mới chớm nở, mà đã được vun đắp qua hơn hai mươi năm, bền chặt như cây cổ thụ bám sâu vào lòng đất. Nó bắt nguồn từ thuở còn là những học sinh nghèo, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, chia sẻ từng miếng bánh, từng gói xôi, từng giấc mơ đại học cháy bỏng dưới ánh đèn khuya.

Giờ đây, khi đã có địa vị và tài sản, họ vẫn giữ vẹn nguyên tình bạn chân thành và sâu sắc ấy. Và hơn thế, họ đang cùng nhau viết nên một trang mới, một chương mới trong câu chuyện tình bạn tưởng chừng đã hoàn hảo, bằng một lời hứa hẹn đầy ý nghĩa cho thế hệ mai sau, kết nối hai gia đình một cách vĩnh cửu.

"Thôi nào, trai gái gì cũng cưới hết cho thân nhà mình! Nhà anh có thằng Huy, nhà em có thằng bé Hoàng – cho hai đứa đến với nhau là đẹp đôi khỏi bàn!"

Ba Huy cười lớn, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp căn phòng, mang theo một năng lượng tích cực và sự lạc quan. Ông vỗ vai ba Hoàng bồm bộp, một cử chỉ thân mật đầy tin cậy, khiến ly trà đường trên tay ông khẽ rung rinh.

Ông là một người đàn ông phóng khoáng, nghĩ sao nói vậy, không thích sự vòng vo hay tính toán, nhưng mỗi lời ông thốt ra đều chất chứa sự chân thành, không chút toan tính nào. Đó là một tính cách mà ai cũng yêu mến.

Mẹ Hoàng, vừa mới trải qua cuộc sinh nở kéo dài đầy vất vả, gương mặt vẫn còn phảng phất vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm hạnh phúc tột cùng, một niềm hạnh phúc viên mãn mà chỉ những người mẹ mới cảm nhận được.

Bà nằm trên chiếc giường bệnh cao cấp, tay khẽ vuốt lên bụng bầu vừa xẹp lép, cảm nhận rõ sự trống trải nhưng cũng là khởi đầu cho một điều diệu kỳ.

Ba Hoàng ngồi kề bên, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và sự dịu dàng. Anh cầm khăn mềm lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vợ, rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán bà, thay cho ngàn vạn lời muốn nói:

Em đã vất vả rồi.

Mẹ Hoàng mỉm cười trêu ba Huy, giọng nói yếu ớt nhưng đầy ý vị, pha chút tinh nghịch:

"Ừ, nhà em chỉ có mỗi bé Hoàng thôi, gả cho nhà anh là đẹp đôi nhất! Về sau, có hai đứa nó kết hôn thì chẳng phải càng thêm gắn kết tình thân hai nhà sao?"

Lời nói của bà dịu dàng, nhưng ẩn chứa niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng cho con trai bé bỏng và mối giao hảo bền chặt của hai gia đình, một tương lai mà bà đã hình dung rõ ràng trong tâm trí.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng từ từ hé mở, như mở ra một thế giới mới.

Một y tá nhẹ nhàng bế một sinh linh bé bỏng còn đỏ hỏn, nhăn nhúm, đang ngủ say trong tấm khăn bông trắng tinh, bước vào phòng.

Huy, cậu bé 6 tuổi với mái tóc đen nhánh cắt gọn gàng và đôi mắt tròn xoe láy, ánh lên vẻ tò mò không cưỡng lại được, lon ton chạy theo mẹ vào thăm trên tay còn xách theo giỏ trái cây tặng cho mẹ Hoàng.

Ánh mắt cậu không rời khỏi em bé trong vòng tay y tá. Cậu bé vốn hiếu động, thường ngày chỉ thích chạy nhảy, đùa nghịch khắp nơi, nhưng hôm nay lại bước đi rất khẽ, rất nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ tan bầu không khí thiêng liêng và trang trọng của khoảnh khắc chào đời này.

Mẹ Huy thấy con trai mình, cười tươi rói, ôm con mình lên rồi chỉ tay vào em bé đang được y tế bế, giọng đầy yêu thương và một chút hóm hỉnh:

"Huy ơi, chúc mừng con có vợ rồi nha con!"

Huy ngơ ngác, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn bà mẹ, rồi lại nhìn sang em bé đang được y tá ru trên tay.

Cậu bé chỉ vừa mới học lớp Một, khái niệm "vợ" còn quá xa lạ và trừu tượng đối với một đứa trẻ 6 tuổi, khiến cậu phải cau mày suy nghĩ, cố gắng ghép nối những mảnh ghép thông tin trong đầu.

"Vợ là gì vậy ba mẹ?" cậu bé hỏi, giọng trong trẻo và đầy thắc mắc, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt non nớt.

Mẹ Huy nựng má con trai mình, khuôn mặt dịu dàng, trìu mến. Bà kiên nhẫn giải thích từng lời, như đang kể một câu chuyện cổ tích đầy ý nghĩa:

"Vợ sẽ là người thân nhất của con, là người mà con sẽ yêu thương và bảo vệ suốt cuộc đời. Sau này, khi con lớn lên và đám cưới với em, con sẽ phải chăm sóc cho em suốt đời, lo cho em từng bữa ăn, từng bộ quần áo, che chở cho em khỏi mọi buồn phiền, mọi khó khăn trong cuộc sống. Giống như ba chăm sóc cho mẹ vậy đó!"

Bà kết thúc bằng một nụ cười ấm áp, nhìn sang ba Huy đang đứng cạnh, ánh mắt đầy tình ý, như khẳng định lời mình nói là một sự thật hiển nhiên, một chân lý mà cô và ba đã sống trọn vẹn.

Huy chớp chớp mắt, bộ óc non nớt cố gắng tiếp thu một khái niệm mới mẻ và có vẻ hơi phức tạp đối với cậu. Cậu bé chỉ tay vào em bé đang khóc oe oe khi ba Hoàng lúng túng bế lên, rồi lại nhìn về phía ba mẹ Huy, với một sự ngây thơ rất đỗi trẻ con, tựa như một thiên thần nhỏ chưa vướng bận trần tục:

"Vậy vợ... giống em trai con sao mẹ?" Cậu bé vẫn chưa hình dung được sự khác biệt.

Mẹ Huy lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười khúc khích, đầy vẻ bí ẩn và một chút tinh nghịch:

"Không đâu con trai. Em trai thì con thể hiện tình cảm kiểu khác, còn vợ thì... con thể hiện tình cảm kiểu khác cơ." Giọng mẹ đầy ẩn ý, khiến Huy càng thêm tò mò.

Huy ngẩn tò te, cái đầu nhỏ nghiêng hẳn sang một bên, vẻ mặt đầy khó hiểu và tò mò tột độ, như muốn vặn vẹo ra mọi bí mật của người lớn, mọi điều chưa được tiết lộ:

"Kiểu khác là kiểu gì vậy ba, ba làm thử cho xem được không?" Cậu bé không ngừng truy vấn, muốn tìm ra câu trả lời.

Ba Huy, thấy vợ cười trộm, biết ý con trai đang cần một lời giải thích trực quan, một minh họa sống động hơn là những lời nói trừu tượng, liền cười lớn, ánh mắt đầy tinh quái.

Bất ngờ, ông quay sang hôn chụt một cái thật kêu lên môi mẹ Huy ngay trước mặt con trai.

Tiếng hôn vang dội khắp căn phòng, như một lời giải thích sống động, không cần ngôn từ, minh họa rõ nét nhất cho khái niệm "tình cảm kiểu khác".

Mẹ Huy đỏ bừng mặt, dụi đầu vào vai Huy cười tủm tỉm, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.

Còn Huy thì thấy ba mẹ làm vậy cũng tự nhiên thấy mắc cỡ:

"Ồ quao!" cậu trợn tròn mắt, hai tay che miệng la lên: "Con hiểu rồi ba ơi, con hiểu rồi!"

Khuôn mặt cậu bé ửng hồng vì ngượng ngùng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên vẻ tò mò pha chút thích thú, như thể cậu vừa khám phá ra một bí mật lớn lao của người lớn, một bí mật mà cậu sẽ ghi nhớ rất lâu, một khoảnh khắc đáng nhớ trong tuổi thơ của mình.

Y tá nhẹ nhàng đặt bé Hoàng vào vòng tay mẹ bé sau khi ba Hoàng không thể bế em được.

Cô mỉm cười với mẹ Hoàng:

"Bé 3kg, nãy em đem đi khám tổng quát ai cũng nói nhìn thấy ghét quá à." (ý là dễ thương lắm).

Mẹ Hoàng dang tay, khẽ khàng đón con mình vào lòng. Thật ra, hồi lúc cô sắp sinh Hoàng, cô vẫn còn lâng lâng, cảm giác tự nhiên trở thành mẹ cứ xa lạ sao ấy, như một vai diễn mới mẻ chưa từng tập dượt.

Cô sờ bụng khi Hoàng đạp dữ dội muốn ra ngoài, muốn gặp ba mẹ, muốn gặp ba mẹ chồng và anh chồng tên Huy, lúc đó bác sĩ nói cô hãy trấn an bé cho bé biết, cô đã lấy tâm lý rất lâu mới nói: "Mẹ đây con" mà ngượng hết cả miệng.

Nhưng sau khi sinh em bé xong thì cũng dần quen đây là con trai mình mang thai chín tháng mười ngày khổ cực sinh ra rồi.

Cô nhẹ nhàng thơm lên má em một cái, nhẹ như không chạm vào vì sợ em đau rồi lại khóc lóc cô đau lòng lắm. Cảm giác ôm con vào lòng, ngắm nhìn gương mặt bé nhỏ ấy, mọi mệt mỏi đều tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và yêu thương vô bờ bến.

Thế nhưng, khoảnh khắc lãng mạn và hạnh phúc ấy nhanh chóng bị phá vỡ một cách bất ngờ, mang theo một chút hài hước trẻ thơ.

Khi Huy, cậu bé 6 tuổi, nhìn kỹ "vợ tương lai" của mình, mọi sự tò mò ban đầu đều biến thành nỗi sợ hãi tột độ.

Nhìn cái hình hài nhăn nhúm đỏ hỏn, mắt nhắm tịt, đôi tay đôi chân bé tí teo quơ quào trong không khí một cách vô định, miệng thì cứ mếu máo sắp khóc trong vòng tay mẹ vợ, một nỗi sợ hãi vô cớ bỗng nhiên dâng lên trong lòng Huy.

Hình ảnh một "vợ" lãng mạn, xinh đẹp như mẹ vừa bị thay thế bởi một sinh vật nhỏ bé, "ghê ghê" này.

Cậu bé hết hồn, giãy giụa khỏi vòng tay của mẹ mình rồi khóc dậy làng chạy như bị sảng ra khỏi phòng bệnh viện, tiếng khóc vang cả hành lang, phá vỡ sự yên tĩnh, làm mấy bé trong đó cũng khóc hùa theo tiếng của Huy.

Cả cái bệnh viện đang im ắng tự nhiên ồn ào náo nhiệt tiếng trẻ con khóc vang trời.

Bé Hoàng, như cảm nhận được tiếng động lớn, cũng khóc theo ré lên inh ỏi, làm cả căn phòng thêm phần náo loạn, lúng túng.

Mẹ Huy đuổi cả buổi trời mới túm được con trai ngoài hành lang, giọng đầy bất lực nhưng không kém phần hài hước, xen lẫn sự thương yêu:

"Huy ơi, con làm vợ con khóc rồi kìa! Sao con còn khóc dữ hơn em thế hả con?"

Huy sụt sịt, chỉ tay run run về phía phòng bệnh, khuôn mặt tèm lem nước mắt, nước mũi:

"Nhìn ghê quá mẹ ơi! Nhăn nhúm như con khỉ con vừa mới lột vỏ vậy!" Cậu bé vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh của hình hài đỏ hỏn.

Mẹ Huy vừa cười vừa lắc đầu, cố gắng nén tiếng cười.

Bà dịu dàng lấy khăn sữa lau nước mắt nước mũi, dỗ con trai nín khóc rồi bế cậu quay lại giường bệnh.

Bà xoa đầu Huy, giọng dịu dàng, cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trẻ con của cậu bằng một hình ảnh thật đáng yêu:

"Vài ngày nữa em sẽ đẹp lên thôi con. Em mới sinh mà, giống như trái xoài xanh vài hôm sẽ chín vàng óng ánh vậy. Lại đây nắm tay em cái đi, coi như cho em cái hẹn đầu đời nhé!"

Huy dù còn sợ hãi cái hình hài đỏ hỏn ấy, nhưng sự tò mò và lời trấn an của mẹ đã chiến thắng. Cậu bé rụt rè thò bàn tay nhỏ xíu của mình ra, chạm nhẹ, rồi nắm lấy bàn tay bé tí tẹo của Hoàng.

Bàn tay em mềm mại, mong manh nhưng ấm áp lạ kỳ, như một cánh hoa nhỏ xíu vừa hé nở trong lòng bàn tay cậu. Không hiểu sao cái sự mong manh nhỏ bé ấy lại khiến cậu bé 6 tuổi thấy thích thú, một cảm giác bảo vệ len lỏi trong tâm hồn non nớt của mình.

Tự nhiên thấy em dễ thương hẳn ra, không còn "ghê" như lúc nãy nữa. Huy quay sang mẹ Hoàng, đôi mắt lại sáng rỡ, nụ cười toe toét hiện lên trên môi:

"Em tên gì cô?"

"Em tên Đỗ Nhật Hoàng đó con." Mẹ Hoàng trả lời, giọng đầy tự hào, ánh mắt trìu mến vuốt ve mái tóc mỏng của con. Bà cảm nhận được tình cảm đầu tiên mà Huy dành cho con trai mình.

Huy gật gù, lặp lại cái tên trong miệng như đang nếm thử một món kẹo mới: "Đỗ Nhật Hoàng..." Rồi cậu bé nhìn xuống em bé đang ngọ nguậy, ánh mắt đầy trìu mến:

"Con gọi em là Cún Yêu được không cô?"

Ba Hoàng tò mò cười, xoa đầu Huy: "Sao con lại muốn gọi em thế hả Huy?" Ông cũng thích thú trước sự đáng yêu của cậu bé.

Huy cười tủm tỉm, ánh mắt long lanh: "Dạ, tại em cũng dễ thương như cún con vậy ạ! Huy thích cún con lắm, cún con nhỏ xíu mềm mại thế này!" Lời giải thích ngây thơ nhưng đầy tình cảm khiến mọi người đều ấm lòng.

Nghe xong câu đó, đứa bé trong lòng mẹ Hoàng bỗng bật cười khe khẽ – một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc reo trong không gian tĩnh lặng, rồi em bé chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, rồi cùng bật cười vang cả căn phòng, một nụ cười ấm áp, chất chứa niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng cho hai đứa trẻ. Và đó là lúc, một mối tơ duyên được kết nối, một định mệnh đã an bài từ khoảnh khắc ấy.

Sau khi Huy rụt rè thò tay ra nắm lấy bàn tay bé xíu của Hoàng, cậu bé như bị một lực hút vô hình giữ chặt. Cậu dán mắt vào bé Hoàng, chẳng chịu rời nửa bước.

Cậu bé, giờ đây, không còn là một đứa trẻ sợ sệt mà đã biến thành một "người bảo hộ" bé nhỏ, canh chừng cho "Cún Yêu" của mình.

Khi thấy cô y tá bước vào, tay cầm bông gòn và lọ nước ấm, Huy lập tức đứng nghiêm như chú lính tí hon đang làm nhiệm vụ, đôi mắt đen láy mở to, dõi theo từng động tác của cô y tá một cách chăm chú, đầy cảnh giác.

Cô y tá nhẹ nhàng lau vùng cổ và nách cho bé Hoàng – nơi còn dính chút vết mực in tên từ phòng sinh, những dấu vết đầu đời còn sót lại. Bé ngọ nguậy, mồm mếu máo, chuẩn bị khóc vì bị làm phiền giấc ngủ, bị kéo tay khỏi vòng tay ấm áp của Huy.

Cảm nhận được sự khó chịu của em bé, Huy lập tức kêu lên, giọng lo lắng như sắp làm rơi viên kẹo yêu quý nhất, hay sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng:

"Cô ơi! Coi chừng vợ con khóc cô ơi!!"

Cậu bé nhún nhảy tại chỗ, tay vung qua vung lại một cách lúng túng, như muốn xua tan nỗi buồn của em, nhưng không biết phải làm sao: "Em khóc con chưa biết cho em nín sao hết!!"

Cả phòng im lặng một giây... rồi ai cũng cười khúc khích, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp, ánh mắt rạng rỡ như vừa chứng kiến một điều kỳ diệu, một sự kết nối không thể giải thích giữa hai đứa trẻ. Tình cảm ngây thơ của Huy đã chạm đến trái tim của tất cả mọi người.

Cô y tá quay sang, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, vừa lau nhẹ cho Hoàng vừa đùa, giọng pha chút trêu chọc nhưng đầy yêu thương:

"Ùa, cô biết rồi! Khổ quá – đã nhận lời chăm em rồi, phải lo từ hôm mới lọt lòng luôn à?"

Cô cúi xuống, thì thầm như kể bí mật cho riêng hai người họ: "Cô chỉ lau vết mực cho em thôi con, không làm đau... vợ yêu của con đâu nhá!"

Huy nghe xong, thở phào nhẹ nhõm như vừa thắng một trận chơi lớn, một cuộc chiến cam go.

Cậu gật đầu lia lịa, khuôn mặt tươi rói: "Dạ! Cảm ơn cô đã lo cho Cún Yêu nha!" Lời nói ngây thơ nhưng đầy biết ơn khiến cô y tá mỉm cười.

Làm xong hết thảy, cô y tá đặt bé Hoàng nhẹ nhàng trở lại nôi, vỗ nhẹ một cái thật êm – như thể trả lại một báu vật vô giá cho người đã hứa sẽ yêu thương em suốt đời. Rồi cô xoa đầu Huy, giọng đầy ấm áp và chân thành:

"Nào, sau này làm đám cưới nhớ mời cô nha! Cô chuẩn bị phong bì mừng cưới từ hôm nay luôn đó!"

Huy ngơ ngác. Cậu chẳng hiểu "phong bì" là gì, "mừng cưới" là sao... Những khái niệm này còn quá xa lạ với thế giới trẻ thơ của cậu.

Nhưng thấy cô cười, ba mẹ cũng cười, nên cậu gật đầu cái rụp, mắt sáng lấp lánh: "Dạ! Con mời cô! Cô nhớ tới đó!!" Lời hứa trẻ con nhưng đầy chắc nịch.

Cả phòng lại rộ lên tiếng cười – tiếng cười vang như nắng sớm, như lời chúc đầu tiên cho một mối duyên vừa chớm nở trong chiếc nôi trắng tinh, giữa hương sữa non ngọt ngào và tình yêu vô điều kiện của người lớn dành cho những trái tim nhỏ bé.

Khi cô y tá bước ra ngoài, Huy kéo vạt áo mẹ, mắt to tròn đầy thắc mắc, không giấu được sự tò mò trẻ thơ: "Mẹ ơi, phong bì mừng cưới là gì vậy mẹ?" Cậu bé muốn hiểu rõ hơn về những khái niệm người lớn.

Mẹ Huy cúi xuống, xoa đầu con, giọng dịu dàng như kể một câu chuyện cổ tích về tình yêu và sự sẻ chia:

"Là tiền đó con. Người ta mừng cho hai người thương nhau, nên tặng tiền để chúc họ vui vẻ, đủ đầy, có một cuộc sống hạnh phúc và sung túc bên nhau."

Huy trầm ngâm một lúc, suy nghĩ miên man. Rồi cậu lục lục trong túi quần – nơi cậu giấu tờ 5.000 đồng nhăn nhúm, số tiền để dành suốt một tuần để mai đi siêu thị mua hình dán siêu nhân yêu thích. Tờ tiền ấy, với cậu, là cả một gia tài, là niềm mơ ước nhỏ bé.

Cậu nhìn tờ tiền thật lâu, ngón tay nhỏ xíu vuốt lại những nếp gấp, như đang chia tay một giấc mơ nhỏ, một món đồ chơi sắp vuột khỏi tầm tay.

Rồi Huy đưa tờ tiền cho mẹ, giọng nghiêm túc như một người lớn đang đưa ra một quyết định quan trọng:

"Vậy... về sau con không mua đồ chơi nữa đâu mẹ. Mẹ giữ tiền dùm con. Chừng nào Cún Yêu lớn, con đưa cho em..." Cậu ngập ngừng, rồi thêm một câu thì thầm, má ửng hồng vì ngượng ngùng, nhưng ánh mắt đầy tình cảm: "...cho em mua kẹo."

Mẹ Huy nhìn con, lòng nghẹn ngào xúc động. Bà không nói gì, chỉ ôm chặt cậu bé vào lòng, hôn lên trán, như một vòng tròn của yêu thương, của sự hy sinh và sẻ chia, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đó là khoảnh khắc mà tình yêu thương được trao truyền một cách chân thật nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro