Của trời
Tương tư một cõi trời thu
Phố bằng một góc, em như một mùa
Nhân duyên như thể chuyện đùa
Lúc anh đi mất thì vừa quen em
Ai ngờ trời nhả duyên thêm,
Anh xin, anh giữ, anh đem theo người
Mai sau anh giả cho giời
Một đôi, một lứa, một đời yêu nhau
Trời cho một mối duyên sâu
Là em thì phải đi đâu mà tìm?
Bây giờ anh gói vào tim
Bồ câu mắt biếc lim dim khẽ cười
Mông nhẵn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro