Chương 4: tiếp
Dương Gia Lập vào văn phòng Diệp Đình. Văn phòng thiết kế không gian rộng mở, điều kiện lấy ánh sáng vô cùng tố, không khí trong lành. Trên sàn nhà là thảm bày theo phong cách Baroque, chỉnh thể văn phòng phong cách nghiêm túc khí phái lại hiện đại.
Dương Gia Lập chột dạ mà đạp lên mặt thảm, cảm thấy mình giống như nhân vật phim hoạt hình mặt đeo miếng vải đen, rón ra rón rén đi trộm hũ gạo lớn.
Diệp Đình đã ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu phê văn kiện. Nghe được tiếng bước chân Dương Gia Lập, hắn ngay cả đầu đều không nâng, thanh âm nghiêm túc lại lãnh đạm: "Ngồi đi."
Dương Gia Lập ở trước mặt Diệp Đình ngồi xuống, hơi có chút co quắp bất an, hai tay xoa xoa vài cái.
Diệp Đình vẫn luôn nắm bút ở văn kiện, thái độ cực kỳ lãnh, mặc kệ Dương Gia Lập hoàn toàn không thèm nhìn.
Dương Gia Lập do dự vài lần, vẫn là không có thể mở miệng.
Diệp Đình bắt tay đầu văn kiện phê xong, khép lại, ném ở một bên.
Hắn cuối cùng ngẩng đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn Dương Gia Lập: "Cậu còn có năm phút."
Dương Gia Lập đôi mắt trợn tròn: "Không phải nói là mười phút sao."
"Từ lúc cậu vào cửa đến bây giờ, cậu đã lãng phí năm phút."
Dương Gia Lập nóng nảy: "Anh cũng chưa nói khi đó liền bắt đầu tính giờ, như thế nào có thể như vậy, Diệp Đình anh anh anh này này này này không phải chơi xấu sao."
"Dương Gia Lập," Diệp Đình sắc mặt một lát lạnh xuống dưới, ánh mắt như đao kiếm không lưu chút tình cảm nào nhìn vào Dương Gia Lập, "Tôi đã cho cậu mười phút, không cần được một tấc lại muốn tiến một thước. Còn có, chú ý dùng từ cùng đúng mực, đừng quá đem đề cao chính mình."
Dương Gia Lập sửng sốt.
Thật lâu sau, cậu chậm rãi rũ mắt xuống, đầu cũng thấp xuống, xấu hổ mà cười hai tiếng, nói: "Đã biết, Diệp tổng."
Cậu vừa rồi thực sự là có chút không đúng mực, còn tưởng rằng Diệp Đình là trước đây có thể cùng cậu cùng nhau kêu Demacia vạn tuế.
Sao cậu lại quên mất điều này?
Diệp Đình hiện tại là bước lên đám mây chân long.
Mà cậu chỉ là ngọn cỏ ven đường, làm sao với được mây.
Năm hai mươi tuổi Diệp Đình yêu hắn như sinh mệnh. Mà hiện giờ Diệp Đình, chỉ sợ hận không thể lấy một cái chổi, xua đuổi như đuổi chó mèo hoang, ngứa mắt là đánh, không nghe kêu rên, không lưu tình chút nào mà đem kẻ nghèo túng như cậu đuổi đi, miễn cho bẩn mắt, bẩn tay hắn.
Là cậu vọng tưởng, đi quá giới hạn.
Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập bỗng nhiên trầm mặc, hầu kết thoáng lăn: "Còn có năm phút, nói nhanh chính sự."
Dương Gia Lập giảo ngón tay: "Tôi hôm nay tới, kỳ thật, là có chuyện này, cái kia......"
Diệp Đình: "Bốn phút."
Dương Gia Lập: "Tôi hiện tại đang ký một hợp đồng của công ty quản lý thuộc tập đoàn của anh, nhưng ông chủ của tôi nói tập đoàn hiện tại muốn giảm hạng mục cho nên chúng tôi rất có thể buộc phải giải tán. Tôi xin anh có thể hay không giơ cao đánh khẽ lại cho chúng tôi một cơ hội. Chúng tôi đảm hảo hảo nỗ lực vì công ty kiếm tiền, báo cáo xong."
Diệp Đình hừ lạnh: "Miệng rất nhanh nhẹn."
Dương Gia Lập: "Sinh hoạt bức bách."
Diệp Đình lại hừ một tiếng, không lập tức trả lời.
Hắn đứng lên để sát vào Dương Gia Lập, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngửi được trên người Dương Gia Lập ẩn ẩn mùi rượu, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Ngươi lại uống rượu?"
Dương Gia Lập ngây ngốc gật đầu: "Trước khi ra ngoài có uống hai ly."
Tráng sĩ xuất phát bôn tiền tuyến cần Đỗ Khang thực tiễn, Dương ca ta xuất chiến tìm bạn trai cũ cũng cần chút rượu thêm can đảm, chuyện này bình thường.
Diệp Đình sắc mặt khó coi cực kỳ, thanh âm lạnh như băng: "Tôi nhớ rõ trước kia cậu ghét nhất trên người có mùi rượu, hiện tại như thế nào trở nên như vậy, cùng với bản thân năm lại khác nhau như vậy."
Dương Gia Lập thừa nhận Diệp Đình nói rất châm chọc.
Cậu gãi gãi đầu, cười nói: "Năm đó là không biết trời cao đất dày, ai cũng đều trưởng thành, tôi cũng không thể tùy hứng cả đời được. Công tác bận rộn không được ăn cơm, không thể không ngoan ngoãn cúi đầu,mặc kệ kẻ khác giẫm đạp cũng là chuyện bình thường."
Diệp Đình nhấp chặt môi, sau một lúc lâu, điểm điếu thuốc.
Dương Gia Lập nhìn hắn: "Diệp Đình, anh có đồng ý không?."
Diệp Đình thẳng hút thuốc, không nói một lời.
Dương Gia Lập khẽ cắn môi, từ trong túi móc ra mấy tờ giấy dúm dó, mở ra đưa tới trước mắt Diệp Đình: "Hoặc là anh xem qua cái này. Đây là một phần kế hoạch tôi soạn, kế hoạch phát triển nhóm chúng tôi trong hai năm tới, tôi bảo đảm, không được mười thì cũng được tám chín, tuyệt đối sẽ không làm công ty hao tổn, anh xem được không."
Diệp Đình thật lâu nhìn chăm chú bản kế hoạch trong tay cậu.
Hắn nâng lên tay, tiếp lấy tờ giấy.
Sau đó không lưu tình chút nào mà ném về phía Dương Gia Lập: "Cầm lấy đi. Tôi không xem."
Bản kế hoặc lắc lư rớt xuống mặt đất.
Dương Gia Lập vội ngồi xổm xuống đi đem giấy nhặt lên, bình ổn lại tâm tình, một lần nữa đưa cho Diệp Đình, thoáng cầu xin: "Tôi viết một buổi tối, anh xem lại một lần đi, chỉ cần xem một chút thôi, xin anh đấy."
Diệp Đình đem tàn thuốc dập tắt ở gạt tàn thủy tinh.
Hắn thẳng lăng lăng mà nhìn Dương Gia Lập: "Thật sự muốn tôi giúp cậu sao?"
"Muốn."
Diệp Đình gật gật đầu: "Được.Tôi có thể giúp cậu"
Dương Gia Lập ánh mắt sáng lên.
Còn chưa kịp nói cảm ơn, Diệp Đình liền nói tiếp: "Tôi có một yêu cầu, nếu cậu làm được tôi sẽ giúp cậu."
Dương Gia Lập hiện tại là trời cao không đường xuống đất không cửa, đừng nói là một yêu cầu, mười yêu cầu cũng còn được: "Anh nói đi."
Diệp Đình rất có thâm ý mà nhìn Dương Gia Lập liếc mắt một cái.
Hắn đem lịch ngày trên bàn cầm qua, chỉ vào trong đó một cái vòng màu đỏ: "Đây là ngày nào biết không?"
Dương Gia Lập nhìn vào ngày trên lịch, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.
Đó là sinh nhật cậu.
Thời điểm cậu cùng Diệp Đình còn ở bên nhau, Diệp Đình đối với sinh nhật của cậu vô cùng coi trọng. Bánh kem lễ vật là tiêu xứng, trừ cái này ra, Diệp Đình còn sẽ tỉ mỉ chuẩn bị để khiến cậu vui vẻ. Dương Gia Lập còn nhớ rõ, sinh nhật đêm trước bọn họ cùng nhau ở núi phụng sơn, Diệp Đình cùng cậu là qua một cái sinh nhật cuối cùng.
Dương Gia Lập khi ấy hỏi hắn: "Cũng chỉ là một cái sinh nhật,anh làm gì làm đến long trọng như vậy, làm người không nên quá phô trương đi."
Diệp Đình ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật bảo bối của anh, nhất định phải long trọng, không thể có một giây không vui, bằng không chính là anh thất bại."
Ánh sáng từ chân núi len lỏi, xán lạn quang mang trong nháy mắt chiếu khắp nơi, Diệp Đình hôn lên lỗ tai đỏ rực của Dương Gia Lập, nghiêm túc mà nói: "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối, anh yêu em."
Một khắc kia, Dương Gia Lập cảm thấy mình hạnh phúc đến có thể mọc đôi canh bay lên trời.
Cậu từ trong hồi ức thoát ra, nhìn lại ngày tháng trong lịch, có chút ngượng ngùng cất lời: "Cái này, cái này không phải tôi......"
"Không sai," Diệp Đình bỗng nhiên cười, ý cười mang theo nhu hòa, "Đó là ngày Tiểu Hạ tốt nghiệp."
Dương Gia Lập trong lòng căng thẳng: "A?"
"Tiểu Hạ, chính là người cậu vừa gặp ở sảnh vừa rồi," Diệp Đình cười nói, "Em ấy năm nay năm 4, chuẩn bị tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp sẽ vào ngày này."
Dương Gia Lập trên mặt biểu tình chậm rãi cứng đờ, thật lâu sau: "...... Hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng là...... Ha ha, không có việc gì, không có việc gì."
Diệp Đình tràn đầy bất đắc dĩ mà cảm khái: "Tiểu Hạ tính tình thích ầm ĩ, lại trẻ con, em ấy đặc biệt coi trọng lễ tốt nghiệp này, nếu tôi không làm em ấy vui, phỏng chừng lại muốn cùng tôi ồn ào."
Dương Gia Lập tận lực bảo trì tươi cười: "Hẳn là, hẳn là."
Diệp Đình đôi tay chống ở trên bàn, nhìn Dương Gia Lập: "Cho nên, cậu suy nghĩ giúp tôi, nên tặng quà gì ở tốt nghiệp Tiểu Hạ."
Dương Gia Lập nâng lên mí mắt, do một đêm không nghỉ mà trong mắt tất cả đều là tơ máu.
Diệp Đình ánh mắt thâm trầm, hơi hơi cong cong khóe môi: "Nếu việc này cậu làm tốt, có thể làm Tiểu Hạ cao hứng, tôi liền giúp cậu một phen, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro