Chương 37 Tử vong trước mặt
Chương 37 Tử vong trước mặt
Trong đêm tối, xe chạy như bay ở đường cái. Trong xe thiếu ánh sáng, trợ lý đem điện thoại nhẹ nhàng đưa cho Diệp Đình.
Nàng nhỏ giọng nói: "Diệp tổng, ngươi...... Nhìn xem cái này."
Diệp Đình nhìn màn hình, hô hấp phát run, duỗi tay tiếp nhận.
Màn hình là Weibo phát một đoạn video, phía dưới xứng một hàng văn tự: Rốt cuộc giúp Vương Dương tiểu khả ái báo thù, ác nhân đều có thiên thu, bọn tỷ muội đều tiến vào sảng một chút, hình ảnh cực độ lệnh người thoải mái.
Diệp Đình click mở video.
Hắn nghe trong video ồn ào tiếng người, hình ảnh rung chuyển.
Hắn ánh mắt gắt gao ngắm nhìn người ở giữa video. Dương Dương, giống như tội phạm bị mọi người vây quanh ở trung gian, nhục mạ, cười nhạo, châm chọc, từng người lại từng người tiếp đến mắng chửi. Trên mặt cậu dính trứng dịch cùng vết máu, chật vật như kẻ kề. Trong tay đang cầm mấy cái bánh, che lại đôi mắt gào khóc.
Nhiều người như vậy, không ai chịu giúp cậu.
Tất cả đều khi dễ, nhục mạ, dùng đồ vật ném cậu.
Diệp Đình nghe tiếng khóc từ di động truyền ra, cả khuôn mặt biến trắng.
Trái tim phảng phất có một cổ kịch liệt đau đớn, đâm chọc cả người đau đớn.
Dương Dương khóc, hắn vậy mà để Dương Dương khóc.
Không phải buồn bực, là trầm cảm, là nhiễm bệnh. Diệp Đình một bàn tay chống ghế dựa, hô hấp chỉ một thoáng thô nặng.
Xe bằng mau tốc độ tới hạc sơn mộ viên.
Trời tối đen như mực, tuyết rơi càng nhiều, xung quanh chỉ toàn rét lạnh.
Diệp Đình xuống xe, bước chân hỗn loạn vội vàng mà tới cửa mộ viên.
Cụ ông quản lý từ trong phòng đi ra, trên đầu đội một cái mũ phớt, ngạo nghễ nói: "Các ngươi làm cái gì?"
Diệp Đình đôi mắt huyết hồng: "Tìm người."
Cụ ông híp mắt tưởng tượng, gật đầu nói: "Nga, tìm cái cậu bé kia?, cao cao gầy gầy lớn lên khá xinh đẹp."
Diệp Đình tới gần một bước, nôn nóng thượng hoả: "Người đang ở đâu?."
"Còn ở bên trong đâu," cụ ông thở dài, "Từ buổi sáng cho tới giờ, cậu bé ấy cũng không động đậy, tuyết rơi đầy người cũng không động, đứa nhỏ đáng thương.....ta không dám cùng nó nói chuyện. Này, các người tự tới đi."
Diệp Đình xông vào mộ viên đen như mực, an tĩnh không có tiếng động.
Chỗ sâu trong, Dương Gia Lập ngồi trước một tấm mộ, vô hồn. Trên người cậu đã tích một tầng tuyết mỏng, không nói một lời bất động, hai tay nắm mấy cái bánh nướng áp chảo tới gần ngực.
Chờ Diệp Đình đến cậu, hắn mới nhìn thấy Dương Gia Lập đang cúi đầu.
Có nước mắt từ trên mặt hắn nhỏ giọt.
Diệp Đình cảm thấy lo lắng trong lồng ngực, tiếng nói khàn khàn: "Dương dương, là ta, ta đã trở về."
Dương Gia Lập không có ngẩng đầu, thậm chí cũng không nhúc nhích ngón tay, như là đã chết.
Diệp Đình nóng nảy, run rẩy đỡ lấy cánh tay Dương Gia Lập: "Dương Dương, Dương Dương?"
Dương Gia Lập vẫn là không nhúc nhích, chết lặng cứng đờ.
"Ngươi đừng làm ta sợ," ngực tràn ngập hoảng hốt, Diệp Đình duỗi tay, muốn đem Dương Gia Lập bế lên, "Dương dương, đi, tôi mang em trở về nhà, tới, đứng lên."
Dương Gia Lập đột nhiên có điểm phản ứng.
Hắn thong thả mà ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng mà nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình nhìn đôi mắt cậu, đột nhiên một cổ đau đớn áp bách hô hấp.
Dương Gia Lập dại ra mà nhìn trong chốc lát, lại chậm rãi cúi đầu, khẽ tựa vào trước tấm bia lạnh băng.
Diệp Đình còn định duỗi tay chạm vào cậu, chỉ nghe Dương Gia Lập dùng âm thanh suy yếu, nhỏ giọng nói: "Chuyện bắt đầu từ khi tiểu hoàng chết."
Diệp Đình dừng lại động tác, khó được kiên nhẫn hỏi: "Cái gì tiểu hoàng?."
Dương Gia Lập hai mắt trống không, như là đang hồi tưởng lại "Là một con chó do bà tôi nuôi, nó có đôi mắt rất đen, mỗi khi nhìn thấy tôi nó đều vẫy đuôi rối rít. Nó bồi tôi đến năm tám tuổi, nó thực dính người, mỗi lần đi học, nó liền ghé vào bên cạnh cửa trong thôn ngó chờ. Tôi biết, nó luôn đợi tôi trở về mỗi ngày ở chỗ đó."
"Chính là có một ngày, nó không đợi."
"Bà ngoại nói, tiểu hoàng bỏ đi rồi, nhưng tôi không tin. Sau đó những người hàng xóm nói cho tôi biết, chiều hôm đó đám chộm chó đến, chúng bắt tiểu hoàng đi rồi. Từ đó tôi không bao giờ nhìn thấy tiểu hoàng nữa, nó rốt cuộc cũng không trở về được."
Dương Gia Lập vừa kể vừa lặng lẽ rơi nước mắt: "Từ khi đó tôi mới biết, lòng người thật ác."
Diệp Đình ngực run lên, nhìn Dương Gia Lập như vậy, hắn gần như không thở nổi.
Dương Gia Lập tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sau đó, là bà ngoại."
"Bà ngoại thực hiền từ, thời điểm cười đôi mắt cong cong, nếp nhăn cũng rất đẹp. Bà chân tay không tốt, liền ở nhà làm vằn thắn, cũng sẽ vá áo cho tôi, quả thực là bà đối với tôi rất ôn nhu. Năm mười hai tuổi, tôi đi theo bà tới huyện ngoại thành,lúc bà ngoại qua đường mua kẹo cho tôi trở lại, bị một chiếc xe tong ngã."
"Tôi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó trực tiếp nghiền qua thân thể cười, rất nhiều máu chảy ra, bà vẫn đang ôm kẹo đường trong ngực nhưng trê mặt tất cả đều là máu. Tôi khóc thật sự lợi hại, tôi muốn vì bà ngoại báo thù, mỗi ngày đều hỏi mẹ, người xấu đã bị bắt hay chưa?."
Dương Gia Lập cảm xúc bỗng nhiên mất khống chế lên, nước mắt thẳng tắp chảy ra hốc mắt ngoại: "Sau đó mới biết được, kẻ đâm chết bà ngoại là một tên thiếu gia nhà giàu. Hắn căn bản không phải chịu trừng phạt, hắn còn hảo hảo mà đi học, hảo hảo mà chơi đùa, vui vẻ mà cười to, nhưng bà của tôi, người bị chết oan uổng như thế... Trên thế giới này chỉ có vài người đối tốt với tôi, nhưng ngay cả đòi lại công bằng cho bà tôi cũng không làm được."
"Từ khi đó tôi đã hiểu, thế giới này không có hai chữ công bằng."
Trong đêm tối, xe chạy như bay ở đường cái. Trong xe thiếu ánh sáng, trợ lý đem điện thoại nhẹ nhàng đưa cho Diệp Đình.
Nàng nhỏ giọng nói: "Diệp tổng, ngươi...... Nhìn xem cái này."
Diệp Đình nhìn màn hình, hô hấp phát run, duỗi tay tiếp nhận.
Màn hình là Weibo phát một đoạn video, phía dưới xứng một hàng văn tự: Rốt cuộc giúp Vương Dương tiểu khả ái báo thù, ác nhân đều có thiên thu, bọn tỷ muội đều tiến vào sảng một chút, hình ảnh cực độ lệnh người thoải mái.
Diệp Đình click mở video.
Hắn nghe trong video ồn ào tiếng người, hình ảnh rung chuyển.
Hắn ánh mắt gắt gao ngắm nhìn người ở giữa video. Dương Dương, giống như tội phạm bị mọi người vây quanh ở trung gian, nhục mạ, cười nhạo, châm chọc, từng người lại từng người tiếp đến mắng chửi. Trên mặt cậu dính trứng dịch cùng vết máu, chật vật như kẻ kề. Trong tay đang cầm mấy cái bánh, che lại đôi mắt gào khóc.
Nhiều người như vậy, không ai chịu giúp cậu.
Tất cả đều khi dễ, nhục mạ, dùng đồ vật ném cậu.
Diệp Đình nghe tiếng khóc từ di động truyền ra, cả khuôn mặt biến trắng.
Trái tim phảng phất có một cổ kịch liệt đau đớn, đâm chọc cả người đau đớn.
Dương Dương khóc, hắn vậy mà để Dương Dương khóc.
Không phải buồn bực, là trầm cảm, là nhiễm bệnh. Diệp Đình một bàn tay chống ghế dựa, hô hấp chỉ một thoáng thô nặng.
Xe bằng mau tốc độ tới hạc sơn mộ viên.
Trời tối đen như mực, tuyết rơi càng nhiều, xung quanh chỉ toàn rét lạnh.
Diệp Đình xuống xe, bước chân hỗn loạn vội vàng mà tới cửa mộ viên.
Cụ ông quản lý từ trong phòng đi ra, trên đầu đội một cái mũ phớt, ngạo nghễ nói: "Các ngươi làm cái gì?"
Diệp Đình đôi mắt huyết hồng: "Tìm người."
Cụ ông híp mắt tưởng tượng, gật đầu nói: "Nga, tìm cái cậu bé kia?, cao cao gầy gầy lớn lên khá xinh đẹp."
Diệp Đình tới gần một bước, nôn nóng thượng hoả: "Người đang ở đâu?."
"Còn ở bên trong đâu," cụ ông thở dài, "Từ buổi sáng cho tới giờ, cậu bé ấy cũng không động đậy, tuyết rơi đầy người cũng không động, đứa nhỏ đáng thương.....ta không dám cùng nó nói chuyện. Này, các người tự tới đi."
Diệp Đình xông vào mộ viên đen như mực, an tĩnh không có tiếng động.
Chỗ sâu trong, Dương Gia Lập ngồi trước một tấm mộ, vô hồn. Trên người cậu đã tích một tầng tuyết mỏng, không nói một lời bất động, hai tay nắm mấy cái bánh nướng áp chảo tới gần ngực.
Chờ Diệp Đình đến cậu, hắn mới nhìn thấy Dương Gia Lập đang cúi đầu.
Có nước mắt từ trên mặt hắn nhỏ giọt.
Diệp Đình cảm thấy lo lắng trong lồng ngực, tiếng nói khàn khàn: "Dương dương, là ta, ta đã trở về."
Dương Gia Lập không có ngẩng đầu, thậm chí cũng không nhúc nhích ngón tay, như là đã chết.
Diệp Đình nóng nảy, run rẩy đỡ lấy cánh tay Dương Gia Lập: "Dương Dương, Dương Dương?"
Dương Gia Lập vẫn là không nhúc nhích, chết lặng cứng đờ.
"Ngươi đừng làm ta sợ," ngực tràn ngập hoảng hốt, Diệp Đình duỗi tay, muốn đem Dương Gia Lập bế lên, "Dương dương, đi, tôi mang em trở về nhà, tới, đứng lên."
Dương Gia Lập đột nhiên có điểm phản ứng.
Hắn thong thả mà ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng mà nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình nhìn đôi mắt cậu, đột nhiên một cổ đau đớn áp bách hô hấp.
Dương Gia Lập dại ra mà nhìn trong chốc lát, lại chậm rãi cúi đầu, khẽ tựa vào trước tấm bia lạnh băng.
Diệp Đình còn định duỗi tay chạm vào cậu, chỉ nghe Dương Gia Lập dùng âm thanh suy yếu, nhỏ giọng nói: "Chuyện bắt đầu từ khi tiểu hoàng chết."
Diệp Đình dừng lại động tác, khó được kiên nhẫn hỏi: "Cái gì tiểu hoàng?."
Dương Gia Lập hai mắt trống không, như là đang hồi tưởng lại "Là một con chó do bà tôi nuôi, nó có đôi mắt rất đen, mỗi khi nhìn thấy tôi nó đều vẫy đuôi rối rít. Nó bồi tôi đến năm tám tuổi, nó thực dính người, mỗi lần đi học, nó liền ghé vào bên cạnh cửa trong thôn ngó chờ. Tôi biết, nó luôn đợi tôi trở về mỗi ngày ở chỗ đó."
"Chính là có một ngày, nó không đợi."
"Bà ngoại nói, tiểu hoàng bỏ đi rồi, nhưng tôi không tin. Sau đó những người hàng xóm nói cho tôi biết, chiều hôm đó đám chộm chó đến, chúng bắt tiểu hoàng đi rồi. Từ đó tôi không bao giờ nhìn thấy tiểu hoàng nữa, nó rốt cuộc cũng không trở về được."
Dương Gia Lập vừa kể vừa lặng lẽ rơi nước mắt: "Từ khi đó tôi mới biết, lòng người thật ác."
Diệp Đình ngực run lên, nhìn Dương Gia Lập như vậy, hắn gần như không thở nổi.
Dương Gia Lập tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sau đó, là bà ngoại."
"Bà ngoại thực hiền từ, thời điểm cười đôi mắt cong cong, nếp nhăn cũng rất đẹp. Bà chân tay không tốt, liền ở nhà làm vằn thắn, cũng sẽ vá áo cho tôi, quả thực là bà đối với tôi rất ôn nhu. Năm mười hai tuổi, tôi đi theo bà tới huyện ngoại thành,lúc bà ngoại qua đường mua kẹo cho tôi trở lại, bị một chiếc xe tong ngã."
"Tôi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó trực tiếp nghiền qua thân thể cười, rất nhiều máu chảy ra, bà vẫn đang ôm kẹo đường trong ngực nhưng trê mặt tất cả đều là máu. Tôi khóc thật sự lợi hại, tôi muốn vì bà ngoại báo thù, mỗi ngày đều hỏi mẹ, người xấu đã bị bắt hay chưa?."
Dương Gia Lập cảm xúc bỗng nhiên mất khống chế lên, nước mắt thẳng tắp chảy ra hốc mắt ngoại: "Sau đó mới biết được, kẻ đâm chết bà ngoại là một tên thiếu gia nhà giàu. Hắn căn bản không phải chịu trừng phạt, hắn còn hảo hảo mà đi học, hảo hảo mà chơi đùa, vui vẻ mà cười to, nhưng bà của tôi, người bị chết oan uổng như thế... Trên thế giới này chỉ có vài người đối tốt với tôi, nhưng ngay cả đòi lại công bằng cho bà tôi cũng không làm được."
"Từ khi đó tôi đã hiểu, thế giới này không có hai chữ công bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro