Chương 35 Dương Dương khóc
Chương 35 Dương Dương khóc
Xe taxi ngừng ở giao lộ.
Dương Gia Lập xuống xe.
Cậu quấn chặt quần áo, hít hít cái mũi nhìn xa xăm, mộ viên ở ngay trước mặt.
Áp xuống cảm xúc đen tối tràn ngập trong lòng, đem khẩu trang, cúi đầu đi phía trước đi.
Mới vừa đi vài bước, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng rít, vài chiếc xe cấp tốc ngừng ở bên người Dương Gia Lập.
Cửa xe mở ra, những phóng viên trước có mặt ở biệt thự đã đuổi tới, một đám khiêng thiết bị, mãn nhãn tỏa ánh sáng, thẳng tắp vọt tới.
Dương Gia Lập luống cuống, nhấc chân chạy.
Đáng tiếc lần này trước sau đều có không ít xe dừng lại, nhóm paparazzi đem Dương Gia Lập bao quanh vây quanh, không cho cậu có cơ hội đi.
Dương Gia Lập đứng ở trong đám người, ánh mắt hoảng sợ, giống như đứa trẻ lạc đường.
Không biết nên chạy đi đâu, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hàng loạt camera và micro chĩa tới trước mặt, âm thanh chói tai ầm ĩ nổ mạnh ở bên tai vang lên.
"Dương Gia Lập, hãy nói suy nghĩ của anh về chuyện phát sinh?."
"Có thể nói nguyên nhân vì cái gì muốn ẩu đả Vương Dương? Đối với lời chửi mắng của fans anh có suy nghĩ gì?"
"Xin hỏi trên mạng có lời đồn đãi, anh có khuynh hướng bạo lực, còn đã từng từng vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, là thật vậy chăng.?"
"...... Lần trước cãi nhau với Nhiếp Duẫn cũng là anh, xin hỏi có phải anh muốn dùng cách này để nổi tiếng hya không? Xin trả lời, xin hãy trả lời!"
Dương Gia Lập dùng tay che mắt: "Không phải, ta không có, tránh ra......"
Cậu muốn duỗi tay đẩy người ra, chính là lại bị người gắt gao đổ làm mắc kẹt bên trong không cho cậu đi.
Đang lúc hỗn loạn, không biết từ phương hướng nào, đột nhiên bay qua tới một quả trứng gà.
Bang một tiếng.
Trứng gà chuẩn chuẩn mà nện ở trên đầu Dương Gia Lập.
Vỏ trứng vỡ ra, dịch trứng sền sệt chảy xuống.
Dương Gia Lập choáng váng.
Cậu sờ sờ trên mặt nhão nhão dính dính trứng, giương mắt lên nhìn về phía bên ngoài.
Không biết từ khi nào, đám người đã tiến cả vào đây, bọn họ mỗi người đều mang khẩu trang, mắt hàm phẫn nộ, lửa giận bắn thẳng đến Dương Gia Lập, tựa như nhìn kẻ thù.
Trong đó có người cao giọng hô câu: "Vì Dương bảo báo thù, ném chết hắn."
Nháy mắt, trứng gà cùng cà chua hung mãnh mà bay lại đây.
Dương Gia Lập gần như thở phì phò, sắc mặt trở nên trắng bệch, dùng sức muốn đẩy ra đám người.
Ai ngờ đám paparazzi này giống một bức tường đẩy không xê dịch, đem cậu nhốt lại ở bên trong.
Trong hỗn loạn, không biết là ai bàn tay với tới, mạnh mẽ kéo xuống khẩu trang Dương Gia Lập, bức cho cậu cả khuôn mặt hoàn toàn bại lộ ở tầm mắt đám người cùng camera.
Trong khoảng khắc cậu vừa lộ mặt, các phóng viên như nổi điên rồi, đèn flash không ngừng lập loè.
Dương Gia Lập che lại đôi mắt, thanh âm kinh sợ: "Đừng chụp, các ngươi đừng chụp!"
Lại có người cố sức chui vào trong đám người, giơ lên di động, phát sóng trực tiếp hình ảnh.
Hắn đối với phát sóng trực tiếp hình ảnh cười hì hì nói: "Phòng phát sóng trực tiếp đây anh chị em, tôi hiện tại đã đang có mặt tại hiện trường đuổi theo tên khốn này. Tôi là fan của Vương Dương ...... Ai ca ngươi đừng đẩy ta, hôm nay tôi phải đòi lại công đạo cho thần tượng mình, ở hiền gặp lành ở ác gặp dữ, mọi người cùng chia sẻ, tương tác nào, tới!"
Phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt tuôn ra một đại sóng làn đạn bình luận.
"Kỳ thật lớn lên rất soái, chính là không làm người tốt, nên chết đi!"
"Loại con rệp này cũng đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, chết liền xong việc."
"Ta đã tặng một cái hỏa tiễn, huynh đệ có thể hay không thay ta đấm cho hắn một quyền, thay tôi xả giận."
"Mẹ dại, con hư. Mau chỉnh chết hăn đi."
Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ bên trong, lại là một quả trứng gà hung tợn nện ở trên người Dương Gia Lập.
Phòng phát sóng trực tiếp tưng bừng như được tiêm máu gà, bình luận này nối tiếp bình luận khác, spam "Làm tốt lắm".
Dương Gia Lập hô hấp trở nên càng thêm dồn dập.
Cậu nhìn bốn phía hỗn loạn ánh đèn, nghe những âm thanh này, cả người nhưu nhũn ra, xụi lơ.
Khi đám phóng viên nhà báo tiến gần hơn một chút, Dương Gia Lập ngẩng đầu, trong mắt huyết hồng một mảnh.
Cậu bỗng nhiên như là mất khống chế, duỗi ra tay đem máy ảnh, ống kính phía trước gạt hết ra, cắn răng giận kêu một tiếng, đẩy ra đám người mạnh mẽ rời đi.
Có người ở sau lưng kéo quần áo khiến cậu chật vật mà té ngã trên đất, đồ vật cất giấu trong ngực toàn bộ đều rơi lăn trên mặt đất.
Dương Gia Lập luống cuống.
Cậu nhìn bánh nướng áp chảo và hoa rơi về phía khác, cực kỳ nôn nóng mà kêu: "Đừng giẫm, đừng giẫm lên đồ vật của tôi, tránh ra, tránh ra......"
Không có ai nghe thấy tiếng cậu đang kêu gào, một đám vì tin tức chỉ một mực truy đuổi, cố chấp mà chụp chụp.
Đương Dương Gia Lập rốt cuộc đem những người này mạnh mẽ đẩy ra, cậu thấy trên mặt đất đóa hoa đã bị giẫm đạp be bét, bên cạnh là bánh nướng áp chảo nát vụn.
Cậu đi bước một đi qua, ngồi xổm xuống, đem bánh nướng áp chảo nhặt lên, đặt ở lòng bàn tay.
Ngẩng đầu, nhìn vô số màn ảnh lạnh băng trước mắt, ánh mắt trống rỗng mà nói: "Đây là bánh cho mẹ tôi."
Phóng viên đem microphone chọc tới trước mặt Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập nhìn microphone, trên mặt không chút biểu cảm nào, người phảng tê dại bất động, vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, hốc mắt rớt xuống từng hạt từng hạt.
Dương Gia Lập khóc.
Trước tất cả máy quay, ống kính, điện thoại đang phát sóng trực tiếp, cậu đã khóc, khóc rất to.
Cậu nói: "Đây là cho mẹ tôi, đây là cho mẹ......"
"Các ngươi đem bánh trả cho ta......"
Phòng phát sóng trực tiếp khí thế ngất trời cười nhạo còn tiếp tục.
"Nha, khóc khóc, không biết khóc cái gì nhưng tao thấy thoải mái nha."
"Hiện tại khóc cái rắm, lúc trước đánh Vương Dương lại kiêu ngạo như vậy?."
"Hình như tôi thấy hơi quá rồi đó......"
"Trên lầu tỷ muội, kết quả của hắn là do chính hắn tự chuốc lấy, chúng ta thương cho ai chứ không cần đau lòng cho hạng người này. Nước mắt cá sấu."
Dương Gia Lập bị chửi rủa vây quanh ở trung gian.
Cậu đã từng ở đêm tuyết rơi tối tăm thu lưu một con mèo hoang nhỏ, dùng toàn bộ ấm áp cho nó, nhỏ giọng nói cho nó: "Không sợ, có ta ở đây".
Nhưng mà tới rồi lúc này, chung quanh một mảnh hỗn loạn lại không có một người vươn tay, nói cho cậu: "Không khóc, ta mang ngươi về nhà."
Không ai.
Dương Gia Lập đứng ở đám người bên trong, không quan tâm hình tượng, trong tay cầm mấy cái bánh đã bị giẫm đến nát, giống như một đứa nhỏ đang thương lặng lẽ mà khóc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro