Chương 22 Tiểu Dương bỏ trốn
Chương 22 trảo dương hành động
Trong văn phòng tiếng đánh vào da thịt không dứt.
Bảo tiêu lại giơ tay lên, tát một cái thật mạnh vào mặt Nhiếp Duẫn. Nhiếp Duẫn đau đến kêu thảm thiết một tiếng, lại ngẩng đầu, khóe miệng đã có mùi máu tươi.
Diệp Đình đối với sự tình hết thảy hờ hững không nghe thấy, như cũ ngồi ở trên sô pha, sắc mặt không gợn sóng.
Hắn ngón tay thon dài gian kẹp trang giấy, thanh âm không mặn không nhạt: "Ta chưa nói dừng lại, liền tiếp tục."
Bên kia bảo tiêu kêu một tiếng, quay đầu đối về phía Nhiếp duẫn đang hoảng sợ đầy mặt.
Nhiếp Duẫn chịu không nổi nữa, gân cổ lên kêu to lên: "Diệp tổng, Diệp tổng ngươi đừng như vậy, ta là nơi nào đắc tội ngươi, ngươi nói cho ta, ta sửa, đừng đánh......"
Diệp Đình không liếc hắn một cái, bình tĩnh mà nói: "Đánh."
Nhiếp Duẫn còn chưa phản ứng, cái tát tiếp theo lại hung hăng mà tới. Máu trực tiếp từ khóe miệng tích trào ra, rơi xuống mặt thảm.
Nghe thấy âm thanh giòn vang, Diệp Đình mới chậm rãi khép lại tạp chí, đứng lên, vỗ vỗ áo sơmi.
Hắn đi đến trước mặt Nhiếp Duẫn.
Nhiếp Duẫn đã đánh đến đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nâng đầu, ánh mắt sợ hãi kinh nghi nhìn Diệp Đình. Hắn thầm há mồm muốn nói nói cái gì đó, nhưng mới vừa giật giật khóe miệng đã mãnh liệt co rút đau đớn.
Bảo tiêu từ phía sau thẳng tắp đạp ngã lứng hắn.
Nhiếp Duẫn kêu rên một tiếng, chật vật mà ghé vào mũi giày da Diệp Đình.
Diệp Đình chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng một ngón tay nâng mặt Nhiếp Duẫn, quan sát vết máu trên mặt hắn, cười một chút: "Đau không?"
Nhiếp Duẫn da mặt đều đang run rẩy, rất nhỏ gật gật đầu, lại hoảng sợ mà mãnh liệt lắc đầu.
Diệp Đình chậm rì rì đem những ngón tay trắng như tuyết của Nhiếp Duẫn cầm lên, nhìn từng ngón tay khớp xương rõ ràng thon dài xinh đẹp.
Hắn mơn trớn ngón tay Nhiếp Duẫn, ngữ khí rõ ràng rất ôn hòa, nhưng Nhiếp Duẫn nghe vào lỗ tai, lại là một cỗ lạnh đến xương cốt: "Biết ngày đó, ta vì cái gì nói tay ngươi thật xinh đẹp không.?"
Nhiếp Duẫn lúc này ngón tay đều bắt đầu phát run.
Diệp Đình về nước không lâu, hắn đối Diệp Đình hiểu biết, chỉ là nghe qua người khác nói, gặp mặt cũng chỉ có vài lần.
Hắn nguyên tưởng rằng Diệp Đình là khiêm khiêm quân tử, vừa có tiền có thế, nho nhã có lễ, chỗ dựa cực phẩm như vậy, làm hắn ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Đình liền muốn bò lên trên hắn.
Nhưng hôm nay, hắn nhìn Diệp Đình, khắp cả người đều lạnh.
Người nam nhân bên ngoài thanh sắc nho nhã nhưng bên trong so với ác ma còn muốn điên cuồng tàn bạo hơn. Hắn thậm chí hoài nghi, Diệp Đình có thể hay không giây tiếp cho người cho hắn một đao.
Diệp Đình làm lơ ngón tay Nhiếp duẫn đang run rẩy, ôn hòa mà nói: "Ta nói tay ngươi xinh đẹp, là bởi vì tay ngươi, cùng hắn đặc biệt giống. Tay hắn cũng khớp xương rõ ràng như vậy, trắng nõn thon dài, thậm chí vị trí vết sẹo trên mu bàn tay của ngươi đều cùng hắn giống nhau như đúc."
Nhiếp Duẫn đã bị dọa sợ, co rúm mà thu tay lại.
Diệp Đình tươi cười dần dần biến mất, mặt không biểu tình mà nhìn Nhiếp Duẫn, nói: "Ngươi vốn dĩ nên quý trọng một đôi tay xinh đẹp như vậy, chứ ngàn không nên vạn không nên, không nên đánh tới trên mặt hắn."
Nhiếp Duẫn sửng sốt, trong đầu một trận loạn quang, có chút phản ứng Diệp Đình nói đến ai.
"Hắn cùng ta chia tay 5 năm, ta hận hắn 5 năm," Diệp Đình có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Ta nghẹn 5 năm tức giận hắn, cũng chỉ có thể khi dễ hắn, dùng một ít thủ đoạn lộng chèn ép hắn, nhưng nếu là thật sự động thủ đánh hắn, làm hắn đau, ta luyến tiếc."
Diệp Đình bóp lấy cằm Nhiếp Duẫn, cười đến nguy hiểm cực kỳ: "Ngươi nhưng thật ra, rất có can đảm."
Nhiếp Duẫn nói chuyện đều nói lắp: "Diệp tổng, ta, ta không dám, ta không biết hắn là, hắn là......"
Diệp Đình đứng lên, trên cao nhìn xuống mà nhìn tựa như kẻ chết.
Hắn nâng chân lên, giày da bóng lưỡng chậm rãi dẫm lên đôi bàn tay trắng nõn của Nhiếp Duẫn. Hắn dưới chân lực độ từng chút từng chút đè xuống, không chút lưu tình mà nghiễm dẫm tay Nhiếp Duẫn.
Nhiếp Duẫn đau đến kêu lên tiếng, bắt lấy mắt cá chân Diệp Đình: "Diệp tổng, Diệp tổng, ta không dám!"
Diệp Đình không nói chuyện, chỉ là giày da dẫm đến ác hơn, dẫm đến mu bàn tay Nhiếp Duẫn chảy máu, Nhiếp Duẫn đau đớn gào khóc, máu trên tay tràn ra, nhiễm hồng thảm nhung.
Chờ Diệp Đình buông chân ra, mu bàn tay Nhiếp Duẫn đã là một mảnh huyết hồ.
Diệp Đình hờ hững xoay người, cầm lấy một cái phong thư từ bàn làm việc, đi trở về phía Nhiếp Duẫn trước mặt, ngay trước mặt hắn, rắc một chồng ảnh chụp xuống trong phong thư thật dày.
Nhiếp Duẫn mở ra đôi mắt đẫm lệ, cúi đầu nhìn . Ảnh chụp đều là lịch sử đen tối trong quá khứ, sau hậu trường đánh nhau với đồng nghiệp, nói xấu tiểu trợ lý, qua lại với đàn ông lớn tuổi đã có gia đình, thậm chí là nhiều lần ra vào khách sạn.
Nhiếp Duẫn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, quỳ xuống trước Diệp Đình.
"Nhìn rõ ràng chưa, ta là lấy từ tay paparazzi, nghe nói là trước đều là do ngươi dùng tiền đè xuống," Diệp Đình ngồi xổm thân mình, tùy ý mà nhặt hai bức ảnh, lại cười nhạo ném, "Ngươi nói xem, nếu là truyền biết được, ngươi còn có thể ở lại giới giải trí hay không?."
Nhiếp Duẫn không cần đoán đều biết, dựa theo danh tiếng hắn bây giờ, nếu như để lộ những tấm ảnh này ra bên ngoài, hắn còn đường sống sao.
Hắn bất chấp trên tay còn đang bị thương, lập tức quỳ xuống: "Diệp tổng, ta cầu xin ngươi, ngươi buông tha ta đi. Ta không dám nữa, ta cũng không dám nữa chạm vào cậu ấy một đầu ngón tay, Diệp tổng......"
Diệp Đình rũ mắt trầm mặc trong chốc lát.
Nhiếp Duẫn kinh hồn táng đảm, mỗi một giây đều như là ở trong chảo dầu.
Sau một lúc lâu, Diệp Đình bỗng nhiên ngoài dự đoán gật gật đầu, nói: "Có thể buông tha ngươi."
Nhiếp Duẫn thân mình chấn động, vừa mừng vừa sợ mà ngẩng đầu: "Thật, thật sự?"
"Nhưng cần làm cho ta một chuyện, giúp ta diễn một vở."
Nhiếp Duẫn chớp chớp mắt: "...... Cái gì diễn."
Diệp Đình cười, ánh mắt không biết bay tới địa phương nào, nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể khiến hắn không thể không chui vào trong lòng ngực ta."
......
Nhiếp Duẫn sắc mặt trắng bệch giống người chết bị lôi ra ngoài, Diệp Đình ngồi trở ghế.
Hắn mở ra di động vào album ẩn, nhìn vào bức ảnh trong đó Dương Gia Lập chủ động ôm lấy hắn, lại nghĩ đến đêm qua lại một lần nữa chiếm hữu Dương Gia Lập, thể xác và tinh thần thoải mái, tâm tình rất tốt.
Hắn đang muốn tắt đi album, điện thoại có người gọi tới.
Là nhân viên an ninh ở biệt thự, thanh âm mang chút nôn nóng, nói: "Diệp tổng, Dương thiếu gia chạy."
Diệp Đình ánh mắt tối sầm lại, ngón tay lập tức nắm chặt di động: "Sao lại thế này."
"Dương thiếu gia vốn dĩ đang ở biệt thự, bỗng nhiên khăng khăng nói phải về nhà, chúng ta còn chưa kịp thông báo ngài, cậu ấy liền cầm cây...... Cầm cây......"
Diệp Đình nhíu mày: "Cầm cây cái gì?."
"Cầm cây sào phơi đồ," bảo an thấp giọng, "Nói hôm nay ai cản trở hắn, hắn...... sẽ đánh chết bọn cẩu tặc, chúng ta cũng muốn ngăn, nhưng ngài có dặn dò, chúng ta cũng không dám thật động thủ, làm hắn chạy được."
Diệp Đình một hồi lâu không nói chuyện.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, tắt máy.
Hắn ngẩng đầu nhìn cạnh cửa còn không có rời khỏi bảo tiêu, lạnh buốt mà nói: "Chuẩn bị bắt người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro