Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 Nam nhân ôn nhu


Chương 16 hắn ôn nhu

Dương Gia Lập cả khuôn mặt bị tát đến trật đi.

Trên mặt nóng rát đau đớn, lỗ tai ong ong kêu.

Đám người xung quanh còn đang ầm ĩ xem náo nhiệt, nhìn thấy Nhiếp Duẫn tự mình động thủ giáo huấn người, chỉ một thoáng trở nên im ắng không tiếng động, trợn tròn mắt không dám lên tiếng.

Nhiếp Duẫn là đại lưu lượng, đang bạo hồng, phía sau lại có thế lực nâng đỡ, đại bài.

Mọi người nhìn Dương Gia Lập bị đánh, trộm cảm khái, chọc phải Nhiếp Duẫn, tiểu tử này đúng là không muốn sống nữa.

Nhiếp Duẫn ánh mắt bình tĩnh mà cao ngạo mà nhìn Dương Gia Lập, một cái tát này phảng phất đối cậu mà ám chỉ giáo huấn việc không hiểu tôn trọng, mạo phạm tiền bối, là hết sức bình thường, sự tình đương nhiên.

Dương Gia Lập hồi tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt cậu thoáng chốc giống một đầu sói con giống nhau sắc bén lên: "Anh động thủ đánh người."

"Này không phải đánh người, là giáo huấn," Nhiếp Duẫn nhàn nhạt mà nói, "Giáo huấn cậu vì không tôn ti trật tự."

Dương Gia Lập dùng tay lau khóe môi, trong lòng tràn đầy hỏa khí.

Cậu nhìn Nhiếp Duẫn tự cao tự đại ánh mắt cùng thái độ hờ hững, nắm chặt nắm tay, một cái không nhịn xuống, mắng bậy một tiếng (thì ra mày chọn cái chết) nâng tay lên dùng sức mạnh mẽ mà tát cho hắn một cái.

Xung quanh tức khắc hỗn loạn.

Trong hỗn loạn, có người vọt vào đám người, hung hăng mà tách ra người đại diện cùng Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập đứng vững, người vừa tới là trung niên nam nhân, hơi béo, trên cổ treo thẻ công tác, đạo diễn.

Đạo diễn khuôn mặt nghiêm túc, quát: "Sao lại thế này.?"

Lý Đại còn bình tĩnh, ngăn lại người đại diện đang thêm mắm thêm muối, đem sự tình từ đầu chí cuối kể lại một lần, đặc biệt cường điệu một phen Nhiếp Duẫn vô lý trước còn động thủ đánh người.

Đạo diễn nghe xong nheo nheo mắt, không nói chuyện.

Nhiếp Duẫn vẫn luôn ôm ngực đứng nhìn đạo diễn, khẽ cười một tiếng: "Trịnh đạo, lâu rồi không gặp."

Trịnh đạo nhìn về phía Nhiếp Duẫn, khuôn mặt nghiêm túc nháy mắt cười nở hoa, thân thiết nói: "Nhiếp lão đệ, đã lâu không gặp. Ngươi hôm nay có thể lại đây, thật sự là thật tốt quá, hoan nghênh hoan nghênh."

Nhiếp Duẫn cong cong khóe môi, cả người lộ ra khí độ siêu thoát thanh cao, không mang theo cảm tình mà liếc Dương Gia Lập liếc mắt một cái, nói: "Hôm nay mới đầu rất vui vẻ, đáng tiếc bị ba kẻ không có mắt này, hiện không còn tâm trạng diễn tập."

Trịnh đạo nóng nảy: "Ai da, khó mà làm được. Nhiếp lão đệ, ngươi đừng làm khó ta, không có ngươi đêm nay sẽ tổn thất lớn, ngươi yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối xử lý tốt cho ngươi, ngươi cứ yên tâm à hoá trang diễn tập, nể ta chút mặt mũi, được không?"

Nhiếp Duẫn lúc này mới khẽ gật đầu, ngáp một cái: "Được, nể mặt Trịnh đạo. Ta mệt rồi, đi trước nghỉ ngơi một lát, ba người này, ngươi xem giải quyết thế nào đi."

Hắn mang theo người đại diện thẳng vào phòng nghỉ.

Người đại diện đóng cửa trước, đối với Dương Gia Lập hận sắt không thành thép mà lắc đầu, nhẹ mắng: "Không biết điều."

Chờ cửa đóng lại, Trịnh đạo hùng hổ mà chỉ vào Dương Gia Lập: "Ba người các cậu, mang theo đồ vật lại đây."

Đi đến hành lang nhỏ hẹp, Trịnh đạo xoay người, một chân đá ngã lăn rương đạo cụ hành lý.

Hắn ôm ngực, mang theo nồng đậm châm chọc cười lạnh nói: "Không đúng, ba người các cậu lấy lá gan ở đâu mà dám đối đầu Nhiếp Duẫn, không muốn lăn lộn nữa sao."

Dương Gia Lập vừa định nói chuyện, Trịnh đạo liền chỉ vào cậu, mắng: "Đặc biệt là cậu, còn dám động thủ, cũng không nghĩ xem thân phận mình là thứ gì, Nhiếp Duẫn lại là thân phận gì, hắn bị thương một chút truyền thông cả nước chú ý, ngàn vạn fans đau lòng, sau lưng còn có người chống lưng, còn cậu? Cậu có người chống lưng à?"

Dương Gia Lập xoay đầu, a mà cười lạnh.

Trịnh đạo đẩy đẩy mắt kính, nói: "Đừng nói là đánh cậu một cái, hắn muốn tro cốt mẹ cậu, cậu......"

Vừa nghe đến tro cốt mấy chữ này, Dương Gia Lập sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cậu duỗi ra tay kéo cổ áo Trịnh đạo: "Ông vừa nói cái gì?."

Trịnh đạo cau mày: "Làm gì, cậu lại muốn đánh nhau?"

"Ông lặp lại lần nữa," Dương Gia Lập đem hắn ấn đến trên tường, ánh mắt dường như muốn giết người hung hãn, "Hắn muốn mẹ ta cái gì?"

Trịnh đạo bị Dương Gia Lập đột nhiên bùng nổ khí thế sợ tới mức bất động.

Mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay Dương Gia Lập, hắn bất động thanh sắc mà ly xa chút: "Được rồi, ta không cùng cậu nói cái này."

Hắn đem cổ áo chật vật địa chỉnh lý, giữ vài phần mặt mũi, giáo huấn nói: "Nói ngắn lại, các cậu cẩn thận một chút cho tôi, chớ chọc vào người đó. Từ hôm nay trở đi, các cậu không thể sử phòng nghỉ, cũng không có quyền sử dụng phòng hóa trang, diễn tập áp sau lên sân khấu, cút đi chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn đi,nhớ kỹ lời tôi nói."

Nói xong, hắn vội bước chân rời đi.

Dương Gia Lập nhìn chằm chằm hắn bóng dáng, ánh mắt âm u tới rồi cực hạn.

Lý Nhị lôi kéo Dương Gia Lập ở hành lang tối tăm ngồi xuống, Lý Đại yên lặng thu thập đạo cụ bị đạp đầy đất.

Lý Nhị xoa xoa lưng Dương Gia Lập, nhỏ giọng nói: "Dương ca, thực xin lỗi, là em xúc động."

"Không liên quan đến cậu." Dương Gia Lập chống đôi tay ở đầu gối, nhìn chằm chằm sàn nhà.

"Dương ca anh đừng nóng giận," Lý Nhị nói, "Bọn họ khinh người quá đáng, tổng hội......"

Dương Gia Lập không chờ hắn nói xong, đột nhiên đứng lên: "Tôi đi toilet."

Cậu cúi đầu xuyên qua đường đi, đi vào gần nhất toilet.

Cậu đứng trước mặt tường sứ trắng trong toilet, yên lặng không tiếng động, sau một lúc lâu, bỗng nhiên giống con thú nhỏ bị chọc giận lại không chỗ phát tiết phẫn nộ, giọng nói phát ra một tiếng gào rống, nắm tay nện trên tường.

Thô bạo mà phát tiết qua đi, hắn đi đến bồn rửa tay trước.

Nhìn chính mình trong gương, hốc mắt đầy tơ máu, nắm tay đầm đìa máu tươi.

Cậu dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, duỗi tay đến vòi nước, muốn rửa sạch vết máu trên tay.

Toilet bên trong đi ra một người nam nhân, đứng ở Lập bên người Dương Gia, chậm rì rì mà rửa tay.

Tẩy xong tay, lau khô, kia nam nhân bỗng nhiên mở miệng, thanh âm dễ nghe lại ôn nhu: "Tổn thương chính mình không phải biện pháp tốt để phát tiết cảm xúc."

Dương Gia Lập ngực run lên, ngẩng đầu.

Nam nhân sơ mi trắng phối hợp cà vạt màu xanh đen, trên mũi là mắt kính gọng mạ vàng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất nho nhã ôn hòa, khiến người dễ sinh hảo cảm.

Nam nhân cười cười: "Bất kể khi nào vì người khác mà thương tổn chính mình, đều là không đáng."

Dương Gia Lập nhìn hắn sáng ngời đôi mắt, không nói chuyện, cúi đầu dùng nước tẩy bớt vết máu.

Người kia thở dài, rời đi.

Dương Gia Lập ở bồn rửa tay trước trầm mặc thật lâu, đến khi nội tâm rốt cuộc bình tĩnh chút, cảm xúc không hề mất khống chế, cậu mới xoay người đi ra toilet.

Vừa mới đi đến chỗ rẽ, liền đụng nam nhân vừa cùng cậu nói chuyện.

Kia nam nhân nhìn cậu vẫy tay, ấm áp cười nói: "Tới, lại đây."

Dương Gia Lập có chút phòng bị mà đứng ở trước mặt hắn.

Nam nhân không nói chuyện, lấy ra băng keo cá nhân như là mới vừa mua trở về, nắm tay Dương Gia Lập, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp mà dán lên miệng vết thương trên tay hắn.

Dương Gia Lập nhìn băng keo cá nhân trên tay kia mấy cái, hốc mắt nóng lên, cúi đầu nói thanh: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí," nam nhân thấp giọng nói, "Một chút việc nhỏ mà thôi."

Dương Gia Lập miễn cưỡng cười cười, hít sâu một hơi, ngửi được trên người nam nhân thanh đạm nước hoa nam.

Nam nhân giúp Dương Gia Lập dán tốt băng keo cá nhân, đem rác ném đến thùng rác.

Hắn nhẹ nhàng thở dài nói: "Người cậu ghét vĩnh viễn sẽ không bởi vì cậu bị thương mà hối hận, sẽ vì cậu mà đau lòng, chỉ có bản thân mình là quan trọng với mình nhất, cho nên, hảo hảo chiếu cố chính mình."

Dương Gia Lập hầu kết giật giật, dùng sức gật gật đầu.

Này nam nhân cười cười, móc ra chính mình danh thiếp đưa cho Dương Gia Lập: " Danh thiếp của tôi, nếu cần giúp đỡ cứ cầm đến tìm, hy vọng có cơ gặp lại."

Dương Gia Lập tiếp nhận danh thiếp.

Chờ nam nhân kia đi rồi, cậu mới ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng, đem danh thiếp đặt ở trước mắt, nhìn kỹ.

Công ty giải trí đầu tư Vinh Hải.

Triệu Hướng Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro