Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 Lén lút


Chương 13 lén lút

Dương Gia Lập tâm sự nặng nề mà trở về nhà.

Cậu một bên vuốt túi trong, còn không có ký tên đồng ý hợp đồng, trong lòng suy nghĩ không ngừng, một bên đỡ tay vịn, ở tối tăm thiếu quang hàng hiên trung chậm rãi hướng trên lầu đi.

Thời điểm còn vài bước tới tầng lầu, cậu ngẩng đầu lên chỉ thấy A Phúc không biết như thế nào chạy ra, chính ngồi xổm ngồi ở cửa nhà. Bên cạnh A Phúc có một nam sinh đang ngồi, hai tay đang mở ra, như là cho A Phúc ăn cái gì đó.

Dương Gia Lập chớp chớp mắt, kêu một tiếng: "A Phúc."

Tiểu A Phúc nghe được thanh âm chủ nhân, lập tức nâng lên đầu nhỏ, nhìn thấy Dương Gia Lập, meo meo kêu hai tiếng liền thẳng chạy về phía Dương Gia Lập, cọ cọ chân cậu như một đứa nhỏ quấn người.

Dương Gia Lập ôm lên A Phúc, vuốt ve bộ lông xù xù.

Nam sinh kia thấy thế, đứng lên, đi đến trước mặt Dương Gia Lập, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, nói: "Cửa phòng anh đóng không kỹ, mèo con chạy ra đây, tôi liền ...... cho nó ăn một chút."

Dương Gia Lập lặng lẽ đánh giá hắn vài lần, chỉ thấy hắn mặc đơn giản không tầm thường, áo hoodie trắng quần đen, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen nhánh phát ánh sáng nhạt, thời điểm cười rộ lên, má còn có hai cái lúm đồng tiền, nhìn khá xinh đẹp.

Dương Gia Lập đối hắn cười cười, đáp: "Không sao, cảm ơn cậu."

Kia nam sinh chỉ vào đối diện cửa phòng, hắc hắc cười nói: "Tôi là vừa dọn lại đây, đối với nơi này không quen thuộc, chắc về sau nói không chừng thường quấy rầy rồi."

Dương Gia Lập cũng rất khách khí: "Đều là hàng xóm,cậu cứ thoải mái."

Kia nam sinh tươi cười hơi mang chút thẹn thùng, lại nói vài câu, cùng Dương Gia Lập vẫy vẫy tay, vào nhà.

Dương Gia Lập vốn không quá để ở trong lòng, mà khi cậu quét đến kia nam sinh đóng cửa cổ tay áo lộ ra đồng hồ, tầm mắt cậu hơi hơi đọng lại.

Diệp Đình đại học khi yêu thích thu thập các loại đồng hồ quý báu, từ đồng hồ cổ của nhân vật nổi tiếng mang, đến đồng hồ hiện đại, Dương Gia Lập ở cùng hắn đương nhiên cũng có chút ít kiến thức.

Đồng hồ nam sinh kia đeo, lam kim mặt đồng hồ, bạch kim châm khấu, lượng hải quân lam cá sấu da dây đồng hồ, nếu cậu không nhìn lầm, này hẳn là Patek Philippe Golden Ellipse hệ liệt, giá bán đại khái 40 vạn trên dưới.

Dương Gia Lập trong lòng hoài nghi. Có thể mang đồng hồ đắt tiền lại ở khu nhà bình dân thấp hèn này sao?

Cậu cau mày cân nhắc, trong lòng ngực tiểu A Phúc meo meo vài tiếng, kêu cậu hồi thần.

Cậu mở cửa phòng mình, cầm lòng không đậu mà lại nhìn cửa phòng đối diện liếc mắt một cái, trong lòng hy vọng bản thân cậu nhìn lầm rồi, hoặc là người đó mang hàng giả, nếu không cũng quá không thể tưởng tượng.

Tạm thời bỏ qua chuyện này sang một bên, cậu úp cho mình một chén mì. Vừa ăn mì gói, vừa đem hợp đồng đọc lại một lần. Hợp đồng viết thật sự minh bạch, giống như không có kẽ hở gì.

Dương Gia Lập càng xem càng nghi hoặc, nghĩ thầm, chẳng lẽ là Diệp Đình ác bá gặp phật tổ thật sự được cảm hóa rồi, thật sự đại từ bi tính toán cho cậu một con ngựa?

Đêm đó, Dương Gia Lập bởi vì chuyện này mà mất ngủ.

Ngày hôm sau, hắn hai con mắt đỏ hồng giống con thỏ.

Uể oải ỉu xìu mà đi vào phòng bếp, Dương Gia Lập chống đôi tay ở trên bàn, cũng không vội vã làm cơm sáng, mà là suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm móc di động ra, cắn răng gọi cho Diệp Đình.

Lần này Diệp Đình cũng không tự cao tự đại, bắt máy.

Dương Gia Lập cũng lười đến cùng hắn hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề nói: " Tôi chỉ cần đến nhà anh làm bữa sáng hai tuần, không cần ngon hay không ngon, hết hai tuần nợ đầu xóa bỏ. Chính là như thế phải không"

Diệp Đình bình đạm mà đáp: "Không sai."

"Hết thảy dựa theo hợp đồng, anh không được đổi ý, cũng không được lừa tôi?

Diệp Đình thâm trầm cười cười: "Không đổi ý."

Dương Gia Lập hít một hơi thật sâu, thật lâu sau: "Ok, một khi đã như vậy, cơm tôi nấu cho anh hai tuần. Anh nhớ tuân thủ ước định, nếu dám trở mặt, tôi con mẹ nó liền đem anh......"

Diệp Đình nghe Dương Gia Lập uy hiếp, một chút cũng không sinh khí, thậm chí có chút hứng thú dạt dào mà hỏi lại: "Cậu tính đem tôi thế nào?"

Dương Gia Lập tròng mắt xoay chuyển, buông di động, loa đối diện thớt thái rau.

Cậu từ một bên cá khô cho A Phúc, rút ra dao phay, giơ lên cao cao, nộ mục trừng to, giống manga anime phóng đại chiêu vai chính, mang theo nuốt thiên tế nguyệt khai sơn tạc hà chi thế, chặt thật mạnh xuống, cái thớt gỗ vang lên một tiếng, răng rắc, cá khô nháy mắt nứt thành hai nửa!

Âm thanh dọa đến mèo nhỏ, A Phúc phản xạ mà meo một tiếng nhảy ra xa, hoảng chạy vào trong góc, hai chân run run.

Dương Gia Lập ném dao phay, lại cầm lấy điện thoại, cười lạnh: "Chính là kết cục này, hiểu chưa, quy nhi tử."

Nặng nề mà treo điện thoại, Dương Gia Lập trường phun ra một hơi.

Cậu quay đầu nhìn A Phúc đang kinh hãi trong góc, thu liễm khí thế, cười chớp chớp mắt: "A Phúc đừng sợ, vẫn là ba ba của nhóc đây."

Cậu duỗi tay muốn vuốt ve A Phúc, A Phúc tê tâm liệt phế kêu lên, như hỏa tiễn chạy ra khỏi phòng bếp.

Hiệu suất làm việc của Diệp Đình rất nhanh, buổi chiều nhắn tin cho Dương Gia Lập, báo cậu đơn giản chuẩn bị chút tắm rửa quần áo, buổi tối hắn sẽ phái người đi đến đón.

Lúc chạng vạng, phụ trách của hắn liền đến, thúc giục Dương Gia Lập sửa sang lại đồ vật.

Dương Gia Lập vào phòng ngủ, mở ra ngăn tủ, trầm mặc đem mấy bộ quần áo ném vào trong rương.

Lúc cậu nhìn đến phía trong ngăn tủ, bên trong có một cái ngăn kéo nhỏ cậu bỗng nhiên đình trệ. Lặng lẽ kéo ra, từ bên trong lấy ra mấy cái chai trắng nhỏ.

Mấy chai nhỏ này giấy ngoài đều đã xé xuống, không rõ bên trong là cái gì. Vặn ra nắp bình, mới có thể thấy, bên trong toàn những viên thuốc màu trăng, tỏa ra mùi vị đắng ngắt.

Cậu nhìn chằm chằm những viên thuốc thật lâu rơi vào trầm tư.

Bên ngoài có người cao giọng nhắc nhở: "Cậu xong chưa. Nhanh lên chút!"

Dương Gia Lập lớn tiếng trả lời: "Lập tức."

Cậu đem chai đóng lại, ném vào thùng rác, lại nhìn bản thân trong gương cười hai tiếng. Sau đó đem túi rác xuống lầu vứt bỏ. 

P/S: Đoán xem thuốc này là thuốc giảm cân hay thuốc gì nhé. Ôi mấy ngày liền vật vờ răng với chả lợi, stress quá. Có ai đồng niềng ở đây không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro