Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 Sẽ không có người quan tâm


Chương 11 Sẽ không có người quan tâm

Dương Gia Lập tay chống ở rửa mặt trên đài.

Cậu ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.

Lông mày nhăn lại, hai mắt bừng bừng lửa giận; hai hàm răng cắn chặt vào nhau cố nén giận giữ. Quá thật đáng buồn, giận như vậy mà vẫn rất đẹp.

Cậu hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc cuồn cuộn trong lòng đè xuống, nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Không tức giận, nhân sinh tựa như một tuồng kịch, vì cớ gì quan tâm một kẻ điên, không tức giận......"

Cậu giống như bình tĩnh mà mở ra vòi nước, làm ướt khăn lông, rửa mặt.

Rửa mặt xong nằm lên giường, lấy di động trên tủ đầu giường lấy ra xem, vẫn không có bất kỳ tin tức gì.

Biết là Diệp Đình ở sau lưng giở trò quỷ, tạo áp lực đem cơ hội của cậu đánh rớt, cậu trong lòng nổi giận liền gọi cho Diệp Đình, chính là Diệp Đình toàn bộ bắt máy.

Cậu không từ bỏ, tiếp tục nhắn tin, Diệp Đình cũng một cái đều giả bộ không thấy.

Dương Gia Lập đem điện thoại ném ở một bên, nhìn trần nhà, trong lòng lại bồn chồn áp lực.

A Phúc đã hơi mập lên chút, an tĩnh mà nằm bên cạnh, Dương Gia Lập duỗi tay sờ sờ lông xù xù mềm mại, nhỏ giọng nói: "A Phúc, con mà là lão hổ thì tốt rồi."

A Phúc nghiêng đầu nháy mắt tròn: "?"

"Nếu con là hổ, ba sẽ đem con cắn cẩu tặc, chúng ta đồng lực tới, đánh xong lại đem cẩu tặc đem bêu rếu khắp chợ, nghĩ đến thật mịa nó quá tốt."

Tới giờ đi ngủ, Dương Gia Lập đem A Phúc trở về nôi của nó, len giường kéo chăn nằm xuống.

Vào đông, tuyết rơi lớn, thời tiết thật sự lạnh, gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ ô ô mà chui tiến vào. Dương Gia Lập nửa đêm bị đông lạnh tỉnh, đôi cùng chân đều lạnh buốt.

Cậu chật vật mà bọc chăn đến cạnh cửa sổ, lại sờ sờ máy sưởi, băng băng lương lương.

Căn phòng trọ này ngoại trừ đầy đủ, còn lại thì mọi thứ đều không tốt. Tường da thoát nứt, cửa sổ lọt gió, thường xuyên hết nước, cắt điện, máy sưởi, điều hòa thời gian hỏng nhiều hơn thời gian sử dụng.

Nhưng mà cậu thực sự quá nghèo, không có tiền đổi sang chỗ khác.

Dương Gia Lập run bần bật chui vào chăn, xoa xoa thổi khí vào bàn tay, lại chà xát ngón tay nứt da, mở tủ quần áo lấy ra áo lông vũ mặc vào miễn cưỡng chống lạnh.

Dần chìm vào giấc ngủ, cậu lại mơ.

Trong mơ, cậu thấy Diệp Đình đứng ở hôn lễ lãng mạn, hắn tươi cười ôn nhu lại sủng nịch, mặc âu phục chú rể đen, đi từng bước tiến về phía Tiểu Hạ đang mặc âu phục trắng, mọi người chung quanh chúc phúc, bọn họ vỗ tay, hoàng hôn ấm áp, nhiệt liệt mà xán lạn.

Mà cậu trốn ở trong góc tối, không người hỏi thăm, xung quanh lạnh lẽo như hầm băng, khắp mười ngón tay nứt nẻ bật máu.

Cậu dùng chút sức lực cuối cùng cố mở đôi mắt, nhìn bóng dáng Diệp Đình, lại nhìn Diệp Đình thật cẩn thận như nâng trân bảo cùng Tiểu Hạ trao đổi nhẫn, hôn môi, cậu chống đỡ không được, nặng nề nhắm mắt, dùng một tia ý thức cuối cùng, lúc này nếu có người có thể nhớ tới cậu, cho cậu một giường chăn, thật là tốt biết bao.

Từ trong ác mộng bừng tỉnh, Dương Gia Lập lòng còn sợ hãi, thở hổn hển rất lâu mới hồi phục.

Trầm mặc mà ăn cơm sáng, lại cho mèo nhỏ ăn.

Dương Gia Lập ngồi ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, vẫn không có tin nhắn, nắm lên áo khoác ra cửa.

Cậu tới Diệp Đình công ty.

Vào đại sảnh, nhân viên lễ tân ngăn cản: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước sao."

Dương Gia Lập gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi tìm Diệp tổng, lần trước tôi có tới văn phòng hắn rồi."

Nhân viên sảnh nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì dường như, khẩn trương hỏi: "Xin hỏi ngài...... Tên gọi là gì."

Dương Gia Lập liệt khai một nụ cười rạng rỡ: "Tôi họ Dương, kêu Dương Gia Lập."

Nhân viên vừa nghe tên này, sắc mặt biến đổi: "Thực xin lỗi, anh không thể tiến vào đây được."

Dương Gia Lập sắc mặt cứng lại rồi: "Cái gì?"

"Diệp tổng cố ý phân phó qua, không được cho cậu tiến vào nửa bước," trước đài tiểu thư nghiêm túc nói, "Mời cậu đi ra ngoài."

Dương Gia Lập trợn tròn mắt: "Không phải, tôi còn không có......"

Nhân viên không lại cho cậu cơ hội cãi lại, nhấn chuông: "Bảo vệ."

Dương Gia Lập còn chưa có phản ứng, đã bị mấy cái bảo bệ to lớn, không chút lưu tình túm ra đại sảnh, một tay đem cậu đẩy đi ra ngoài, động tác giống ở vứt rác.

Cậu lảo đảo vài cái, khó khăn đứng vững thân mình.

Vừa mới bước nửa bước, nhân viên bảo vệ đã đe dọa: "Đi ra ngoài!"

Dương Gia Lập cùng bọn họ giằng co trong chốc lát, nắm chặt nắm tay quay đầu rời đi.

Mới vừa đi đến bậc thang, cậu lại đứng lại.

Không cam lòng.

Đây là hy vọng cuối cùng của cậu, cố gắng tập luyện hơn nửa tháng, chăm chỉ luyện hát chỉnh swuar sao cho hoàn mỹ nhất. Bao tâm huyết của cậu đều đặt hết vào nó. Vậy mà Diệp Đình ngay cả cơ hội cũng không để cho cậu, mạnh mẽ đánh rớt.

Dương Gia Lập nắm chặt tay, sau một lúc lâu, cũng không màng thể diện, cắn răng, trực tiếp ngồi ở trước bậc thang công ty.

Diệp Đình không cho cậu đi vào, ok, cậu liền ở cửa chờ hắn.

Chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Tuyết rơi xuống, phủ trên vai cậu.

Cậu khẽ xoa xoa lỗ tai đỏ hồng, thổi thổi khí, ôm hai đầu gối giảm bớt chút lạnh.

Ước chừng đợi mười tới phút, bên tai bỗng nhiên vang tiếng dừng xe.

Dương Gia Lập vội vàng ngẩng đầu.

Siêu xe màu đen mở ra, Tiểu Hạ mặc áo lông vũ màu trắng, mang khăn quàng cổ, ấm áp lại đẹp.

Hắn từ trong xe chui ra, bước nhanh lên bậc thang, đi ngang qua Dương Gia Lập, sau đó như chợt phát hiện ra cậu, nhướng mày nhưng không nói chuyện, thẳng tắp đi vào công ty.

Đối với Dương Gia Lập hung thần ác sát, hận không thể làm cậu cút càng nhanh càng tốt nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hạ, bảo vệ mặt đầy tươi cười, xu nịnh nói: "Hạ thiếu gia tới, bên ngoài quá lạnh, mau tiến vào mau tiến vào, ngoài trời tuyết rất lớn."

Diệp Đình xuống xe sau Tiểu Hạ, giày da đạp ở trên mặt tuyết, hắc bạch phân minh.

Hắn sửa sang lại cà vạt, mặt vô biểu tình mà hướng trong công ty đi.

Dương Gia Lập nhìn lên thấy hắn, vội vàng chống sức lực đứng lên, ngăn ở Diệp Đình trước mặt.

Diệp Đình nhìn thấy Dương Gia Lập, không có nhiều kinh ngạc, chỉ là thanh âm cực lãnh: "Cậu ở đây làm gì.?"

Dương Gia Lập khuôn mặt đông lạnh đến đỏ lên: "Tôi có lời cùng anh nói, gọi điện anh lại không bắt máy."

Diệp Đình một bàn tay cắm ở quần tây trong túi, hơi hơi cong môi: "Tôi nhớ rõ nửa tháng trước, có người nói với tôi đừng liên hệ hắn nữa, từ nay về sau chính là người xa lạ. Như thế nào, lúc này mới qua nửa tháng, cậu liền không nhịn được tới tìm tôi?"

Dương Gia Lập ngực nghẹn khẩu khí, kẽo kẹt kẽo kẹt cắn răng.

Cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không muốn nói đến cái này, tôi hỏi anh, khiến tôi bị loại khỏi biểu diễn tiêc đêm có phải là anh làm hay không?"

Diệp Đình cười cười, đôi mắt thâm thúy như hải: "Cậu cảm thấy sao?."

Dương Gia Lập mở lớn đôi mắt, trên lông mi có đọng tuyết hơi rung rung động.

Cậu kéo cà vạt Diệp Đình, hạ giọng rống: "Tại sao anh lại làm như vậy?!"

Diệp Đình lạnh mặt, trên cao nhìn xuống mà nhìn Dương Gia Lập: "Bởi vì tôi thích."

Hắn gỡ từng ngón tay cậu khỏi cà vạt, ưu nhã mà bình tĩnh mà sửa sang lại: "Tiểu Hạ rất thích một ca sĩ, em ấy hy vọng có thể tiệc tối lần này nghe ca sĩ kia hát. Vừa hay tôi lại là nhà đầu tư, có nói qua vài câu với đạo diễn, có thể khiến cậu vì việc này mà bị ảnh hưởng, xin lỗi, đành phải làm cậu cuốn gói cút thôi."

Dương Gia Lập cánh tay và giọng nói đều phát run: "Đây là cơ hội tôi cố gắng tự mình kiếm được, Diệp Đình, anh dựa vào cái gì?"

Diệp Đình tháo xuống bao tay đưa cho trợ lý bên cạnh, nhàn nhạt mà nói: "Có ý kiến?"

"Anh rõ ràng biết rằng đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của chúng tôi" Dương Gia Lập thanh âm nghẹn ngào, "Chỉ vì khiến Tiểu Hạ vui, anh liền ép chúng tôi phải nhường chỗ, như vậy công bằng sao?."

"Tôi vì sao phải nói công bằng với cậu."

Diệp Đình đột nhiên hỏi ngược lại, từng bước ép sát Dương Gia Lập, khí thế nặng nề.

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Dương Gia Lập, giống như dồn con mồi vào góc chết: "Tôi hỏi lại, em ấy là ai mà cậu là ai? Cậu nghĩ mình xứng sao?"

Diệp Đình đứng thẳng: "Có người vì người khác ủy khuất sẽ đau lòng mà tìm mọi cách khiến cho hắn vui vẻ, nhưng có người ủy khuất, lại làm trò cười cho kẻ khác, cậu hiểu không?."

Dương Gia Lập sửng sốt, nói không ra lời.

Trong đoàn xiếc thú, hoàng tử anh tuấn trên đài té đau rơi lệ sẽ có người hướng hắn an ủi, vì hắn mà tặng hoa, vì hắn mà lớn tiếng cổ vũ, âm thanh náo nhiệt. Nhưng phía sau sân khấu, chắc có mấy ai biết gã hề trên mặt là nụ cười nhưng hai tay bi thương ôm lấy cái chân bị thương, lặng lẽ rơi lệ.

Dương Gia Lập cảm thấy chính mình đang sắm cái vai gã hề kia.

Cậu nhìn vào mắt Diệp Đình, sau một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu, dùng tay áo tàn nhẫn xoa xoa hai mắt của mình, cười tự giễu: "Tôi hiểu rồi Sao tôi lại nghĩ đi tìm anh để nói chữ công bằng chứ."

Diệp Đình híp lại mắt, tới gần một bước, trầm giọng nói: "Cậu đừng quên, chuyện cậu đáp ứng tôi còn chưa làm được, lại còn nợ tôi tám vạn, giờ cậu lại không còn cơ hội tài nguyên, cậu có cách gì bước tiếp?"

Hắn cúi đầu, khóe miệng tuy rằng mang theo độ cung, ngữ khí không có ý cười: "Có lá gan luôn mồm kêu to về sau không bao giờ tiếp điện thoại tôi, không bao giờ liên hệ tôi, như vậy hiện tại, có phải hay không muốn cầu xin tôi?"

Dương Gia Lập cúi đầu, trầm mặc vài giây, nói: "Không cần."

Diệp Đình nhíu mày, như là không dự đoán được câu trả lời của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập từ trong túi lấy ra tờ nhạc phổ dúm dó, mà cậu đã sửa chữa không biết mấy cái ngày đêm, đỏ mắt mới hoàn thành tác phẩm.

Cậu vuốt phẳng này tờ nhạc phổ, trong lòng muốn nói rất nhiều thứ, cậu muốn nói cho Diệp Đình biết cậu có bao nhiêu tâm huyết, đặt hết tâm tư vào buổi tiệc lần này, cũng không cam tâm chịu oan ức như thế. Nhưng cuối cùng, cái gì cũng không nói, cậu an tĩnh xé bản nhạc, lạnh nhạt "...... Bỏ đi."

Cậu đem trang giấy ném vào thùng rác, không nhìn Diệp Đình, xoay người rời đi.

Tuyết rơi càng nhiều, chân Dương Gia Lập bị thương còn chưa có khỏi hẳn, khập khiễng đạp trên tuyết, cso chút chật vật.

Không biết đi bao xa, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Âm thanh Diệp Đình ở sau lưng vang lên: "Đứng lại."

Dương Gia Lập bước chân dừng một chút, không quay đầu, sau đó bước tiếp.

Diệp Đình trong thanhâm cảm xúc càng sóng ngầm mãnh liệt: "DươngGia Lập, tôi kêu cậu đứng lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro