Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HỮU DƯỢC - Phần 2 - HỮU ĐỘC



HỮU DƯỢC

Tác giả: Thất Thế Hữu Hạnh

Phần 2 - HỮU ĐỘC

[Lời mỗ: Hữu Dược gồm nhiều phần, mỗ vì thích cp Dự Vương-Lý Khắc bản hoạt hình nên edit chỉ mỗi phần này. Bạn nào thích cp chính thì đọc full ở bên web truyện nhé.

Thể loại: Vương gia cao lãnh phúc hắc có thù phải báo công/ kim xuyên cổ, hậu đậu lắm mồm tiểu kiều thê thụ, OE, có thể nói là HE.]

1.

Lý Khắc tỉnh lại.

Y đảo đảo tròng mắt, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất. Lại vừa nhấc đầu, thấy cách đó khoảng hơn hai bước có một nam tử mặc trường bào tay áo rộng ngồi trên ghế bằng gỗ tử đàn.

Lý Khắc nhắm mắt hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói: "Ta đang ở đâu?"

"......"

Lý Khắc nói: "Nơi này như thế nào lại giống thời cổ đại? Ta làm sao lại đến đây? Ngươi là ai? Đây là chương trình thực tế sao?"

"......"

Lý Khắc nói: "Ngươi nói chuyện đi chứ!"

Nam tử mở miệng nói: "Hai năm nay, ta rất hiếm nhìn thấy loại phản ứng giống như ngươi thế này."

"......"

Nam tử nói: "Người tới trong hai năm nay, không biết vì sao tất cả đều là bộ dáng rất chắc chắn. Thông thường há miệng đã lập tức hỏi có phải mình xuyên hay không."

"......"

2.

Nam tử nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

Người này tóc đen như mực, hai hàng lông mày thanh tú (*), cặp mắt hẹp dài, chính là một gương mặt mỹ nhân bạc tình quả nghĩa.

[(*) nguyên bản "nhập tấn": lông mày dài đến tóc, tả thực vậy hơi dị, mỗ tả theo trong bản hoạt hình nhé]

Lý Khắc trấn định một lát, nói: "Cho nên ta là xuyên qua?"

Nam tử gật đầu nói: "Ngươi xuyên."

Lý Khắc nói: "Đây là triều đại nào? Địa phương nào?"

Nam tử nói: "Nơi đây là Đại Lương đô thành."

Lý Khắc lâm vào trầm tư suy nghĩ. Nam tử sau một lúc lâu lẳng lặng quan sát, tốt bụng nhắc nhở: "Hư cấu."

Lý Khắc nói: "À."

3.

Lý Khắc nói: "Cho nên nơi này thường có người xuyên tới?"

Nam tử nói: "Đô thành đại khái là long huyệt, phong thuỷ kỳ dị, mỗi năm quanh đây luôn có một hai việc người vừa mới chết sống lại. Người sống lại ký ức đều mất sạch, tự xưng đến từ trăm ngàn năm sau. Đương triều thiên tử đã đặt một phủ ty riêng để xử lý những người đó."

"......" Lý Khắc hỏi "Xử lý cái gì?"

Nam tử mỉm cười không nói.

Lý Khắc lại hỏi: "Xử lý như thế nào?"

Nam tử nói: "Tùy người mà khác nhau. Hoàng đế đối với mấy chuyện kỳ lạ loại này từ trước đến nay rất xem trọng, ra lệnh rõ ràng cho các nơi một khi phát hiện loại người như ngươi, cần lập tức bẩm báo lên triều đình, đích thân lão nhân gia hắn tự mình thẩm vấn."

Lý Khắc nói: "Vậy tại sao ngươi còn chưa bẩm báo?"

Nam tử lại nhấp một ngụm trà.

Đang lúc này, một hạ nhân vội vàng gõ cửa tiến vào: "Điện hạ! Trong cung khẩn cấp triệu các hoàng tử tiến điện, sợ là Hoàng thượng không qua được!"

"......"

4.

Nam tử trước khi đi hất hất cằm về phía Lý Khắc trên mặt đất, phân phó hạ nhân: "Nhốt y lại."

Lý Khắc cùng hạ nhân hai mặt nhìn nhau.

Hạ nhân nghĩ nghĩ, đuổi theo hỏi: "Điện hạ, nhốt Liễu công tử chỗ nào?"

Nam tử nói: "Vậy nhốt tại chỗ đi."

"......"

Hạ nhân nghĩ nghĩ, đứng ở cửa phòng, mặt hướng vào trong, yên lặng nhìn chằm chằm Lý Khắc.

Lý Khắc cũng yên lặng nhìn chằm chằm hắn.

Một lát sau, Lý Khắc hỏi: "Ta là ai?"

Hạ nhân mím chặt môi không nói lời nào.

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi phân phó ngươi không thể nói chuyện với ta?"

Hạ nhân nói: "Không có."

Lý Khắc nói: "Ta là ai?"

Hạ nhân nói: "Ngươi ngốc hả?"

Lý Khắc nói: "Không phải."

Hạ nhân nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "À, là ngươi xuyên."

"......"

5.

Hạ nhân nói: "Ngươi tên Liễu Ôn Trọng, là một nhạc sư trong Kinh nhạc phường. Điện hạ thích nhã nhạc, nghe nói ngươi am hiểu thổi sáo, gọi ngươi vào phủ thổi vài khúc."

Lý Khắc nói: "Điện hạ là ai?"

"Điện hạ chính là nhi tử của hoàng đế, Dự Vương điện hạ. Mới vừa rồi ta ở ngoài làm nhiệm vụ, nghe thấy bên trong truyền ra một khúc sáo thổi, vang được nửa bài đột nhiên 'ô' một cái rồi im bặt, nghĩ là ngươi đã chết."

"......"

6.

Lý Khắc nói: "Tại sao ta thổi sáo cũng có thể chết?"

Hạ nhân nói: "Ta không biết."

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi có phải rất khó chịu với ta hay không?"

Hạ nhân nói: "Ta không biết."

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi có phải là công phu một chiêu trí mạng gì gì đó hay không?"

Hạ nhân nói: "Điện hạ không có võ công."

Lý Khắc nghĩ nghĩ, nghĩ không ra manh mối, vì thế nhảy qua vấn đề tiếp theo: "Ta có thể soi gương không?"

Hạ nhân chỉ chỉ một mặt gương đồng trong phòng: "Ngươi cứ tự tiện."

Lý Khắc vì thế thò lại gần, nhìn bóng người trong gương nhược liễu phù phong (*), làn da xanh xanh trắng trắng, thần thái tựa như Tây Thi ôm tim, tức khắc cảm thấy người này thổi sáo mà chết cũng không phải là chuyện lạ.

[(*) nhược liễu phù phong: yếu ớt như nhành liễu đưa theo gió]

7.

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi cứ bình thản nhìn ta chết như vậy, lại bình thản nhìn ta sống lại?"

Hạ nhân nói: "Điện hạ luôn luôn rất bình thản. Còn nữa, người chết sống lại cũng không phải là việc hiếm lạ gì."

Lý Khắc nói: "Người xuyên đến nơi này của các ngươi, sẽ bị xử trí như thế nào?"

Hạ nhân nói: "Phân làm hai loại. Loại thứ nhất là người có thể lấy ra tri thức trăm ngàn năm sau để sử dụng. Tỷ như lần trước có người lấy một đống sắt vụn đồng nát đấm đấm đánh đánh, tạo ra một thứ dùng để thay đi bộ, kêu là xe đạp. Đáng tiếc Hoàng thượng cưỡi một lần, nói long tọa bị đau, không bằng cưỡi ngựa ngồi kiệu."

"......"

"Tóm lại, loại người này sẽ được triều đình thu nạp trọng dụng. Còn có loại thứ hai, trạng thái điên điên khùng khùng. Cái gì cũng không làm được, cái gì cũng nói không nên lời, lại cứ cho rằng mình là được vận mệnh lựa chọn tới cứu vớt thương sinh vang danh thanh sử. Từng có nữ nhân tát Hoàng Thượng một cái, lập tức bị nhốt vào thiên lao. Theo nàng thú nhận, nàng là cảm thấy Hoàng Thượng sẽ bởi vì cái tát đó mà yêu mình."

"......"

Hạ nhân nói: "Đây là cái đạo lý gì chứ?"

Lý Khắc nói: "...... Ta không hiểu được."

8.

Lý Khắc nói: "Cẩn thận ngẫm nghĩ, ta giống như... thực sự không có sở trường gì đặc biệt, cũng không đưa ra được tri thức gì hữu dụng ...... À, thơ phú có tính không?"

Hạ nhân nói: "Ngươi có thơ phú gì?"

Lý Khắc đọc: "Quân bất kiến: hoàng hà chi thủy thiên thượng lai......" (*)

[(*) Một câu trong bài Thương tiến tửu của Lý Bạch, «Ngươi không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống...»]

Hạ nhân nói: "5 năm trước đã có người đọc qua cái này rồi."

"......"

Hạ nhân nói: "Ngươi chậm rãi nghĩ đi."

Lý Khắc nói: "Nghĩ không ra sẽ thế nào?"

Hạ nhân nói: "Hoàng Thượng nói người chết sống lại rốt cuộc là điềm xấu. Nếu mà vô dụng, vậy thì tống vào thiên lao giam giữ chung thân, khỏi sinh phiền phức."

Lý Khắc nói: "... oạch!"

9.

Hạ nhân nói: "À, chẳng qua Hoàng đế bệnh nặng đã lâu, hiện tại đại khái sắp băng hà. Không biết tân đế có thể sửa đổi chính sách hay không."

Lý Khắc hỏi: "Tân đế không phải là điện hạ nhà ngươi sao?"

Hạ nhân hoảng hốt, giương mắt trừng Lý Khắc một cái, lui ra ngoài mà đóng cửa cái "rầm".

Xem ra không phải rồi, Lý Khắc nghĩ.

10.

Thời điểm Chu Dung Cật trở về, Lý Khắc đang ngồi sau bàn, uống chung trà hắn vừa rồi dùng qua.

Thấy Chu Dung Cật đẩy cửa đi vào, Lý Khắc ngẩn ngơ, "tạch" một cái đứng lên, nhanh chóng làm bộ dạng của tôn tử, lùi sang một bên: "Điện hạ."

Chu Dung Cật chậm rãi ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lý Khắc một cái.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi biết thổi sáo không?"

Lý Khắc nói: "Không a......"

Chu Dung Cật nói: "Có sở trường gì khác không?"

Lý Khắc nói: "Không có......"

Chu Dung Cật nói: "Người đâu, đưa y vào thiên lao."

Lý Khắc hô lớn: "Từ từ!"

Chu Dung Cật nói: "Nghĩ ra chưa?"

Lý Khắc cắn môi, nhớ lại một chút mấy cái tiểu thuyết kỳ quái đọc được lúc trẻ người non dạ, nghiêm túc túm quần áo trên người, mạnh mẽ lộ ra nửa bên vai ngọc: "Ta có thể sắc... sắc dụ!"

"......"

Chu Dung Cật cười cười.

Chu Dung Cật nói: "Người đâu."

Lý Khắc lập tức quỳ xuống đương trường: "Từ từ! Từ từ!"

11.

Chu Dung Cật không dao động, giơ một ngón tay ngoắc ngoắc, bèn có hai gã hạ nhân tiến đến nhấc Lý Khắc lên, kéo y đi ra ngoài.

Lý Khắc cuống cuồng nói loạn: "Ta biết làm ấm giường! Ta biết giặt quần áo! Ta biết quét nhà! Ta biết nấu cơm! Ta biết tiếng Anh! Tiếng Anh! Các ngươi có cần không? Ha lô! Hao à du!"

Chu Dung Cật nhíu nhíu mày, hạ nhân buông lỏng Lý Khắc ra.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi biết nấu cơm?"

Lý Khắc nhớ lại ba món mình có thể làm: Trứng chiên cà chua, cơm chiên trứng, cơm chiên trứng cà chua.

Lý Khắc gật gật đầu, nói như chém đinh chặt sắt: "Biết."

12.

Chu Dung Cật sai người mang Lý Khắc đi trù phòng, nhìn y làm ra một mâm đồ ăn.

Lý Khắc đến trù phòng, từ ngoài vào trong cẩn thận tìm tòi một hồi.

Lý Khắc nói: "Con mẹ nó!"

Y rốt cuộc nghĩ ra: cổ đại không có cà chua!

13.

Hai gã hạ nhân đứng một bên, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm.

Lý Khắc ở trước cái bếp xây bằng đá kia nhìn một lúc lâu, cười làm lành nói: "Làm phiền đại ca hỗ trợ nhóm lửa."

Hạ nhân nói: "Ngươi không phải biết nấu cơm sao?"

Lý Khắc nói: "Chỗ chúng ta nấu cơm...... Không bao gồm một bước nhóm lửa này."

Hạ nhân nói: "Chậc."

Ba món ăn có hai món làm không được. Lý Khắc không có lựa chọn nào khác, chỉ đành làm cơm chiên trứng.

Lửa được nhóm lên. Lý Khắc trúc trắc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn gia vị, đánh tan trứng gà, trộn vào cơm, đun nóng chảo sắt, dựa vào linh cảm rót chút dầu. Sau đó y đổ cơm trộn trứng vào, lấy sạn tùy tiện đảo lộn. Lửa bốc đến quá to, mắt thấy trứng gà sắp cháy, Lý Khắc bỗng nhiên hoảng hốt phát giác: "Muối! Muối! Muối!"

Lý Khắc mở vại muối ra, thấy rằng muối cổ đại to lớn kỳ quái, nhất thời cũng không biết nên rắc nhiều hay ít. Dưới tình thế cấp bách, y hướng trong chảo rải nửa muỗng, tự mình kẹp lên một đũa nếm nếm, không phân biệt ra được hương vị, bèn lại rải thêm hai ba muỗng.

"......" Hạ nhân nhìn đến mắt giật giật.

Lý Khắc lại kẹp đũa lên đưa vào trong miệng, vững vàng bảo trì im lặng không nói.

Y bưng một chén nước trắng trên án, tay run lên, đổ hết vào trong chảo.

"......"

14.

Chu Dung Cật nhìn bát thức ăn tương tự như cơm nát nấu với trứng.

Lý Khắc nói: "Cái này chỉ là diễn tập."

Lý Khắc khẩn thiết: "Để ta chính thức làm lại một lần, ta cảm thấy còn có thể giải cứu một chút."

Chu Dung Cật mặt không đổi sắc cầm đôi đũa lên, tư thế cực kỳ cao nhã.

Trong lòng Lý Khắc đột nhiên dâng lên hy vọng: Vạn nhất tế bào vị giác của người thế giới này khác thì sao?

Chu Dung Cật mặt không đổi sắc gắp lên một miếng nhỏ, không biết là trứng cháy hay là cơm nát, đưa vào miệng nhai vài cái.

Lý Khắc tiếp tục tính toán: bản thân mình sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng ăn qua trứng nấu cơm, nói không chừng ăn ngon ngoài ý muốn thì sao?

Chu Dung Cật: "Phì..."

"......"

15.

Khi Lý Khắc bị kéo ra ngoài lần nữa cũng không giãy giụa, lẳng lặng đưa mắt nhìn không trung.

Bầu trời không sương mù, thật là xanh. Đại khái chắc mình đang ngắm bầu trời thì xuyên tới đây, y nghĩ vậy.

Kết quả, y không bị kéo vào trong thiên lao như dự đoán, thậm chí không ra khỏi đại môn vương phủ, lại rẽ vào một góc, bị nhốt trong một căn phòng u ám.

Đại môn kẽo kẹt một tiếng đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa. Lý Khắc một mình đứng trong phòng, nhìn quanh bốn phía. Chỉ thấy roi gậy hình cụ đầy đủ mọi thứ, nơi này tựa hồ là một cái hình đường (*) nhỏ.

[(*) hình đường: phòng thẩm vấn tra tấn]

Đây là ý gì chứ?

Lý Khắc gặp hàng loạt kinh biến luân phiên, cảm xúc phập phồng đi dạo một vòng lại một vòng. Đầu tiên nhớ lại đời trước không có gì để khen một lần, rơi nước mắt tưởng niệm thân hữu một chút, tiếp theo cố gắng phỏng đoán dụng ý của Vương gia nhưng không có kết quả.

Cho đến lúc bóng đêm bao trùm, mọi nơi đều chìm vào hắc ám, Lý Khắc vừa lạnh lại vừa đói, rốt cuộc nghe thấy tiếng mở cửa. Chỉ thấy Chu Dung Cật lẻ loi một mình đi đến.

Chu Dung Cật một tay cầm nến soi đường, một tay che chắn gió. Ánh sáng và bóng tối chập chờn giữa những ngón tay, phản chiếu lên gương mặt vừa u diễm vừa kỳ quái.

Lý Khắc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn.

Chu Dung Cật đang muốn mở miệng, Lý Khắc giành trước nói: "Ngài là người làm nên đại sự."

"......"

Lý Khắc nói: "Thường những người trưởng thành bộ dáng giống như ngài thế này, ít nhất có thể sống đến tập gần chót."

"......"

Chu Dung Cật nói: "Quá khen."

16.

Chu Dung Cật cắm nến xuống giá, xoay người rút ra một cây chủy thủ trên hình cụ.

"......"

Lý Khắc nói: "Ngài muốn gì?"

Chu Dung Cật mỉm cười nói: "Hai năm trước, có một kẻ đồng loại của ngươi nhắc qua, ở chỗ các ngươi phát hiện một số đồ ăn tuy không có độc nhưng lại tương khắc, ăn cùng với nhau có thể chết người."

Chu Dung Cật cầm theo chủy thủ đến gần một bước, hỏi: "Ngươi có nghe qua không?"

Lý Khắc ngốc lăng nói: "Con cua và quả hồng?"

Chu Dung Cật nói: "Cái này đã có ghi chép lại. Ta hỏi chính là phát hiện mới của các ngươi."

Lý Khắc chảy mồ hôi lạnh nói: "A... kỳ thật, mẹ ta trước kia ở trong vòng bạn bè chia sẻ qua một bài......"

Chu Dung Cật nói: "Cái gì?"

Lý Khắc nói: "Một bài bác bỏ tin đồn."

"......"

Lý Khắc lau mồ hôi lạnh, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "... Nói là đồ ăn tương khắc linh tinh tất cả đều là không khoa học. Có người tự mình thực nghiệm, ăn cua cùng quả hồng, uống sữa cùng nước chanh...... Kết quả cũng... cũng không có...sao."

17.

Chu Dung Cật giơ chủy thủ lên.

Lý Khắc nói: "Chuyện gì cũng từ từ!!!"

18.

Lý Khắc nói: "Ngài hỏi cái này là muốn làm gì?"

Chu Dung Cật mỉm cười nói: "Dưỡng sinh."

Lý Khắc nói: "Ngài muốn độc chết người? Ngài muốn tìm một loại phương thức người nơi này còn chưa có cách nào phát hiện, lặng yên không một tiếng động mà độc chết người, có phải không?"

Chu Dung Cật không đáp, bấm tay bắn lên thân chủy thủ một cái: "Cẩn thận hồi tưởng, nghĩ ra là được."

Lý Khắc nói: "Nghĩ được rồi! Mẹ ta còn ở trong vòng bạn bè chia sẻ qua một bài khác! Nhà khoa học mới phát hiện một loại nấm độc, ăn xong lúc đầu không có việc gì, nửa ngày sau mới bắt đầu đau đầu nôn mửa, tứ chi run rẩy, nội tạng suy kiệt, sau đó sẽ tử vong."

Chu Dung Cật trầm ngâm nói: "Tên gọi là gì?"

Lý Khắc nói: "Ta quên rồi."

"......"

Lý Khắc nói: "Ta nhớ! Ta nhớ! Ta nhớ rõ ảnh chụp! Nhìn qua rất giống nấm hương, nhưng so nấm hương màu sắc đỏ hơn một chút. Ta chỉ cần lại nhìn thấy là có thể nhận ra được!"

19.

Chu Dung Cật nghĩ nghĩ, sai người đem Lý Khắc đi đến một gian phòng cho khách.

Lý Khắc tắm rửa, ăn cơm, trằn trọc mất ngủ đến gần sáng. Sau khi tỉnh giấc mới phát hiện mình bị cấm túc.

Trong sách câu đầu tiên nghe được sau khi xuyên qua tỉnh lại, cho dù không phải "Bệ hạ rốt cuộc tỉnh lại!", thì ít nhất cũng là "Thiếu gia sống rồi!", bên cạnh còn có nha hoàn kinh hoảng thất thố và đại phu vây quanh.

Lý Khắc nhìn cửa phòng khóa chặt cùng bóng dáng thị vệ bên ngoài, trong lòng một mảnh bi thương.

Ba ngày sau y mới nhìn thấy Chu Dung Cật lần thứ hai.

Chu Dung Cật chỉ chỉ một cái hộp gỗ trên án, nói: "Đây là toàn bộ những cây nấm giống như nấm hương mà bọn họ từ các nơi tìm thấy. Ngươi tìm xem có loại nấm độc ngươi nói hay không."

Lý Khắc tiến lên chậm rì rì chọn lựa nửa ngày, cầm lên một cây nhìn đỏ nhất, do dự nói: "Hình như là loại này...... lại hình như chỉ là nấm hương..."

Chu Dung Cật cũng không vô nghĩa, lập tức sai người bắt con chó, đem nấm nhét vào trong miệng chó.

Nửa ngày qua đi, con chó vẫn tung tăng nhảy nhót.

"......" Lý Khắc nói "Ta lại nhớ ra, trong bài đó nói, nấm có độc sau khi nấu lên, so với nấm hương hơi đắng."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi là đang kéo dài thời gian?"

Lý Khắc nói: "Không phải! Thật không phải! Ta thề!"

20.

Lý Khắc lại bị nhốt trở về khách phòng.

Chu Dung Cật sai người dọn cho y một cái bếp lò, vài cái nồi nhỏ, cùng với mỗi ngày cung cấp nấm không ngừng, hạn cho y trong vòng mười ngày phải tìm ra nấm độc.

Lý Khắc nhìn cái nồi.

Lý Khắc bi thương nói: "Ta cảm thấy mình vừa mới đột phá giới hạn đãi ngộ cho người xuyên qua."

Chu Dung Cật nghe vậy tựa hồ suy xét một chút.

Chu Dung Cật chậm rãi nói: "Con chó cũng cho ngươi."

"......"

21.

Lý Khắc nói: "Chuột...... chuột là được. À, ta còn muốn dầu cải."

Chu Dung Cật nói: "Gia vị đi trù phòng tự lấy, có người đi theo ngươi, những nơi khác không được chạy loạn."

Trong khách phòng từ đó khói dầu tràn ngập.

Ba con chuột bị nhốt trong lồng, làm đối tượng cho Lý Khắc thực nghiệm. Mỗi một cây nấm đều chỉ cắt ra một mẩu nhỏ bỏ vào nồi. Sau khi nấu xong, trước tiên đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại đút cho chuột ăn.

Lý Khắc chậm chạp không báo tin tốt, Chu Dung Cật cũng chưa từng đích thân đến hiện trường xem xét.

Hoàng đế băng hà. Tân đế đăng cơ. Triều đình trên dưới một mảnh rối ren, nhưng tựa hồ cũng không liên quan gì đến vị Dự Vương điện hạ này. Lý Khắc mỗi ngày đều có thể từ cửa sổ trông thấy Chu Dung Cật ở đình viện đi dạo ngắm hoa, có khi còn ngồi xuống đọc sách ăn điểm tâm, tựa hồ chính là quý nhân nhàn tản vạn sự không để tâm.

Lý Khắc không khỏi suy tư: một người phí nhiều sức lực như vậy, rốt cuộc là muốn giết ai?

Lại là cái dạng người gì, khiến đường đường Vương gia không thể trực tiếp xử quyết, lại phải mất công bí mật hành sự như vậy?

Lý Khắc càng nghĩ càng cảm thấy, mình có khả năng sống không lâu.

22.

Đến ngày thứ bảy, Chu Dung Cật ngẫu nhiên đi ngang qua khách phòng, ngửi thấy được một mùi thức ăn thơm nức mũi.

Chu Dung Cật đẩy cửa ra. Chỉ thấy Lý Khắc ngồi xếp bằng dưới đất đối diện bếp lò, tay cầm một đĩa nấm hương xào thịt xé nhỏ, một tay cầm rượu gạo mà trù phòng dùng làm gia vị, ăn ngon đến thích ý.

Lý Khắc nói: "Tới! Tới! Tới! Điện hạ muốn nếm thử hay không? Nơi này còn làm nấm hương xào tim cật và canh nấm hương đậu hũ."

Chu Dung Cật rũ mắt nhìn mấy con chuột trong lồng bên cạnh.

Ba con chuột được vỗ béo đến tròn vo, da lông mềm mượt, nào có nửa phần bộ dáng trúng độc?

Lý Khắc nói: "Chúng nó ăn nửa ngày sau còn không có việc gì, ta bèn thuận tiện nấu nốt phần còn lại. Chỉ là ăn mấy ngày liền, đến bây giờ ngửi thấy mùi vị nấm hương có chút ghê tởm."

Chu Dung Cật cúi người xuống, tiếp nhận đôi đũa trong tay Lý Khắc, đảo đầu, gắp lên một mẩu nấm hương ăn.

Lý Khắc hỏi: "Trù nghệ tiến bộ rất nhanh phải không?"

Chu Dung Cật nói: "Ngươi có biết ngươi chỉ còn lại ba ngày không?"

Lý Khắc nói: "Ta biết. Trong vòng 3 ngày ta lại độc không chết một con chuột thì sẽ chết."

Chu Dung Cật nói: "Ừ."

Lý Khắc nói: "Ta nếu mà độc chết một con chuột, cũng phải chết."

Chu Dung Cật nói: "Vì sao?"

Lý Khắc nói: "Ngài vừa thấy chính là đang mưu đồ cái đại sự bí mật gì đó. Nhốt ta trong phòng làm thực nghiệm, là vì sau khi thành công sẽ diệt khẩu."

Chu Dung Cật khen ngợi: "Không tồi, còn có chút đầu óc."

"......"

Lý Khắc nói: "Đa tạ nha."

24.

Lý Khắc nói: "Sớm biết thế lúc trước đã không giãy giụa. Để ngài tống ta vào thiên lao, ít nhất có thể sống lâu thêm vài năm."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi từ một thế giới khác trăm cay ngàn đắng lại đây, lại muốn đi thiên lao trải qua quãng đời còn lại? Có thể sống có chút tham vọng hay không?"

"......"

Chu Dung Cật nói: "Ngươi giúp ta làm ra đồ ăn có độc, ta để cho ngươi sống hai tháng."

"......"

Lý Khắc nói: "Đa tạ nha."

24.

Sự tình phát sinh thật đột ngột.

Chạng vạng hôm sau, khi Lý Khắc theo thường lệ thái nấm, một con chuột trong lồng đột nhiên ngửa bụng lên, miệng sùi bọt mép, hai chân giãy dụa "chít" một cái tắt thở.

Lý Khắc không dám tin tưởng mà chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn con chuột. Sau một lúc lâu mới tự rót cho mình một chén rượu gạo, nói: "Nhân sinh vô thường, sớm tối họa phúc. Chuột huynh a, ngươi đi trước một bước, tiểu đệ ít ngày nữa sẽ đến. Tới, ta kính ngươi một ly."

Lúc Chu Dung Cật vào cửa, thì thấy Lý Khắc đang đổ nửa chén rượu xuống sàn nhà trước mặt con chuột chết.

Chu Dung Cật nói: "Cái nấm ngươi cho nó ăn đâu?"

Lý Khắc buông chén rượu, đẩy ra một đĩa nấm đã bị cắt đi một mẩu, nói: "Là một trong số này."

Chu Dung Cật gật gật đầu, nói: "Lại từ mỗi cây cắt ra một mẩu. Người đâu, đi mang mấy tử tù tới."

Mấy ngày sau, trải qua sàng chọn thực nghiệm, rốt cuộc tìm ra được cây nấm độc kia.

Lý Khắc nhìn thi thể tên tử tù xui xẻo dữ tợn kia, nhược liễu phù phong mà giơ tay đỡ trán.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi sợ?"

Lý Khắc nói: "Nghĩ đến lúc trước ta được thân hữu tôn sùng là "Thần bếp", không ngờ tới thực sự có một ngày lại tiễn người lên trời."

"......"

25.

Lý Khắc tự rót cho mình chén rượu gạo, nói: "Nhân sinh vô thường, sớm tối họa phúc. Tử tù huynh a, ngươi đi trước một bước, tiểu đệ ít ngày nữa sẽ đến."

Chu Dung Cật đột nhiên cười.

Chu Dung Cật một bên cười một bên nâng tay lên, ngón tay thon dài trắng muốt che hai mắt, bả vai co rút, cúi người xuống.

Lý Khắc nói: "Ngài cười cái gì?"

Chu Dung Cật khẽ nói: "Cười sớm tối họa phúc a."

"......"

Lý Khắc nói: "Ngài quả nhiên là người thành đại sự."

Lý Khắc lại nói: "Người cười giống ngài như vậy, đều là nhân vật hủy diệt thế giới."

26.

Người trong vương phủ làm việc đắc lực, lấy cây nấm độc kia làm chuẩn, rất nhanh mang đến một đám giống nhau như đúc.

Chu Dung Cật lại một lần nữa cho mọi người lui ra, đưa Lý Khắc đến hình đường, là để cho y xem một món ăn. Giữa chiếc đĩa mạ vàng sang quý, trang trọng đặt một con cá chép to.

Chu Dung Cật nói: "Đây là một món ăn trong cung do Ngự Thiện phòng làm ra, gọi là Cá chép nhảy long môn. Là thịt cá chép kho, ăn kèm với nấm hương, rau cải và măng mùa đông. Yến tiệc trong cung đều có món này."

Lý Khắc nói: "Ta không hiểu."

Chu Dung Cật nói: "Hạn cho ngươi trong hai tháng phải học được món này, phải làm được hình thức lẫn mùi vị không sai chút nào, lấy giả đánh tráo."

Lý Khắc nói: "Ta hình như có điểm đã hiểu."

Chu Dung Cật nói: "Nói xem."

Lý Khắc nói: "Ngài muốn ta đem nấm hương đổi thành nấm độc kia, đem đồ ăn ta làm trà trộn vào trong cung yến."

Chu Dung Cật nói: "Không tồi."

Lý Khắc nói: "Ta nghe nói trong cung mỗi món ăn trước khi dâng lên bàn đều sẽ có người dùng ngân châm thử độc. Ngài sẽ phải làm ra một loại ngân châm thử không phát hiện độc. Ta còn nghe nói trong cung có chuyên gia nếm thức ăn, nhưng nấm độc vào miệng mấy canh giờ sau mới có thể phát tác, bọn họ nếm cũng vô dụng."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi nghĩ nhiều."

Lý Khắc nói: "Ta đột nhiên lại nghĩ tới một điểm, ngài muốn nghe không?"

Chu Dung Cật nói: "Nói nghe một chút."

Lý Khắc nói: "Nếu là cung yến, mời người nào tham dự cũng không thể biết hết được, chỉ có một người là trăm triệu lần không thể thiếu."

27.

Lý Khắc minh bạch bản thân mình đã biết quá nhiều.Nhưng mà y cũng không sợ hãi lắm.

Chu Dung Cật nói y còn có thể sống hai tháng. Vậy hai tháng sau, chính là ngày nấm độc có tác dụng.

Hai tháng sau vừa lúc là dạ yến trừ tịch.

Lý Khắc tiến vào giai đoạn khua chiêng gõ mõ luyện tập.

Vẻ ngoài nấm độc so với nấm hương đỏ hơn một chút, vị cũng hơi đắng hơn. Muốn che dấu sắc vị nguyên bản này, yêu cầu phải tốn một phen công phu.

Trong khoảng thời gian ngắn, khách phòng dầu khói càng tăng, mùi nấm nồng nặc khiến người buồn nôn.

Lý Khắc rốt cuộc chịu không nổi.

Lý Khắc nói: "Ta không làm nữa!"

Chu Dung Cật nói: "Ái chà, ngươi muốn chết?"

"......"

28.

Lý Khắc nói: "Dù sao đều phải chết. Chỉ còn hơn một tháng, ngày nào ta cũng phải ở trong phòng buồn chán. Ngoại trừ xào nấm chính là xào nấm, vậy kéo dài hơi tàn có ý nghĩa gì? Không bằng chết quách cho xong."

Chu Dung Cật nghe hiểu.

Chu Dung Cật hớp một ngụm trà nói: "Cho nên ngươi là muốn ra ngoài?"

"......"

Lý Khắc nói: "Thật vất vả tới một chuyến, ít nhất phải cho ta đi dạo đô thành một chút."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi đã biết quá nhiều bí mật, ta không thể thả ngươi ra khỏi tầm mắt được."

Lý Khắc nói: "Cho nên ngài bồi ta đi dạo đi."

"......"

Chu Dung Cật nói: "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Lý Khắc nói: "Cho-nên-ngài-bồi-ta-đi-dạo-đi..."

29.

Chu Dung Cật là người làm đại sự.

Người làm đại sự, ở những vấn đề then chốt không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Cho nên mặc dù có ám vệ bí mật theo dõi phía sau, hắn vẫn tự mình thay thường phục, đứng bên cạnh Lý Khắc.

Lý Khắc thay một bộ phục trang mới, vui mừng mà ra cửa. Đô thành đường ngang ngõ dọc, rộn ràng nhộn nhịp. Chu Dung Cật khoát tay áo nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Lý Khắc thầm nghĩ: Dĩ nhiên là đi chỗ ta có thể chạy trốn.

Chu Dung Cật không có võ công, nhưng mà công phu ám vệ cực kỳ giỏi. Lý Khắc từng suy nghĩ cặn kẽ, y cần phải đi đến chỗ tam giáo cửu lưu tụ tập (*), tận lực lẩn vào trong đám người đó, tốt nhất là tạo chút hỗn loạn, mới có thể mượn cơ hội thoát thân.

[(*) tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Đại khái thường dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội]

Lý Khắc nói: "Chúng ta đi thanh lâu đi."

"......"

Lý Khắc hét: "Chúng-ta-đi-thanh-lâu-điiii...."

"Ta nghe được."

30.

Thanh lâu khác xa với tưởng tượng của Lý Khắc.

Đầu tiên, y không tìm được "lâu" ở đâu.

Cái gọi là thanh lâu lại là một tòa nhà cực lớn, đẩy cửa đi vào là có động thiên khác, rèm châu, cột ngọc, hành lang khúc khuỷu, thuỷ tạ đình liễu, bố trí có thể nói là phong nhã. Cảnh tượng oanh ca yến hót, gió thơm đập vào mặt trong mấy cái phim điện ảnh cũng không thấy đâu. Khắp nơi một mảnh an tĩnh, chỉ là từ trong mấy gian phòng mờ tối truyền đến tiếng cười nói như có như không.

Lý Khắc có điểm hoảng hốt.

Y vốn cho rằng ám vệ sẽ không đi theo vào loại địa phương này. Không ngờ Chu Dung Cật vẫy vẫy tay, ám vệ đang đi theo xa xa phía sau lập tức hiện thân, tháp tùng bên cạnh bọn họ cùng nhau vào cửa.

Một tú bà ăn mặc diêm dúa trang điểm lòe loẹt đón họ, doanh doanh thi lễ nói: "Các vị công tử, thỉnh vào bên trong. Là nhã gian dùng trà hay là dùng cơm?"

Lý Khắc trấn định nói: "Ta muốn đi ngủ."

"......"

31.

Tú bà cười gượng nói: "Công tử nói đùa. Giờ đang là chính ngọ, nào có người tới tiểu điếm mà ngủ chứ."

Lý Khắc nói: "Như vậy ta muốn uống rượu nghe hát."

Tú bà gạt mồ hôi nói: "Công tử, trong lúc đại tang, cấm nhạc trăm ngày."

Lý Khắc nói: "Ta vừa rồi rõ ràng nghe thấy thanh âm cô nương. Bọn họ ở trong phòng làm gì?"

Chu Dung Cật nói: "Ngồi nói chuyện phiếm."

"......"

32.

Nếu là ngồi nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có đạo lý đơn độc hành động. Lý Khắc không thể không thay đổi kế hoạch: "Vậy, ăn cơm đi."

Tú bà đưa bọn họ đến tiền thính. Thanh lâu này tốt xấu cũng đẹp đẽ hơn rất nhiều so với tửu điếm nơi khác, bên cạnh mỗi bàn đều có mỹ nhân hoặc đứng hoặc ngồi, giúp đỡ rót rượu trợ hứng. Trong đám khách khứa có kẻ ăn mặc theo kiểu thế tộc, cũng có giang hồ nhân sĩ. Một đám uống đến mặt đỏ tai hồng, lôi kéo mỹ nhân chuyện trò vui vẻ.

Lý Khắc gắp ăn vài miếng, đang âm thầm tìm kiếm cơ hội thoát thân, sau đó cũng tìm được ngay trước mắt.

Chỉ thấy một nam nhân ăn mặc vẻ thiếu gia giàu có, sắc mặt đã đỏ bừng bừng, lảo đảo đi tới, không nói một lời giữ chặt tay Lý Khắc, còn ở trên lưng bàn tay y sờ soạng mấy cái: "Liễu công tử, đã lâu không gặp a!"

"......"

Lý Khắc khiếp sợ nhìn Chu Dung Cật.

Chu Dung Cật rũ mắt uống rượu.

Thiếu gia nói: "Khi nào mới có thể nghe ngươi thổi sáo lại?"

Lý Khắc nói: "...... Ngươi nhận lầm người rồi."

Thiếu gia vươn cổ, đưa mặt tiến đến gần Lý Khắc trong gang tấc, cùng y mắt to trừng mắt nhỏ. Mùi rượu xông thẳng vào chóp mũi Lý Khắc: "Làm thế nào lại nhận sai, gương mặt này của Liễu công tử ai sẽ nhận sai được?" Nói xong tự mình cười ha ha vui vẻ.

Lý Khắc càng thêm khiếp sợ mà nhìn Chu Dung Cật.

Liễu Ôn Trọng kia lại thật sự là loại thân phận này a!

33.

Lý Khắc trong lòng tính toán khả năng trực tiếp cùng Thiếu gia này chạy trốn, kìm không được nhìn trộm quan sát Chu Dung Cật.

Chu Dung Cật mặc thường phục, toàn thân không có một món trang sức nào hiển lộ thân phận. Thiếu gia kia say đến ánh mắt cũng hồ đồ, mơ mơ màng màng hỏi: "Đây là bằng hữu của ngươi a? Như thế nào chưa gặp qua?" Nói xong bèn kéo tay Chu Dung Cật.

Tay ám vệ vừa mới ấn lên chuôi đao, lại bị một ánh mắt của Chu Dung Cật chế trụ.

Vương phủ có thể diện của vương phủ, nơi đây không tiện lộ thân phận.

Lý Khắc cảm thấy tận dụng thời cơ, cái khó ló cái khôn, giành trước bắt lấy tay Thiếu gia, cười giả lả nói: "Người này...nha... người này tuyệt đối không thể chạm vào."

Không ngờ châm ngòi khiêu khích chưa thành, trái lại Thiếu gia kinh hỉ nhìn y: "Ái chà, Liễu công tử hôm nay đổi tính?"

"......"

Chu Dung Cật mặt không biểu cảm nói: "Ngô nhị thiếu gia."

Thiếu gia nói: "Hả, ngươi quen biết cha ta?"

Chu Dung Cật nói: "Xem như bạn cũ."

Thiếu gia nheo mắt đánh giá hắn vài cái, vẫn không nhìn ra được thân phận địa vị người này như cũ, hừ hừ hỏi: "Huynh đài họ gì?"

Chu Dung Cật uyển chuyển nhắc nhở: "Ta họ Dung."

Thiếu gia chớp chớp mắt, không phản ứng.

Thiếu gia nói: "Bổn thiếu muốn thỉnh Liễu công tử đi uống ly rượu, huynh đài sẽ không để ý chứ?"

Chu Dung Cật nói: "Để ý."

"......"

34.

Thiếu gia nói: "Hừ! Người đâu!"

"Rầm rập" bảy tám hạ nhân vây đến. Thiếu gia một phen kéo Lý Khắc. Lý Khắc giả bộ xảy chân, thuận thế trốn ra phía sau hắn.

Lý Khắc phất cờ nhỏ trong đầu: Mau đánh đi! Lật đổ bọn họ!

Hạ nhân của Thiếu gia rút binh khí ra!

Hạ nhân của Thiếu gia xông lên phía trước!

Hạ nhân của Thiếu gia ngã sấp xuống!

35.

"......"

Chu Dung Cật chậm rãi đứng dậy đi lên, từ trong tay Thiếu gia đang ngây ra như phỗng dắt Lý Khắc đi.

Ngón tay Chu Dung Cật lạnh lẽo, Lý Khắc giật mình một cái, phát giác Chu Dung Cật đang nắm tay mình đi ra ngoài.

Lý Khắc toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên chú ý tới biểu cảm của Thiếu gia tức giận lại không dám phát tác.

Lý Khắc suy nghĩ bay bổng, "xoát" một cái ôm lấy cánh tay Chu Dung Cật.

Chu Dung Cật nhìn y một cái.

Lý Khắc lảnh lót nói: "Chủ tử! Đa tạ chủ tử cứu ta! Chủ tử lợi hại nhất! Chủ tử moah moah!"

"......"

Chu Dung Cật để mặc y ôm cánh tay, không nhanh không chậm đi ra cửa lớn. Phía sau truyền đến tiếng Thiếu gia điên cuồng hét lên: "Ngươi chờ ta nói cha ta!"

Lý Khắc thầm nghĩ: Đúng! Mau nói cho cha ngươi! Để cha ngươi tới san bằng Dự Vương phủ đê!

Lại nghe Chu Dung Cật ở bên tai cười như không cười nói: "Ngươi biết cha hắn là ai không?"

"......"

Lý Khắc hỏi: "Là ai?"

Chu Dung Cật nói: "Là thủ hạ của thủ hạ ta."

"......"

Lý Khắc nói: "À."

36.

Lý Khắc nói: "Ngài và Liễu Ôn Trọng là quan hệ gì?"

Chu Dung Cật nói: "Quân tử chi giao."

Lý Khắc nói: "Ha hả..."

37.

Lý Khắc nói: "Khi hắn chết, sao ngài lại bình thản như vậy?"

Chu Dung Cật nói: "Đại bi vô lệ, đại ngộ vô ngôn."

Lý Khắc nói: "Ha hả..."

[(*) Đại bi vô lệ, đại ngộ vô ngôn: đau buồn quá không khóc được, thấu hiểu đến tận cùng thì không có lời nào để diễn tả được]

38.

Lý Khắc nói: "Ta hỏi thăm qua hạ nhân của ngài. Nhìn dáng vẻ, hạ nhân còn không biết hai người 'quân tử chi giao' là sao?"

"......"

Khóe mắt Chu Dung Cật giật giật.

Lý Khắc đột nhiên phát hiện mình bắt được điểm uy hiếp hắn. Hơn nữa y cầu sinh không được, cũng không có gan tự sát, ỷ vào Chu Dung Cật hiện tại còn chưa thể giết mình, đứng ở trên đường cái lảnh lót nói: "Chủ tử! Ta muốn mua quần áo mới!"

Chu Dung Cật nhìn y.

Chu Dung Cật nói: "Mua!"

"......"

40.

Lý Khắc nói: "Chủ tử, ta muốn ăn kẹo đường!"

Chu Dung Cật nói: "Mua!"

Lý Khắc nói: "Chủ tử thật tốt! Chủ tử, ta đút kẹo cho ngài! A nào...."

Chu Dung Cật mặt không biểu cảm mà hé miệng.

"......"

41.

Lý Khắc nói: "Chủ tử, ta muốn nghe hát."

Chu Dung Cật nói: "Đại tang, rạp hát đều đóng cửa."

Lý Khắc nói: "Ta đây hát cho ngài nghe."

Chu Dung Cật nói: "Hát đi."

Lý Khắc mở miệng gào: "Ta thật sự còn muốn... sống thêm... 500 năm ..."

Người đi đường bốn phía quay mặt đi.

Chu Dung Cật lại cười. Hắn cười quả thực khó coi, không biết là cười hay khóc.

Chu Dung Cật nói: "Sống lâu như vậy có gì ý nghĩa? Người thân con cháu đều đã chết, lưu một mình cô đơn thủ mộ sao?"

Lý Khắc nói: "Ngài nói có đạo lý. Nhưng so với chỉ còn được sống hai tháng, ta càng muốn sống 500 năm hơn."

Chu Dung Cật nói: "Người đều sẽ chết. Trước kia ngươi xuyên tới đã chết qua một lần, lúc ấy có cảm giác gì không?"

Lý Khắc trầm ngâm nói: "Không nhớ rõ. Vừa nhắm mắt mở mắt là tới rồi."

Chu Dung Cật nói: "Cho nên những người chết đi đó, có lẽ cũng là ở một thế giới khác mở mắt ra."

"......"

Lý Khắc nói: "Tốt."

Chu Dung Cật nói: "Cái gì tốt?"

Lý Khắc nói: "Ngài thực tốt. Tâm đủ cao, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, nhân cách phản xã hội, không xem mạng người là cái gì. Ngài sẽ đăng cơ."

"......"

Chu Dung Cật nói: "Ai nói ta muốn đăng cơ?"

41.

Lý Khắc hạ giọng nói: "Ngài không phải muốn hành thích Hoàng thượng sao?"

Chu Dung Cật nói: "Đúng vậy."

"......"

Lý Khắc nói: "Ngài hành thích vua không phải vì soán vị?"

Chu Dung Cật nói: "Không phải."

"......"

Lý Khắc nói: "Vậy sau khi thí quân, ai làm Hoàng đế?"

Chu Dung Cật nói: "Cũng không phải việc của ta."

"......"

42.

Lý Khắc lo lắng sốt ruột, một đường không nói gì. Chu Dung Cật nhìn thấy cũng không nói lời nào.

Trở lại vương phủ, Lý Khắc mới rối rắm mở miệng nói: "Ngài như vậy là không đúng."

Chu Dung Cật ngạc nhiên nói: "Ngươi chẳng lẽ là ngày đầu tiên biết ta muốn hành thích Hoàng thượng sao?"

Lý Khắc nói: "Ta không phải nói cái này. Làm người xấu cũng phải là người xấu có khát vọng. Ngài chỉ muốn giết người không muốn đoạt vị như vậy, đây là sân khấu tráo đổi sao."

Chu Dung Cật nói: "Nếu không ngươi nghĩ thế nào?"

"......"

Chu Dung Cật khoanh tay đứng bên cửa sổ, thản nhiên nói: "Thu mua cung nô, trộm đổi ngự thiện, độc chết thánh thượng. Chuyện lớn như vậy, trong cung khẳng định sẽ tra rõ. Ta cùng với tân đế ngày xưa có hiềm khích, trước sau sẽ tra được lên đầu ta. Đến lúc đó ta dĩ nhiên là phải bồi táng."

Lý Khắc nói: "Cho nên...... Ngài chính là chỉ muốn giết không thèm trốn tránh, sảng khoái một phen rồi chết?"

Chu Dung Cật cười cười.

Lý Khắc nói: "Ta có thể hỏi một câu không? Ngài và hắn rốt cuộc có thù oán gì?"

43.

Chu Dung Cật nói: "Khi còn bé, hắn từng dùng roi ngựa quất ta."

Lý Khắc một sự nhịn chín sự lành nói: "Đó đều là chuyện khi còn bé......"

Chu Dung Cật nói: "Sau đó, mẫu thân của hắn lập mưu khiến thân đệ đệ ta chết đuối."

"......"

Chu Dung Cật nói: "Mẫu thân hắn trước khi chết lại độc sát mẫu thân ta."

"......"

Lý Khắc nói: "Oan có đầu nợ có chủ......"

Chu Dung Cật nói: "Sau đó hắn lại hại chết hảo hữu chí giao của ta."

"......"

44.

Lý Khắc căng da đầu nói: "Cho dù như vậy, lạm sát kẻ vô tội cũng không tốt. Đến lúc đó trong dạ yến ăn cá không chỉ một mình hắn, sẽ có rất nhiều người bị độc chết."

Chu Dung Cật nói: "Ta biết."

Lý Khắc nói: "Sau khi điều tra ra được ngài, có thể toàn bộ vương phủ trên dưới cũng phải chịu liên luỵ."

Chu Dung Cật nói: "Ta biết."

"......"

Lý Khắc nói: "Ngài thật sự phản xã hội hay sao? Chuyện này rõ ràng có thể nghĩ kế hoạch chu đáo chặt chẽ, khẳng định có biện pháp không liên lụy đến người khác. Nói không chừng ngay cả chính ngài cũng có thể rửa sạch hiềm nghi!"

Chu Dung Cật mỉm cười nói: "Ta không có thời gian."

"......"

Chu Dung Cật nói: "Tiên đế đại khái đã sớm phát hiện, di chỉ lệnh cho ta sau hiếu kỳ sẽ phải dời đi đất phong ở Thục Châu xa xôi. Đây là cơ hội duy nhất trong đời ta."

45.

Theo từng ngày qua đi, Lý Khắc cảm giác không sống được bao lâu cũng càng ngày càng rõ ràng.

Hiện giờ y ngoại trừ ở khách phòng xào nấm, thỉnh thoảng lại kéo Chu Dung Cật đi dạo phố một hồi. Hôm nay muốn cưỡi ngựa, ngày mai đi đá cầu, uống rượu ăn thịt, hoa tiền nguyệt hạ, thề phải thỏa nguyện trước khi chết.

Không biết vì sao Chu Dung Cật cũng luôn chiều y.

Lý Khắc gọi một đĩa vịt xạ hương, ăn uống thỏa thích nói: "Chỗ chúng ta đó, có một món ăn, gọi là vịt nấu bia."

Chu Dung Cật nói: "Bia là cái gì?"

Lý Khắc nói: "Dùng mầm lúa mạch nhưỡng, hương vị có chút đắng, nhưng mà tươi mát ngon miệng, cũng không dễ say. Sau khi đem thịt vịt cùng gừng tỏi xào kỹ, đổ nước tương và bia vào, lại thêm một chút đường, nấu lửa nhỏ, đến khi cạn nước lại thêm ớt cay và muối vào......"

Lý Khắc chép chép miệng.

"......"

Lý Khắc nói: "Cho ta chút thời gian, nói không chừng ta cũng có thể nghiên cứu ra phương pháp nấu bia. Ta gần đây trù nghệ tiến nhanh, món vịt nấu bia cũng không phải không có khả năng."

"......"

Lý Khắc nói: "Ừ, đáng tiếc không có thời gian."

Chu Dung Cật trầm mặc một lát, nói: "Là ta đối với ngươi không đúng."

Lý Khắc không ngờ hắn sẽ nói ra một câu như vậy, kinh ngạc một chút mới thở dài nói: "Ngài rõ ràng cũng sắp đi chịu chết, nói vậy cũng có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, lại còn ở chỗ này bồi ta đi dạo, là bởi vì đối với ta hổ thẹn sao?"

46.

Lý Khắc uống nhiều quá, nói: "Ngài là người tốt."

Chu Dung Cật cười nói: "Ta là người tốt?"

Lý Khắc nói: "Nơi đáy lòng táng tận thiên lương của ngài nhất định còn sót lại ánh sáng nhân tính chưa từng mất đi. Đây hết thảy đều là vấn đề thể chế. Là vấn đề thể chế a."

"......"

Lý Khắc thành khẩn khuyên nhủ: "Điện hạ, quay đầu lại là bờ."

Trong đôi mắt say lờ đờ của y tựa hồ thấy Chu Dung Cật nâng chén uống một hơi cạn sạch: "Ta cách bờ quá xa rồi."

47.

Một ngày nào đó gần Trừ tịch, Lý Khắc đột nhiên lóe sáng linh quang, phát giác lúc trước mình thật là quá ngu ngốc.

Vì sao nhất định phải lấy nấm độc giả mạo nấm hương chứ? Trực tiếp mài thành bột phấn rải vào đồ ăn không phải là được rồi sao?

Sự thật chứng minh, nấm mài ra không phải dễ dàng như vậy, nhưng cắt thành sợi cực mảnh cực nhỏ lại không khó. Lý Khắc đem sợi nấm bỏ vào lòng bàn tay, đang muốn đi báo cho Chu Dung Cật, bỗng nhiên linh quang lại chợt lóe.

Lý Khắc mượn cớ đi vào trù phòng vương phủ.

Trong khoảng thời gian này y ra vào trù phòng, đã cùng đám người bên trong quá quen thuộc, ngay cả hạ nhân phụng mệnh trông chừng y cũng dần dần thả lỏng cảnh giác.

Lý Khắc đứng ở trước bếp lò, nhìn món ăn trong nồi nhiệt khí lượn lờ.

Chỉ cần rắc vào đồ ăn......

Sau nửa ngày, Chu Dung Cật phát hiện khác thường, nhất định sẽ không bỏ qua y.

Nhưng mà nếu trước khi hạ độc, lại canh chuẩn thời gian lừa Chu Dung Cật ra vương phủ đi dạo phố thì sao? Đến lúc đó ám vệ cũng sẽ độc phát, không kịp quay về phủ cầu cứu......

Lý Khắc đứng thật lâu, năm ngón tay giấu trong tay áo xiết chặt lại xiết chặt, cuối cùng không buông ra.

48.

Chu Dung Cật nói: "Ta cẩn thận suy xét lời ngươi nói."

Lý Khắc nói: "...... câu nào?"

Chu Dung Cật nói: "Ta sẽ ở trên cung yến cùng Hoàng đế ăn thức ăn độc, cùng hắn đồng thời độc phát thân vong. Chính ta cũng sẽ chết, vậy có thể rửa sạch hiềm nghi. Cho dù không thể, cũng sẽ không có ai quấy rầy làm khó những người còn lại trong phủ."

"......"

Lý Khắc biểu tình phức tạp nói: "Ngài nhất định phải chết sao?"

Chu Dung Cật chỉ cười không nói.

Lý Khắc nói: "Trên đời này rõ ràng còn có nhiều cảnh đẹp chưa nhìn đến như vậy, nhiều mỹ thực chưa được nếm......"

Chu Dung Cật nói: "Ta khi còn nhỏ, cũng từng nghĩ tới đi khắp thế gian sơn hà, nhìn ngắm thủy triều biển cả."

Lý Khắc nói: "Ngài đi Thục Châu, vừa lúc có thể du sơn ngoạn thủy a!"

Chu Dung Cật nói: "Không xem cũng thế."

Lý Khắc nói: "Bao nhiêu người dùng hết toàn lực cầu không được một đường sinh cơ. Ngài rõ ràng đang độ niên hoa, lại muốn hủy hoại một cách vô giá trị ......"

Chu Dung Cật lạnh lùng nói: "Đại thù sao có thể định giá?"

Lý Khắc nói: "Chẳng lẽ mẫu thân và đệ đệ ngài cũng muốn ngài dùng chính mạng mình bồi họ sao?"

Chu Dung Cật nói: "Làm càn!"

"......"

Lý Khắc rất muốn mắng chửi cái cách phản bác, cãi không được thì kêu "Làm càn" này nhưng y nói không ra lời. Bởi vì Chu Dung Cật đã bóp cổ y.

49.

Chu Dung Cật lực tay rất mạnh, đến mức Lý Khắc không thể động đậy, khuôn mặt nhanh chóng nghẹn phát tím.

Phổi Lý Khắc đau đến muốn nổ tung, trái tim mất khống chế kinh hoàng như nổi trống, trước mắt ập xuống tầng tầng lớp lớp âm u. Đến lúc sắp ngất đi, y phát hiện bản thân kỳ thực cũng không sợ chết đến như vậy.

Đại khái bởi vì mạng này vốn là đoạt tới, sớm hay muộn cũng phải trả đi.

Chu Dung Cật đột nhiên buông lỏng tay ra.

Lý Khắc vội ho khan, vô pháp mắng cái loại không cãi lại được thì bóp cổ người ta thế này.

Chu Dung Cật đạm nhiên nói: "Sau khi ta chết, có lẽ bọn họ không đến mức truy tra đến ngươi. Ngươi nếu có thể may mắn tránh được một kiếp, ta sẽ để thư lại sai người đưa ngươi ra khỏi thành."

"......"

Chu Dung Cật nói: "Ngươi đi du sơn ngoạn thủy đi. Thay ta nhìn ngắm núi cao biển rộng."

50.

Đêm Trừ tịch, vương phủ một mảnh gió êm sóng lặng.

Lý Khắc nấu ra món Cá chép nhảy long môn ngon nhất trong đời, màu sắc hương vị đều đầy đủ, trịnh trọng bày lên đĩa vàng, giao cho ám vệ.

Ám vệ hơi hơi gật đầu, biến mất trong chiều hôm dần dần buông.

Chu Dung Cật đứng ở trước gương giương hai tay ra, để người thay triều phục hoa mỹ nặng nề, quay đầu nhìn Lý Khắc nói: "Ta để lại cho ngươi chút ngân lượng. Xem vận may đi."

"......"

Chu Dung Cật không hề nhìn y, cất bước đi ra ngoài cửa, sống lưng thẳng tắp, tựa như một thanh kiếm cô lãnh.

"......"

Lý Khắc nói: "Tái kiến!"

51.

Lý Khắc trở lại khách phòng, lấy bút mực ra, bắt đầu viết thư.

Lý Khắc từng nét bút nắn nót:

"Dự Vương điện hạ kính khải,

"Ngươi ngốc a!

"Giao cho ám vệ kia của nhà ngươi không phải là nấm độc ngụy trang thành nấm hương, mà chỉ là nấm hương nguyên bản. Ta luyện lâu như vậy, điểm kỹ xảo nhỏ nhoi này vẫn làm được.

"Món ăn chân chính có độc ta cũng làm một mâm, cho chính ta. Hôm nay ta đã ăn trước rồi. Rốt cuộc ngươi nhân cách phản xã hội, hình đường nhà ngươi phương tiện lại đầy đủ như vậy, ta tuy rằng sợ chết, nhưng càng sợ trước khi chết bị ngươi dụng hình kỳ kỳ quái quái nào đó. Chờ đến lúc ngươi phát hiện bị lừa, nổi trận lôi đình, ta hẳn là đã an tường lạnh thấu rồi.

"Ta cẩn thận tính một chút: ngươi chết, ta chưa chắc có thể chạy trốn; Ta chết, ngươi lại nhất định có thể sống.

"Ta đã sống qua một đời, lúc sau lại tới nơi này đi dạo một chuyến, không có lưu lại tiếc nuối quá lớn. Chỉ là có chút kỳ quái: trong sách những người đó xuyên qua, động hay không động đều có thể làm ra đại sự thay đổi lịch sử. Ta tới một chuyến lại giống như chỉ là nấu mấy trăm bàn đồ ăn.

"Hiện tại ta rốt cuộc viên mãn. Ngươi cũng vì bản thân mình tử tế sống một lần đi. Tin lời của người từng trải: sinh mệnh rất tốt đẹp, ngươi không thiệt đâu!"

52.

Lý Khắc thổi thổi nét mực, tự mình thưởng thức một lần, gác bút xuống đi đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài sao trời trong vắt, tưởng tượng đến gương mặt giận dữ của Chu Dung Cật sau khi phát hiện chân tướng.

Thức ăn có độc không thể so với độc dược. Y ăn trước đó một lúc lâu, lại ở bên cửa sổ hóng một hồi gió lạnh, vẫn không hề có phản ứng gì như cũ.

Mắt thấy Chu Dung Cật sắp trở lại, Lý Khắc thiếu chút nữa tưởng là đã đập bể chiêu bài "Thần bếp" của mình, cau mày suy xét biện pháp tự sát khác, rốt cuộc dạ dày bắt đầu quặn đau.

Lý Khắc cong lưng, phun ra một ngụm máu đen, tiếp theo một phát không thể vãn hồi, phun đến không dừng được.

Tầm nhìn dần dần mơ hồ, Lý Khắc ngã gục xuống đất, cả người như bị lửa thiêu bỏng cháy đau đớn. Trong lòng y hối hận không ngừng, sớm biết thống khổ như vậy, còn không bằng chờ bị Chu Dung Cật bóp chết cho rồi.

Lại nói, vạn nhất Chu Dung Cật lương tâm đại phát, hạ thủ lưu tình thì sao?

Bất quá lúc này nghĩ những điều đó đều vô ích.

Khi tứ chi Lý Khắc bắt đầu co rút, y nghe được tiếng mở cửa. Ngay sau đó là một tiếng thị nữ hét chói tai.

Bị phát hiện rồi......

Ngàn vạn lần không cần cứu giúp ta nha, y nghĩ. Dù lăn lộn thế nào cũng không cứu được đâu, chạy nhanh tới bổ một đao mới là đúng đắn á.

Trong mơ mơ hồ hồ, Chu Dung Cật xuất hiện trước mắt.

Chu Dung Cật cúi người nhặt lên phong thư kia đọc một lần, sau đó đi đến trước mặt Lý Khắc, ngồi xổm xuống nhìn y.

Lý Khắc nói: "......"

Chu Dung Cật nghiêng người cúi sát vào chút.

Lý Khắc ho một hồi bọt máu, nói: "Nếu ngài còn giận, chờ ta tắt thở lại tiên thi (*). Dù sao thân thể này cũng không phải ta."

[(*) tiên thi: dùng roi quất vào thi thể]

"......"

53.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi biết Liễu Ôn Trọng là ai không?"

Lý Khắc hơi thở thoi thóp nói: "Cơ hữu của ngươi?" (*)

[(*) cơ hữu: bạn gay, tình nhân]

Chu Dung Cật nói: "Liễu Ôn Trọng chính là vị chí giao hảo hữu kia của ta. Quân tử chi giao."

"......"

"Phụ thân hắn vốn là trọng thần trong triều, trong cuộc tranh giành phe đảng bị tân đế lật đổ, hắn cũng chịu liên lụy bị biếm làm thứ dân. Đám vây cánh của Tân đế lấy lòng hắn, thuận nước giong thuyền, luân phiên mưu hại khiến Liễu Ôn Trọng nghèo khổ bệnh tật. Đến lúc ta tìm được hắn, thời gian của hắn đã không còn nhiều."

"......"

"Ngày ấy hắn đến vương phủ, chính là chia tay với ta. Hắn đến một khắc cuối cùng còn khuyên ta, không đáng vì cừu hận bỏ mạng, vì người đã khuất mà cố gắng sống tốt. Sau đó, ngươi tới."

"......"

Chu Dung Cật nhìn Lý Khắc hô hấp càng ngày càng dồn dập, tựa hồ muốn khóc, cuối cùng lại cười một chút: "Ta hối hận rồi!"

"......"

Lý Khắc nói: "Hả."

Lập tức cảm giác trước mắt tối sầm, không còn hơi thở.

54.

Lý Khắc tỉnh lại.

Y đảo đảo tròng mắt, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất. Lại vừa nhấc đầu, thấy cách đó khoảng hơn hai bước có một nam tử mặc trường bào tay áo rộng ngồi trên ghế bằng gỗ tử đàn.

Tình cảnh này, góc nhìn này, tựa như đã từng quen thuộc.

Lý Khắc đầu có chút phát ngốc, chớp đôi mắt nửa ngày, dần dần thanh tỉnh.

Nam tử một tay ôm trán, tựa như đang ngủ say, bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Lý Khắc trên mặt đất thì giật mình sửng sốt.

Chu Dung Cật kinh ngạc nói: "Ta như thế nào mơ thấy......"

"......"

Chu Dung Cật nhìn khắp nơi một vòng, lại nhìn đôi tay mình, nhíu mày nói: "Ta nhớ rõ ràng bản thân thọ chung chính tẩm (*). Trước khi chết còn từng ăn năn hối hận với ngươi. Làm sao vừa mở mắt lại ở chỗ này?"

[(*) Thọ chung chính tẩm: sống hết thọ mệnh, chết bình yên tại nhà]

"......"

Chu Dung Cật nói: "Đây không phải địa phủ? Đây là vương phủ của ta? Hôm nay là ngày nào năm gì?"

"......"

Lý Khắc nói: "Mấy năm nay, rất hiếm nhìn thấy loại phản ứng giống như ngươi thế này."

"......"

Lý Khắc chậm rãi bò dậy, nói: "Mọi người thông thường há miệng là hỏi có phải mình trọng sinh hay không chứ."

"......"

55.

Chu Dung Cật nói: "Cho nên, ta là trọng sinh?"

Lý Khắc nói: "Ngươi trọng sinh. Chúng ta đều trọng sinh. Chẳng qua ta vừa chết liền về tới giờ khắc này, mà ngươi là sau khi ta chết trải qua một đời, mới trọng sinh trở về. Có duyên chứ!"

"......"

Chu Dung Cật nói: "Đúng thật rất có duyên."

Lý Khắc nói: "Cho nên cả đời kia ngươi trải qua những gì, nói cho ta nghe một chút?"

Chu Dung Cật chìm vào trong hồi ức, cười như không cười nói: "Thế giới đã xảy ra không ít chuyện thú vị."

Lý Khắc bị hắn nói hai chữ "thú vị" khiến kinh ngạc híp mắt. Còn chưa kịp hỏi kỹ càng, Chu Dung Cật lại nói: "Đi thôi, ngươi không phải muốn đi ngắm núi cao biển rộng sao?"

.............................

Lời mỗ: "Có độc" hoàn rồi, như vậy cũng là một cái HE cho họ. Trong "Hữu Dược" còn mấy cp khác, mà mỗ thích hoạt hình của cp này quá, nên làm trước phần này, chừng nào rảnh sẽ xem mấy phần kia xem sao.

Mỗ giải thích một chút phần xưng hô: đầu tiên khi xuyên qua, Lý Khắc dùng ta/ngươi với Dự vương. Sau khi biết thân phận vương gia thì chuyển sang ta/ngài. Đến lúc cuối, sắp chết và trọng sinh trở về, vai vế đã ngang hàng, nên chuyển lại thành ta/ngươi nhé.

Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ.

------------Sentancuoithu----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro