Chương 99 - Mẹ vợ giúp ra mặt
(Những chương trước mình để là khoa tiêu hóa giờ mình sửa lại là khoa ngoại nhé :< )
Ngày hôm sau, Phan Lôi nghênh ngang cùng vợ hắn đi làm. Đi vào phòng cấp cứu tầng một, tới thẳng trước mặt bác sĩ cấp cứu.
"A, không phải bị dọa sợ sao? Tôi thấy cậu mịn màng ra không ít, mấy ngày nay nghỉ ngơi, tiểu tử cậu ăn được thứ tốt gì rồi, càng ngày càng có tinh thần vậy."
Phan Lôi ưỡn ngực, đó là hắn bón từng ngụm một mà ra, sao có thể không mịn màng cho được? Bọn họ về nhà một lần, mẹ già cho không ít thuốc bổ, cha già bị họ khuân mất cả nửa kho hàng, nhân sâm núi Trường Bạch bọn họ mang về hẳn 5 hộp, đừng nói đông trùng hạ thảo linh tinh, ba hắn nói, Phan Lôi cứ như bọn thổ phỉ ăn cướp. Đi một vòng, cướp đến trong nhà. Mấy thứ này đều là thủ hạ cũ biếu ông, bình thường ông dùng còn tiếc. Giờ thì hay rồi, đều dành hết cho Điền Viễn.
Xem đi, hắn nuôi người cũng giỏi chứ bộ, hắn nuôi không nổi trẻ con, nhưng mà có thể nuôi vợ đến vô cùng tốt, cam đoan thân thể ngày càng khỏe mạnh. Nhất là sửa được tật huyết áp thấp kia.
"Không có việc gì , nghỉ ngơi vài ngày liền tốt."
Bác sĩ phòng cấp cứu cười đấm Điền Viễn một cái.
"Bác sĩ Điền, vị này nhà cậu thật đúng là dũng mãnh phi thường, một cuộc điện thoại gọi tới nhiều bộ đội đặc chủng như vậy, vèo một cái liền đoạt quyền của cục cảnh sát, một người liền giải cứu hơn hai mươi con tin, thật sự là anh hùng."
Điền Viễn cười một cái, c tự hào nhìn Phan Lôi, hắn là anh hùng, nhưng trong lòng hắn, thân phận anh hùng xếp thứ hai, người yêu mới là thứ nhất.
"Giám sát chặt chẽ chút, hắn đã trở thành anh hùng bổn viện, cậu không phát hiện có mấy y tá đang mắt sáng lòe lòe nhìn hắn sao? Cái đó gọi là mỹ nữ yêu anh hùng, đừng để bị ai đoạt đi đấy."
"Không bao giờ."
Phan Lôi xen mồm, cánh tay trực tiếp đáp lên vai Điền Viễn.
"Trong lòng tôi chỉ có mình em ấy, họ có là thiên tiên hạ phàm, cũng so ra kém đầu ngón chân của vợ tôi."
Y tá phòng cấp cứu oa oa kêu, thổ lộ trước mặt mọi người, ân ái trước mặt mọi người, cái này còn đẹp hơn tranh vẽ ấy chứ.
Bác sĩ cấp cứu nhươngs mày nhìn Điền Viễn, để ý thấy bọn họ trên ngón tay đều đeo một chiếc nhẫn giống nhau, kéo dài thanh âm, nga ~~
Nguyên lai như vậy à, một tuần nghỉ ngơi, Điền Viễn cùng vị này đã hứa chung thân rồi, nhẫn đôi thế này, không phải là im lặng tuyên bố sao?
Điền Viễn bị hắn trêu chọc đỏ bừng mặt.
"Bác sĩ Lý đến đây không?"
Bác sĩ cấp cứu phi một ngụm.
"Mẹ, nói đến cô ta tôi liền điên người, bà nội cô ta còn dám đi làm, ngẩng đầu ưỡn ngực, đem bản thân quảng bá rùm beng thành cứu thế chủ, khoe với cả thế giới là cô ta không ngại hiểm nguy dùng sinh mệnh chính mình đổi về hai mươi mấy vị con tin, tôi sát, thật muốn đá chết cô ta."
"Tôi sát, thật đáng giận, cô ta đem công lao đều nhận cả, còn Điền Viễn nhà tôi thì sao? Trên đời không ngờ có loại người không da mặt như thế, không thể tha cho cô ta như vậy được."
Phan Lôi vừa nghe, một bụng tức lập tức bùng lên. Chiếu theo lý này mà nói, hôm nay viện trưởng hẳn là tổ chức đại hội khen ngợi nha, hẳn là trước mặt toàn thể bác sĩ, khen ngợi hết mực người đàn bà kia? Chẳng khác nào Điền Viễn nhà hắn bị vận khí xấu lan đến sao? Không trừng phạt còn khen ngời? Thế đạo này còn có công lí hay không?
"Ngoại khoa chủ nhiệm đâu."
"Ngang ngược, bồ nhí nhà hắn cho hắn mặt mũi còn gì."
Điền Viễn mặt trầm xuống.
"Bà nội nó, tôi từ chức, ông đây mặc kệ !"
"Từ chức đi, tôi cũng không muốn làm, con mẹ nó đây là cái chuyện gì, ả kia nếu bị bắt còn chưa giải được hận nữa là, nếu viện trưởng thật sự muốn khen ngợi cô ta, tôi lập tức liền từ chức."
Phan Lôi bắt lấy Điền Viễn đang xoay người muốn đi, không thể cứ vậy mà đi được, như vậy quá không công bằng, dù sao cũng phải đòi lại công đạo, thật đúng là không có thiên lý, không thể để yên cho chuyện bất công như vậy được, à ha, ác nhân thì nhận được khen ngợi, người tốt thì bị phớt lờ? Cơn tức này, sao có thể cứ thế mà qua. Từ chức có thể, mặc kệ cũng được, mà ở nhà luôn hắn cũng không ý kiến gì, nhưng mà không thế để mọi chuyện không minh bạch như vậy được.
"Từ chức bỏ mặc gì cũng để sau đi. Điền nhi, chúng ta kể cả chịu thiệt thì cũng phải đứng ở chỗ sáng, loại ám tiễn trong bóng tối này chúng ta không chấp nhận được. Chờ đó, hai ta gọi mẹ tới đây. Con bà nó, không cho họ chút nhan sắc, họ lại nghĩ rằng ta dễ bắt nạt."
"Anh đừng có làm lớn chuyện, chúng ta từ chức đi qua chỗ mẹ không phải là được sao, bác sĩ chẳng nhẽ không thể tìm nổi một công việc phù hợp với lương tâm nghề nghiệp hay sao."
Bác sĩ cấp cứu suýt thì phì cười, lớn đầu rồi có phải trẻ con đâu, đánh không lại liền gọi phụ huynh tới, gọi mẹ qua đây? Hữu dụng sao?
Trên bàn mạt chược, chuyện này đã được mọi người bàn bạc, tất cả người Phan gia đều nói, không thể tha cho người đàn bà này, cũng như không thể bỏ đi như vậy được.
"Mẹ, con trai mẹ bị bắt nạt, không phải con, là Điền nhi, còn không phải bởi kia chuyện. Cái người đàn bà kia nói cô ta dùng sinh mệnh chính mình đổi lấy hơn hai mươi mạng người, khoe khoang khắp nơi, tình hình này, bệnh viện có khi còn muốn khen ngợi cô ta nữa, mẹ xem việc này làm sao đây?"
Đảng Hồng không nóng không giận.
"Khiến Điền Viễn chờ chút, mẹ tới làm chủ cho các con."
Đảng Hồng gọi điện thoại nội bộ cho Lâm Mộc.
"Lâm Mộc à, con gọi điện cho mấy người thân thích bên vệ sinh cục, chúng ta cùng nhau đến bệnh viện Số 1 một chuyến."
Lâm Mộc trong nhà có người làm việc tại vệ sinh cục, mang theo Lâm Mộc, cùng cả Cục vệ sinh, đội hình này vẫn còn chưa đủ lớn.
"Phan Cách, con dẫn người đi bệnh viện Số 1."
Trên bàn mạt chược đã bàn bạc thế nào? Mang theo cục vệ sinh tham gia điều tra lịch sử khám chữa bệnh, sau đó là cục cảnh sát bắt người, Phan Triển lại tìm luật sư khởi tố, đem ả đàn bà kia nhốt lại vài năm lại nói sau. Cô ta dám chèn ép con của bà, tưởng nhà bọn họ không có người phải không.
Cứ chờ đó mà xem.
Phan Lôi treo điện thoại, đầy mặt xả hận.
"Chờ chút, mẹ tôi sẽ ra mặt cho em. Mẹ vẫn luôn dịu dàng, nhưng đó là khi bà ấy không nổi giận, một khi phát hỏa thì chẳng khác nào núi lửa phun trào."
Muốn đi con đường bình thường sao, được, dù hắn thích dùng bạo lực, nhưng mẹ già nhà hắn tuyệt đối là một văn nhân mắt sáng, dùng thủ đoạn hợp lý nhất, đem cô ta chỉnh đến sống dở chết dở, không tin thì chờ xem.
Nửa giờ sau, Đảng Hồng xuất hiện tại bệnh viện số 1, phía sau là hai vị đồng chí vệ sinh cục, Lâm Mộc, Phan Cách, hai vị cảnh sát, bà thản nhiên đi qua phòng bệnh ngoại khoa, dọc theo đường đi gặp phải không ít bác sĩ, có người nhận ra, đây không phải viện trưởng bệnh viện Võ Cảnh sao? Sao lại đến nơi này?
Đảng Hồng đẩy cửa văn phòng Điền Viễn, đối với mấy đứa con, nụ cười của bà lúc nào cũng rất dịu dàng.
"Điền Viễn, không sợ, mẹ làm chủ cho con. Xem mẹ chỉnh chết cô ta như thế nào."
Điền Viễn nuốt một ngụm nước miếng, rất muốn thổ tào một câu, mẹ thân ái, mẹ vẫn luôn ôn nhu nữ tính, ôn nhu nữ tính làm ơn đừng có nói ra những lời giống của thổ phỉ như vậy được không, mẹ phá hủy hình tượng thánh khiết của người trong lòng con mất rồi.
Phan Lôi một câu cũng không nói, hiện giờ bà mẹ uy vũ đã xuất mã, tuyệt đối sẽ không để Điền Viễn chịu thiệt phải không? Hắn cùng Điền Viễn chỉ cần chờ xem diễn là được rồi.
WebTru yenOn line . com
Người Phan gia, bất kỳ ai cũng không thể trêu chọc vào, cùng một đám binh phỉ ở chung ba mươi mấy năm, ôn nhu nữ tính cũng thành nữ tướng nửa thổ phỉ. Chờ xem kịch vui đi.
Có người báo cáo viện trưởng, Đảng Hồng viện trưởng tới đây, Triệu Viện trưởng giật mình, có chuyện gì sao, Đảng Hồng viện trưởng đang êm đẹp chạy đến đây làm gì? Tuy rằng đều là bệnh viện, nhưng nơi này của ông cùng Võ Cảnh cảnh bệnh viện không ở gần nhau mà.
Vội vàng vào văn phòng Điền Viễn, Điền Viễn và Phan Lôi đang cùng mấy người kia nói chuyện, Đảng Hồng đem con trai mới của bà giới thiệu cho cục vệ sinh, nói rằng đây là con tôi, cũng là học sinh duy nhất của tôi, sau này sẽ thường xuyên giao tiếp, mong mọi người chiếu cố nó.
"Đảng Hồng viện trưởng, chị xem chị đường xa mà đến, như thế nào không đến chỗ tôi ngồi chơi."
Trận thế gì đây? Vừa có cảnh sát lại vừa có người của cục vệ sinh.
Đảng Hồng thản nhiên mỉm cười.
"Tôi chỉ là tới xem con tôi, nghe nói vệ sinh cục tới đây tôi cũng liền thuận tiện qua xem xem, đến cùng là có chuyện gì. Nghe nói các anh muốn mở đại hội ? Nội dung là gì vậy, con tôi ở trong này làm bác sĩ, có phải hay không liên quan đến lợi ích cá nhân của nó, cần anh lý giải cho, người mẹ như tôi chính là không yên lòng đứa con, nó có lớn đến thế nào cũng không thể yên tâm, tôi cũng muốn nghe một chút xem, để mà còn khuyên bảo con tôi."
Triệu Viện trưởng bị nghẹn một chút, rốt cuộc biết, nhiều người như vậy, Đảng Hồng viện trưởng là đến phô trương thế lực cho Điền Viễn. Tới cho Điền Viễn chỗ dựa vững chắc đây mà. Ý tuyên bố, anh xử lý bất công, vậy sự tình liến biến lớn, bị liên lụy tới không riêng chỉ có một bác sĩ Lý, còn có thể uy hiếp đến vị trí viện trưởng này của ông ta.
Anh nói mà xem, ai ngờ được rằng Điền Viễn lại có năng lực lớn như vậy.
Xem ra phòng bì của Ngoại khoa chủ nhiệm phải trả về thôi, tiểu Tam nhi của hắn không bảo lãnh nổi rồi, trận thế này, nói gì đến bác sĩ Lý, ngay cả tiền đồ của ông ta có khi cũng mất.
Còn tưởng rằng không tổ chức hội nghị, liền có thể đem sự tình đi vào dĩ vãng, thân nhân người chết bị bắt, tuy rằng bị uy hiếp, nhưng con tin đều bình an, cho một cái cảnh cáo cùng khấu trừ mấy tháng tiền lương là có thể cho qua, ai mà nghĩ đến Đảng Hồng lại ra mặt, mang theo cục vệ sinh cùng cảnh sát lại đây. Sự tình này liền trở nên phức tạp .
Một Võ Cảnh viện trưởng không đáng sợ, đáng sợ là thế lực sau lưng bà ta, có thể gọi tới cả cục vệ sinh lẫn cảnh sát, thế lực này không biết lớn tới mức nào.
Mở miệng khép miệng đều là con tôi làm bác sĩ ở đây, không phải là vì muốn có một kết quả rõ ràng sao? Bà ta đến, chính là ra mặt cho Điền Viễn, sống chết mặc bay, người ta mặc kệ.
"Hội nghị này dĩ nhiên phải mời Đảng Hồng viện trưởng tới dự thính, thuận tiện đề xuất một số ý kiến chứ. Chúng tôi còn muốn mời Đảng Hồng viện trưởng tới chỉ bảo khoa ngoại một chút, bọn họ đều rất sùng bái ngài đó."
Đảng Hồng đẩy Điền Viễn một cái.
"Tôi thế này không phải chỉ bảo rồi sao? Nó vừa là con tôi, vừa là đệ tử của tôi, đệ tử chân truyền duy nhất dập đầu bái sư, Triệu Viện trưởng này, vật quý trong nhà còn phải đi tìm khắp nơi hay sao. Điền Viễn làm việc chưa đến vài năm, khẳng định có thể làm rạng danh ngoại khoa các anh."
A, đây là tình huống gì, Điền Viễn bái sư ? Trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của vị kia? Vậy thì thật đúng là báu vật, chắc chắn sẽ trở thành nhân tài.
Vì tương lai tươi sáng của ngoại khoa, không thể để cho y chịu ủy khuất được. Ai hữu dụng? Đương nhiên là Điền Viễn hữu dụng hơn rồi.
"Lập tức mở hội nghị ngay bây giờ, tôi khẳng định sẽ cho tất cả bác sĩ, bệnh nhân, thân nhân người bệnh một cái công đạo, không thể đê cho con sâu làm rầu nồi canh tiếp tục nguy hại thanh danh bổn viện được."
Đảng Hồng tiếp tục mỉm cười.
"Chúng tôi đây liền mỏi mắt mong chờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro