Chương 98 - Phan Lôi đích thực là con nhặt
Lưu luyến không rời, mẹ vợ thật sự không nỡ cứ thế nhìn họ rời đi, lôi kéo tay Điền Viễn, lần nữa dặn, Điền Viễn à, nhớ giữ gìn sức khỏe, về sau cần phải thường xuyên về nhà nha, Lôi Tử bắt nạt con cứ nói với mẹ, nó mà dám đánh con, ta và ba con đập chết nó.
Có cha mẹ vợ làm chỗ dựa, Điền Viễn nâng cằm nhìn Phan Lôi, tiểu tử anh dám thô lỗ nữa, có thấy không, có hai vị gia trưởng làm chỗ dựa đó.
Phan Lôi quay đầu lại khóc lóc với mẹ hắn.
"Mẹ à, con không phải là con ruột của mẹ sao? Mẹ không biết em ấy bắt nạt con thế nào đâu, mẹ xem xem, em ấy nhéo eo con xanh cả lên, còn thường xuyên sử dụng bạo lực gia đình với con, hai người con cho em ấy chỗ dựa, cuộc sống sau này, trải qua thật khó khăn mà."
Xốc áo lên, để mẹ hắn nhìn xem, tối hôm qua y vừa nhéo mình hai cái, chứng cớ vô cùng xác thực.
Ba Phan ho khan một chút. Làm bộ như vô sự.
"Điền Viễn à, tên ngỗ nghịch này nếu không nghe lời, con liền thay chúng ta quản giáo nó cho tốt."
Điền Viễn là người con rể hoàn mỹ nhất, đối với trưởng bối y vẫn luôn khiêm tốn ôn hòa.
"Dạ, ba ba."
Phất phất tay, Phan Lôi khởi động xe, gửi một cái hôn gió tới mẹ hắn.
"Mẹ, Điền nhi da mặt mỏng, lúc con không ở nhà mà em ấy được nghỉ, mẹ phải phái xe tới đón em ấy, ở vài ngày mới được cho em ấy về. Giúp con chiếu cố vợ cho tốt nhé."
Đảng Hồng viện trưởng gật đầu lia lịa, khẳng định chiếu cố tốt, đây chính là đứa con thứ hai của bà.
Rời khỏi quân chúc đại viện, Phan Lôi lầu bà lầu bầu .
"Tôi khẳng định là bị nhặt, khẳng định là vậy."
Điền Viễn không phản ứng hắn, kệ hắn than thở, hắn tên gia hỏa không biết thế nào là đủ này, cócha mẹ như vậy thật tốt biết bao.
Ba Phan thở dài.
"Một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc, lại không làcon gái."
Tiếc nuối này, có thể là mang theo cả đời rồi. Nếu là con gái, thật tốt biết mấy, Lôi Tử có hạnh phúc gia đình, còn có thể có con cái.
"Này nên trách con trai anh, đứa nhỏ này rất tốt, cùng Lôi Tử nhà chúng ta cũng là dư dật. Lôi Tử nếu như không hãm hại lừa gạt, có thể lừa được nó tới sao? Người ta là thanh niên tốt đó."
[Cũng đúng,] nhìn xem cái Vương cô nương nhà Vương chính ủy kia, cũng không phải là bị Lôi Tử làm chậm trễ hay sao. Lôi Tử trở về hai ngày, cô nương kia liền chờ hai ngày, khả Lôi Tử cổng lớn đều không ra, đem cô nương kia gấp đến phát khóc. Là do gây nợ quá nhiều, hỗn tiểu tử này mới trước đây là đánh người mù mắng người câm, đào tuyệt hậu phần, gõ cửa quả phụ, cái gì chuyện xấu đều làm, thật vất vả mới có chút tiền đồ, có thể bịt kín phẩm hạnh như vậy cùng người tốt qua một đời, làm lão nhân cũng đã biết đủ rồi.
Về đến nhà, Phan Lôi nổi lên hứng thú, lấy ra bọc nhỏ, đó là hắn đưa Điền Viễn để đựng hồng bao, trở về một lần, cần phải xem bọn hắn buôn bán lời bao nhiêu tiền về mới được.
Mở ra hồng bao, hơn nửa đều do Điền Viễn thắng về, một phát giàu to. Bà nội cho hồng bao là một đôi dây chuyền Ngọc Thạch điêu khắc Uyên Ương, hai con Uyên Ương thêm vào cùng một chỗ còn chưa lớn bằng nắm tay hắn đâu, bất quá tính chất ôn nhuận, oánh oánh tỏa sáng, nhũ bạch sắc, nắm ở trong tay còn giống như có độ ấm, đây là một khối ấm ngọc đi. Chạm trổ tinh xảo, vũ mao đều phi thường rõ ràng, thực khả ái. Phía trên xỏ một sợi tơ hồng, Phan Lôi đem Điền Viễn kéo qua, mang lên cho y, vừa lúc liền dừng ở trước ngực y.
Phan Lôi thực thích, lật xem một chút.
"Điền nhi, tôi nghĩ nên khắc tên tôi trên này, em đeo trước ngực, tôi liền luôn nằm trong ngực em."
Để cho tên mình tựa vào ngực y, khoảng cách gần với trái tim nhất, cho dù không ở bên cạnh y, tên của hắn vẫn còn đó, chỉ cần hy chạm vào mặt dây chuyền này, liền có thể nhớ tới hắn. Lãng mạn biết bao.
"Anh làm ơn đừng phá hư đồ cổ có được không."
Cái chữ viết tay của hắn, bắt một con nhện thả vào lọ mực rồi cho bò đi cũng so ra dễ nhìn hơn. Đồ vật tinh tế như vậy, để hắn phá hủy, phỏng chừng bà cụ sẽ chém chết bọn họ.
"Đây là đồ cưới của bà nội tôi thì phải, khi tôi còn nhỏ, hình như từng nhìn thấy của hồi môn của bà nội, thật đúng là đều là đồ cổ. Gọi điện thoại hỏi một chút thứ này thuộc triều đại nào , nếu có giá trị một hai trăm vạn, tôi liền bán."
"Cút cho tôi !"
Điền Viễn cho hắn một cước, hắn không phá hư không được sao? Bán thứ này, bà cụ nhất định tức giận thở không nổi đi, hắn có bị quân pháp xử trí cũng không thể chuộc hết tội.
Phan Lôi kêu to một tiếng, che cẳng chân gục trên giường. Vươn tay với lấy điện thoại.
"Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ, tôi muốn nói cho bà ấy, có người bắt nạt con của bà."
Uty khuất mà liếc mắt nhìn Điền Viễn, Điền Viễn nhăn mặt, Phan Lôi thút tha thút thít một chút. Dùng ánh mắt mèo con đi lạc nhìn Điền Viễn, dùng ngữ của đứ nhỏ đáng thương bị vứt bỏ nói chuyện.
"Không ai thương tôi hết, tôi là đứa trẻ được nhặt về, cha mẹ hiện tại yêu thương người khác, đều không cho tôi chỗ dựa, cuộc sống này, không có cách nào trải qua."
Điền Viễn bị hắn chọc nở nụ cười, không lúc nào là không đùa giỡn được, cùng hắn một chỗ, trừ bỏ cười khổ, thì chính là cười lăn lộn, anh nói xem, ba mươi tuổi đầu, còn học con nít làm nũng. Chớp chớp mắt nhìn y, không phải đang chờ y tới dỗ sao?
Đúng là thiếu nợ hắn mà , ai bảo hắn làm mình bực, cho hắn một cước.
Quỳ gối trên giường, bưng lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn mấy cái, hôn còn phát ra tiếng chùn chụt.
"Đừng quấy, dọn dẹp một chút, ngày mai em còn đi làm ."
Phan Lôi cười lớn, xoay người đem Điền Viễn ôm vào trong lòng. Hôn mấy cái.
"Ngày mai tôi cùng em đi làm, không đi đâu cả, chỉ ở trong văn phòng nhìn em, nếu như lại có người khi dễ em, xem lão tử có phế hắn đi không. Ngày mai đi làm, viện trưởng khẳng định tổ chức đại hội toàn viện đi, chuyện này lên cả mặt báo, có chút lớn chuyện, ngoại khoa chủ nhiệm nếu còn bảo vệ tiểu Tam nhi của hắn, tôi lập tức gọi điện thoại cho Nhị ca, trực tiếp đem hắn bắt đi. Đều do ả đàn bà chết tiệt kia, nếu không phải cô ta, em cũng sẽ không phải chịu khr như vậy."
"Ông ta nếu như xử lý bất công, em liền lập tức từ chức."
Dù sao mẹ vợ còn đang chờ hắn bên đó, nếu như cùng mẹ vợ làm việc, khẳng định học được rất nhiều thứ.
Phan Lôi gật đầu liên tục, hắn ủng hộ quyết định này của bà xã nhà hắn.
Điền Viễn gối đầu dựa vào ngực hắn, nhìn mặt dây chuyền trên cổ, nói là mặt dây chuyền, kỳ thật rất lớn , đây chính là bảo bối tốt, đồ cưới của cụ bà, khẳng định là tổ truyền đi, đây chính là thứ tốt, Phan Lôi mắt có toản tiền, cũng không thể bán.
"Thứ tốt này nên giữ lại, chờ đứa nhỏ chúng ta thu dưỡng trưởng thành, liền cho nó, từng đời truyền xuống, đây mới là ý nghĩa của đồ gia truyền ."
"Em muốn nhận con nuôi thật sao? Coi như xong, mẹ tôi nói gì em cũng không cần chấp hành quá nghiêm túc. Em nghĩ xem, tôi vừa ba mươi, không thể xuất ngũ, ít nhất tôi còn phải ở quân đội hai mươi năm đi, để em mộtmình nuôi con? Còn không mệt muốn chết rồi. Với thân thể này của em, tôi còn không nỡ bảo em rót cho tôi một chén trà nóng, sợ em bỏng tay kìa, đừng nghe bà ấy, hai người chúng ta, qua một đời thế giới của hai người, tôi thương em yêu em, chiếu cố em, em là nửa kia của tôi, cho dù có đem em trở thành đứa trẻ mà chiếu cố tôi cũng cam tâm tình nguyện. Lúc lớn tuổi thì làm sao? Không phải còn có đứa nhỏ của anh cả sao? Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện của hai người chúng ta, ta chính mình làm chủ."
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Còn phục vụ quân đội hai mươi năm? Điền Viễn hơi chút thở dài, nói cách khác, hai mươi năm kế tiếp, bọn họ còn phải bảo trì loại sinh hoạt chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này. Chờ tới lúc chân chính đoàn tụ, có thể sớm chiều ở chung, chí ít cũng phải qua tuổi trung niên.
Xoay người trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, hai mươi năm, có bao nhiêu tịch mịch?
Phan Lôi hôn trán y, không thấy được cô đơn trên mặt Điền Viễn.
Yêu nhau, thực yêu nhau, liền muốn cùng một chỗ, ngày đêm đối lập, y có thể chịu đựng một tháng không thấy mặt, nhưng y khẳng định sẽ nhớ nhung.
Tịch mịch này, thực dễ dàng xâm nhập .
"Bảo bảo, ba mẹ tôi em đã thấy, lúc nào đó, để tôi con dâu xấu này, ra mắt cha mẹ chồng chứ."
Hắn muốn một phần cảm tình, cha mẹ hắn đồng ý, cha mẹ Điền Viễn cũng đồng ý, cả nhà đều đồng ý, có thể khoe ra với cả thế giới, đây là vợ tôi, có thể ngày nghỉ cùng nhau về nhà bồi dưỡng cảm tình. Không phải cảm tình từ hai phía sao? Tình yêu của bọn họ so với ai cũng không kém sâu đậm, so với ai cũng đều kiên định, đời này, chỉ có mình y, cùng sinh, cùng tử, bất ly bất khí, bạch đầu giai lão.
Bọn họ không phải người của thế giới kia, bọn họ đều không có hành vi phóng đãng, chính là thực đơn thuần, nhất kiến chung tình, chỉ mong vĩnh viễn cùng một chỗ. Cảm tình thuần túy như vậy, tự nhiên muốn được mọi người chấp nhận, trừ bỏ không phải một nam một nữ, còn lại một điểm khác nhau cũng không có.
Điền Viễn hít sâu, đặc biệt nghiêm túc nhìn Phan Lôi.
"Thời gian ba mẹ em một năm một lần kiểm tra thân thể sắp đến, đến lúc đó, em mang anh đi gặp bọn họ, bọn họ rất nghiêm túc , anh phải có chuẩn bị trong lòng."
"So với trùm thuốc phiện Myanmar còn muốn khủng bố hơn sao? So với kẻ cướp uy hiếp con tin còn đáng sợ hơn sao? Yên tâm, tôi thân kinh bách chiến, nhân vật nguy hiểm nào tôi chưa từng gặp qua, đối phó bọn họ quá đơn giản. Xem tôi đi, tôi sẽ xử đẹp bọn họ."
Cha mẹ chồng của Phan Lôi chính là dùng để xử đẹp? Lời này mà cho cha mẹ Điền Viễn nghe thấy được, khẳng định trực tiếp đánh trượt.
Phan Lôi vỗ ngực cam đoan, tuyệt đối không thành vấn đề.
"Chỉ cần đưa tôi tới trước mặt bọn họ, tôi cam đoan đem bọn họ nịnh vui vui vẻ vẻ. Tiếp nhận tôi giống như thêm một đứa con. Ngay cả em khó thu phục nhất tôi còn có thể thu phục, bọn họ là cái gì."
Chung cực đại boss chính là Điền Viễn, Điền Viễn đặc biệt nghiêm túc nói cho hắn y chỉ yêu phụ nữ, cũng không phải bị hắn bẻ cong, thuận theo nghe lời, hiện tại cũng ôm vào trong ngực tùy ý hắn hôn sao, hai lão gia hỏa kia, phi phi, lão nhân gia, cha mẹ chồng hắn, cũng khẳng định thuận lợi nắm chắc trong tay.
Điền Viễn nhưng không nghĩ như thế, nhà y là một thị trấn nhỏ phong bế lạc hậu, cha mẹ y đều là giáo viên, rất nghiêm túc, mới trước đây quản giáo đặc biệt nghiêm, sao có khả năng như là mẹ Phan Lôi bình tĩnh chấp nhận được? Trước đó một điểm dấu hiệu cũng không có, liền đem Phan Lôi một nam nhân cao lớn thô kệch mang về nhà, phỏng chừng mẹ y sẽ trực tiếp ngất xỉu đi, tỉnh lại liền đánh bẹp y.
Tại trong mắt Phan Lôi, liền không có bất cứ vấn đề gì, sự tình gì hắn cũng có thể giải quyết. Từ nhỏ giáo dục chính lấy khó khăn làm động lực, có chuyện gì, chỉ cần vượt qua khó khăn thì không vấn đề gì nữa. Sợ cái gì, chỉ cần Điền Viễn cùng hắn một lòng, liền không có việc gì khó. (chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển... lậm rồi :v )
"Bảo bảo, chúng ta trước tiên nói, mặc kệ cha mẹ em ra có làm ra chuyện gì, em đều phải cùng tôi một chỗ, cái gì cũng không cần em ra mặt, em chỉ cần đứng ở sau lưng tôi, tôi liền có thể thu phục hết thảy."
Câu nói kia là, huynh đệ đồng lòng, trong ngoài đồng tâm. Hiện tại, hai người đồng tâm, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng. (không chiến mà thắng)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro