Chương 97 - Mẹ vợ thương con rể
Thân là mẹ vợ, tự nhiên đối với con rể phi thường tốt. Đám quân nhân bọn họ vào thư phòng thảo luận vấn đề quân sự, Đảng Hồng liền kéo con rể vào thư phòng mình, đem báo cáo học thuật trước kia của bà, tư liệu nghiên cứu, sách vở, tạp chí y học nước ngoài, mà đối với tất cả mọi bác sĩ, nó chả khác nào bí tịch võ công mà các cao thủ vẫn luôn khao khát, đưa hết cho con rể.
"Điền Viễn à, mẹ hi vọng con sau này sẽ kế thừa toàn bộ của mẹ, cho dù con có không đến chỗ mẹ làm, thế nhưng, mẹ thật rất muốn thu con làm đệ tử, đem tất thảy giao hết cho con. Chỗ tài liệu này con cứ xem đi, có cái gì không hiểu, con cứ gọi điện cho mẹ. Mẹ có ca giải phẫu tim quan trọng nào, cũng sẽ kêu con tới quan sát. Mẹ hỗ trợ con vài năm, có cơ hội sẽ đưa con đi du học để tiến tu, đến khi đó, con cũng không thể nào vè bệnh viện Số 1 nữa, nhưng nhất định phải tới bên cạnh mẹ. Lôi Tử thường xuyên không ở nhà, ba mẹ lớn tuổi rồi, thực hy vọng con cái ở bên người, đầm ấm biết bao. Nó không về thì con về, ngày nghỉ cuối tuần, mặc kệ có Lôi Tử hay không, con cứ tự mình lái xe mà về. Ở bên ngoài không ai chiếu cố con, con chuyển về đây mà ở, mẹ và ba con công tác bận rộn, nhưng trong nhà còn có bảo mẫu, một ngày ba bữa con ăn cũng thuận miệng."
Tất cả bác sĩ đều hy vọng có một người thầy tốt chiếu cố, không cần đi đường vòng, còn có thể tại lĩnh vực này trở nên nổi bật, trở nên quyền uy. Mẹ vợ y xem như coi y trở thành con ruột mà bồi dưỡng. Đều nói lưng tựa đại thụ không thiếu ăn, mẹ vợ cấp cho y con đường này, quả thực chính là đường tắt ngắn nhất.
Điển hình là dẫn y đi quan sát khoa tiêu hóa giải phẫu, tự mình chỉ đạo, đưa y đi tiến tu, đem thành quả nhiều năm nghiên cứu cho y xem, phần tâm ý này, khiến y có chút thụ sủng nhược kinh.
Đảng Hồng viện trưởng trong khoa tim mạch rất có uy quyền, bà rất ít khi nhận đệ tử, mà bây giờ không chỉ nhận đệ tử, còn chủ động muốn làm thầy của y, đây quả thật là vinh hạnh mà y khó có được.
Bái danh sư, có được sự hướng dẫn tốt nhất, trở thành nhân tài mới xuất hiện. Đây là kỳ vọng của mẹ vợ, cũng là sự coi trọng của bà với y, y không thể cô phụ tấm lòng của mẹ vợ được.
Thấy bộ trà cụ ở một bên, Điền Viễn rót một tách trà, quỳ gối trước mặt Đảng Hồng.
Bất cứ ai bái sư, đều phải quỳ xuống kính trà . Đây là thể hiện sự tôn sư trọng đạo, tôn trọng đối với người thầy của mình.
"Nhi tử Điền Viễn bái kiến lão sư mụ mụ." (để nguyên thế này cho khí thế nha =)) )
Hai tay bưng trà, đây là điều thân vừa là học sinh, vừa là nhi tử nên làm.
Đảng Hồng cười ha hả tiếp nhận, khóe mắt có chút ẩm ướt. Đứa nhỏ này rất được, tính tình bản tính đều ổn, đạo đức phẩm hạnh cũng tốt, cùng Lôi Tử qua một đời, có đứa con như vậy kế thừa bệnh viện của bà, trở thành đứa con thứ hai, vừa lòng , thật sự là vừa lòng.
Điền Viễn quỳ sấp xuống đất bang bang dập đầu lạy ba cái, từ nay về sau, y chính là đệ tử của Đảng Hồng, người mẹ rất mực hiền từ này.
Y muốn cùng Phan Lôi ư một chỗ, muốn qua một đời, cho đến đầu bạc răng long.
Thật quá tốt, y có một đoạn tình cảm phi thường hoàn mỹ, nửa kia đối với y như trân tự bảo, mà y cũng thương hắn. Cha mẹ hắn đối xử với y như con ruột, tuy rằng cha mẹ y còn chưa biết tới sự tồn tại Phan Lôi, nhưng y sẽ cố gắng làm cho bọn họ nhận Phan Lôi, cũng sẽ giống cha mẹ hắn mà yêu thương Phan Lôi. Không có áp lực, hoàn toàn là cảm tình hạnh phúc ngọt ngào.
Đem Điền Viễn nâng dậy, vỗ vỗ đầu gối y.
"Đầu gối quỳ đau rồi, dùng sức dập đầu mạnh như vậy, trán đều đỏ lên cả. Để mẹ xoa cho nào."
Đảng Hồng là một người mẹ hoàn mỹ, Điền Viễn cảm thấy thực may mắn, gặp gỡ Phan Lôi, mới có được người mẹ hoàn mỹ như thế.
"Lôi Tử thường không ở nhà, Điền Viễn à, chuyển qua đây ở với chúng ta đi."
Điền Viễn ứng phó không được yêu thương nồng hậu như thế, chuyển qua đây cùng cha mẹ vợ, chuyện này, cũng có chút ngại.
Cửa bị đẩy ra, Phan Lôi đĩnh đạc đi vào.
"Mẹ, đừng làm khó dễ bọn con, bây giờ chúng con đang sống rất tốt. Chuyển qua đây ở sẽ làm em ấy lo lắng, đêm qua nói thế nào cũng không nguyện ý cùng con ngủ cùng một chăn, đến cả hôn cũng không cho, giờ mà chuyển qua đây, hai người bọn con sẽ chẳng còn chút tính phúc nào, không phải nghẹn khuất con sao? Giờ còn ở bên ngoài, con có thời gian là có thể từ bộ đội chuồn êm về, hơn nửa đêm lặng lẽ tiến vào cửa, cho em ấy một cái kinh hỉ, lãng mạn biết bao. Ở nơi này, con mà hơn nửa đêm về nhà, cả đại viện đầu là cảnh sát bảo vệ , con có muốn trèo tường, có khi còn bị bắt lại, đó chính là hữu kinh vô hiểm . Không tốt, lúc nào mà con không ở nhà, con sẽ bảo Điền nhi trở về vài lần là được."
Phan Lôi kéo tay Điền Viễn. Ẩn tình lặng lẽ phó thác. Tôi đem cha mẹ giao lại cho em, em thay tôi chiếu cố họ cho tốt.
"Thân ái , tôi tận trung, em tẫn hiếu. Tôi bảo vệ quốc gia, em hiếu thuận cha mẹ."
Chuyện tốt đẹp như thế, nhưng sao từ miệng hắn nói ra lại chẳng ra thể thống gì hết.
Đảng Hồng cười ngửa tới ngửa lui, Điền Viễn da mặt mỏng xấu hổ sắp đỏ như mông khỉ .
Cái gì tên là nửa đêm trộm đạo về nhà cho y kinh hỉ? Cái gì tối hôm qua không để cho hắn hôn, loại sự tình này có thể lấy ra nói cùng mẹ vợ sao?
Cũng không quản mẹ vợ còn ở bên cạnh, nâng một chân lên liền đạp hắn.
"Cả nhà anh, câm miệng ngay cho ông."
Cắn răng thấp giọng mắng hắn.
Ai biết cửa lại bị đẩy ra. Bác cả Phan đứng ở cửa.
"Điền Viễn, con gọi ta sao? Có chuyện gì muốn nói với ta? Đến đến, chúng ta cùng nhau nói chuyện nhà."
Đảng Hồng chịu không nổi , ghé vào trên sô pha ôm bụng cười kêu ai ôi ai ôi, chưa thấy qua chuyện gì buồn cười như vậy.
Mặt Điền Viễn lúc này đã đỏ quạch, sắp đỏ hơn cả vải đỏ. Chuyện như đùa, mắng một câu cả nhà hắn, bác cả nhà hắn vừa lúc lại đứng ở cửa. Còn đầy mặt nhiệt tình mời y đi nói chuyện nhà.
Phan Lôi cười cũng sắp không thở nổi, bảo bối nhi của hắn, sao lại đáng yêu thế cơ chứ. Nhà hắn tất cả mọi người thật là đáng yêu.
"Đi, đi, bác cả nhà tôi gọi em đấy."
Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện này chứ, y mắng Phan Lôi theo thói quen, câu cửa miệng thường xuyên là, cả nhà anh , ai mà ngờ bác cả nhà hắn lại đứng ở cửa.
Đứng ở kia cũng không biết giải thích làm sao, hay là nên một cước đá vào bụng Phan Lôi, cười, cười lên cơn động kinh đi .
Bác cả Phan còn đang đứng ở cửa, vẫy tay với Điền Viễn, Điền Viễn cảm thấy thật có lỗi với ông, sắp sáu mươi mấy tuổi , còn bị y cả ngày ân cần thăm hỏi, lần sau tuyệt đối không mắng Phan Lôi cả nhà anh, mà trở thành, anh nhị đại gia đi. (cả nhà là đại gia đó[IMG] )
Điền Viễn bị gọi đi ra ngoài, xung quanh là ông cụ, bà cụ, bác cả Phan Lôi, cha mẹ Phan Lôi, còn có vợ chồng Phan Triển.
"Cũng không có gì, chỉ là muốn cùng Điền Viễn bàn bạc một chút, Điền Viễn à, con xem hai đứa đời này là không có con cái, các con có tính toán gì không?"
Bà lão mở miệng, Điền Viễn vẫn còn đang ngượng ngùng vụ một câu cả nhà kia.
Điền Viễn vừa nghe lời này, có chút kỳ quái. Bọn họ đều không khả năng có đứa con của chính mình, đây là rõ ràng , trừ phi y học bỗng dưng đột phá, bằng không, thì không có chuyện đàn ông có thể sinh con được.
"Chúng ta đều hy vọng Phan Lôi có con cái."
Điền Viễn lưng đột nhiên thẳng tắp, chẳng lẽ nói, khiến Phan Lôi tạo ra một đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm? Để cho bọn họ nuôi một đứa bé do Phan Lôi cùng một người phụ nữ khác sinh ra?
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Phan Lôi nhìn y có chút khẩn trương, xoa tay y.
"Không có gì, chính là hỏi ý kiến em một chút, anh cả sinh thêm một đứa làm con thừa tự cho chúng ta, em có nguyện ý hay không? Tôi không muốn có trẻ con , rất phiền toái."
Điền Viễn đột nhiên có chút theo không kịp này tư duy người nhà này, không phải bảo Phan Lôi cùng một người phụ nữ tạo ra đứa bé thụ tinh trong ống nghiệm, mà là, vợ Phan Triển sinh một đứa đưa cho bọn họ?
Cho là Phan Lôi không thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng dù hắn không cùng người phụ nữ khác làm ra chuyện này, cũng có chút khó có thể tiếp nhận. Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ kia là do Phan Lôi cùng người khác kết hợp, y như thế nào cũng có cảm giác là Phan Lôi ngoại tình, Sau đó, sự tình đột quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không làm khó ai cả, mà trực tiếp đưa cho bọn họ một đứa bé?
"Anh và chị dâu nguyện ý?"
Thân sinh cốt nhục đẻ ra liền tặng cho người khác sao? Đối phó với một đứa bé mới sinh, y cùng Phan Lôi cũng chưa có kinh nghiệm gì cả. Có thể nuôi nó sống được sao?
"Chú nghĩ là đứa con bọn ta vừa sinh ra liền vui vẻ đưa cho các chú sao, hoàn toàn không như chú nghĩ đâu, tôi còn sợ cái bộ dáng kia của Phan Lôi không nuôi sống nổi đứa trẻ kìa. Là như thế này, chúng tôi sinh một đứa, hộ khẩu thì nhập về nhà các chú, từ mặt pháp luật mà nói, đứa nhỏ này chính là của hai người, thế nhưng nuôi thì để bọn tôi nuôi, bất quá hai người làm cha kế, cũng phải xì ra chút tiền, coi như tiền sữa bột. Thời điểm bọn tôi bận rộn không thể chăm sóc cho nó, đứa nhỏ liền để cho hai người quản. Hai nhà chúng ta, cùng nhau nuôi nấng hài tử, tới khi hai người già đi, đứa trẻ để cho hai người dưỡng lão. Đây là Lôi Tử đã sớm cùng tôi thương lượng xong, chỉ hỏi xem chú có đồng ý hay không."
Phan Triển dị thường khinh bỉ Phan Lôi, thật sự không tin tưởng được, cái bàn tay kia của hắn, khẳng định sẽ đem đứa nhỏ đánh gần chết. Hắn luyến tiếc đánh Điền Viễn, nhưng hắn có thể đánh người khác. Đứa nhỏ bé xíu xiu vừa sinh ra mà để cho hai tên đực rựa họ nuôi nấng, hắn thật sự thực lo lắng, đứa bé có sống sót nổi hay không.
"Này có cái gì không được, được, được, tôi đồng ý."
Phan Triển sinh con còn phân cho họ một nửa, tới lúc họ già đi, còn có đứa con mà dưỡng lão, còn có thể thỏa mãn cảm giác trẻ con chạy chơi nghịch ngợm trong nhà, con cái làm nũng với cha, này có cái gì không tốt , khẳng định phải đồng ý.
"Điền Viễn à, mẹ vẫn hy vọng Phan Lôi cùng con có đứa con, như vậy mới xem như một gia đình. Trước kia vẫn muốn bàn với con, có muốn nhận một đứa về nuôi hay không, nhưng xem tình hình những năm gần đây của con ta cũng không yên tâm, Lôi Tử không ở bên cạnh con, con vừa công tác vừa chăm sóc con cái thì cũng có chút khó khăn. Chờ thêm vài năm, qua bốn mươi tuổi, các con đều ổn định, có thành tựu nhất định, liền nhận nuôi một đứa đi."
Ai không muốn làm bà nội? Đến lúc họ già đi, vẫn cần có đứa nhỏ dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung mới được. Đã sớm muốn cùng Điền Viễn thương lượng chuyện này.
"Mẹ, con khẳng định là nuôi không nổi trẻ con, nó mà làm con \tức một chút thôi có khi là bị ném ra ngoài cửa sổ luôn đó. Điền nhi chính là đứa nhỏ của con, con chỉ nuôi mình em ấy thôi."
Phan Lôi không hy vọng gia đình nhỏ của bọn họ bên trong có thêm sinh vật ngoại lai. Sẽ cướp đoạt lực chú ý của Điền Viễn mất.
Điền Viễn gật đầu.
"Mẹ. Chờ con công tác ổn định, không bận rộn như vậy, con cùng Phan Lôi nhất định sẽ nhận nuôi một đứa."
Chờ bọn y đều không bận rộn, y khẳng định thỏa mãn tâm nguyện này của mẹ vợ, không phải một đứa nhỏ thôi sao? Bọn họ thu dưỡng, thỏa mãn tâm nguyện làm bà nội của mẹ vợ. Con Phan Triển nói đến cùng vẫn là của Phan Triển , bọn họ nhận nuôi một, là của hai người bọn họ. Qua ba mươi lăm tuổi, bọn họ sẽ không bận rộn như vậy nữa, công việc ổn định, thời gian sung túc , là có thể thỏa mãn tâm nguyện của mẹ vợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro