Chương 96 - Hình ảnh kinh điển trong đam mỹ
Phan Lôi chạy nhanh, nhưng mà những người khác thì chạy chậm, ba chú bác trưởng bối đều sáu mươi mấy tuổi, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như sắp hết hơi chạy về phía trước, mồ hôi ướt cả quần áo, vừa hâm mộ vưa ghen ghét nhìn Phan Lôi, tựa như đang nhìn tiểu Nhật Bản xâm lược Trung Quốc vậy.
Tiểu tử mi, giỏi lắm, chạy năm sáu vòng liền nghỉ, lại còn có người dâng khăn mặt đưa nước cho mi lau mồ hôi, trước mặt bọn họ mà ân ân ái ái thế kia, đúng là bất hiếu mà, không biết còn đám chú bác đang chạy hùng hục ở đây sao, nhìn xem mấy người cảnh sát kìa, nhìn xem cả quân khu đại viện kìa, ai cũng nhịn cười nhìn họ chằm chằm, bọn họ nào là tư lẹnh, nào là thượng tướng, sáu mươi mấy tuổi, mà lại làm trò mất mặt thế này. Một vòng lại một vòng, người tụ tập càng đông, cứ như ngắm kẻ trần truồng quay cối xay, không bẽ mặt sao được?
Đáng ghét nhất, biết là gì không? Chính là lúc chạy qua nhà Vương chính ủy, Vương cô nương kia lại còn hoan hô cổ vũ nữa.
"Bác Phan cố lên !"
Ba Phan tức đến rên lên, con gái con lứa không có mắt nhìn như vậy, cả đời cũng không vào được cửa nhà ông.
Tích tắc chạy bộ, mệt như cờ hó luôn. ( =))) )
Điền Viễn phì cười, sau đó ho khan một tiếng, không thế nói cha vợ y như vậy được. Cha vợ mà mệt như chó, thì khác nào nói Phan Lôi là con chó con ( =))))))))) )
Đẩy Phan Lôi một cái, Phan Cách là hai mươi vòng, cha vợ bọn họ cũng đều hơn mười vòng, cụ ông xách roi da đi theo sau, đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Ông cụ quả phạt là uy nghiêm, đứng ở đó, xem ai chậm chạp, liền cầm theo roi muốn qua đánh, làm mọi người sợ tới lập tức nhanh chân lên, lớn tuổi như vậy rồi còn bị ông cụ đánh một trận thì thật mất hết cả thể diện.
"Phan Cách, nhanh cái chân lên, chưa ăn cơm à, ngay cả ba mi còn chạy nhanh hơn mi, làm sao mi có thể kế thừa truyền thống vĩ đại của gia đình được cơ chứ !"
Roi gia trong tay ông cụ xoay vòng vòng, chỉ vào Phan Cách đang chạy tới mà rống to. Thanh âm kia vang dội, hoàn toàn không giống một người sắp tới tuổi chín mươi.
Không cần phải nói, chỉ dựa vào thanh âm này, ông cụ cũng có thể đột phá một trăm tuổi.
Phan Cách còn kém kêu trời, ông nội thân ái, mắt ngài không hoa đấy chứ, con đã chạy hơn ba con tới hai vòng, đây là vòng thứ ba chạy tới phía sau ông rồi.
Lại nhìn Phan Lôi, ánh mắt hung ác, tiểu tử thối, cứ như vậy mà nhìn anh hai mày bị người đãi hả.
Phan Lôi ngẩng đầu, anh hai, em không nhìn anh, em liền không áy náy. Chạy đi, tưởng niệm lại hai năm anh còn sinh hoạt trong bộ đội đặc chủng đi.
Phan Cách nhìn Điền Viễn, cậu cũng không có lương tâm, quên anh hai giúp cậu như thế nào rồi sao?
Điềm Viễn chịu không nổi ánh mắt cầu xin của Phan Cách. Thừa dịp ông cụ không để ý, nhanh chóng đè thấp giọng, đàm phán với Phan Lôi.
"Mau nghĩ biện pháp đi, đây đều là người sáu mươi tuổi rồi, định để họ chạy hai mươi cây số thật sao."
Thật đáng thương, trán đầy mồ hôi, rích rắc chạy bộ, lưng mang bao cát 25kg, đó không phải càng chạy càng nặng sao, ông cụ sao cứ phải ép người bằng được vậy chứ.
"Nội à, để Điền Viễn giám sát đi, con đưa ông về, ông nên đến giờ ăn điểm tâm rồi, mẹ con không phải dặn ông rồi sao? Đúng giờ là phải ăn cơm, mới tốt cho thân thể."
Ông cụ thoạt nhìn cũng có chút mệt, cũng đúng đi, ngày hôm qua chơi mạt chược tới nửa đêm, sáng nay lại dậy sớm giám sát chạy việt dã, người cũng sắp chín mươi, sao có thể chịu nổi?
Ông cụ đem roi giao cho Điền Viễn.
"Bọn họ ai không chạy nhanh, con cứ đánh. Đây là ông cho con quyền đó."
Ông cụ khoát tay, không cần Phan Lôi đưa, tự mình trở về, một cảnh sát hộ tống đi theo.
Nói đùa, trừ bỏ một Linh Tứ Nhi nhỏ hơn y, bất cứ người nào ở đây cũng vai vế lớn hơn, cha chú bác, anh cả anh hai, nào dám động? Nhanh chóng đem roi ném qua bụi cỏ, ba vợ cũng vừa vặn chạy tới.
"Ba, nghỉ ngơi một chút đi, ông nội về rồi, mọi người cứ từ từ tản bộ rồi về."
Cha Phan lập tức dừng lại, hô, mệt chết mất, ông cũng sáu mươi hai rồi, ba lô này con mẹ nó nặng đến cả trăm cân* (=1/2 kg), mệt muốn chết. Cảnh vệ của ông nhanh chóng đưa nước và khăn tới.
Sau đó cũng chưa về ngay được, ít nhất cũng phải đợi thêm mười phút nữa, bằng không ông cụ nhất định sẽ phát hiện ra là họ làm biếng.
Các vị chú bác đều dừng lại, tự mình nghỉ ngơi hồi phục, tụ lại một chỗ cùng nhau oán hận.
Ông cụ đúng là càng ngày càng minh mẫn, ép buộc con cái cháu chắt không chớp mắt lấy một cái. Hồi còn đánh quỷ Nhật Bản, có khi hành quân gấp, chỉ dựa vào hai chân một đêm đi trăm cây số, quả thực là kỳ tích. Còn bây giờ đã cao tuổi rồi, có còn là đám trẻ trung hai ba mươi tuổi nữa đâu, chịu làm sao nổi cái loại huấn luyện như vậy nữa.
Phan Cách thiếu chút nữa ngồi không đứng dậy nổi nữa, hắn thật thống hận cái vận may thối tha của hắn ngày hôm qua, một phát chạy hai mươi vòng, suýt thì mệt chết luôn.
Nhà họ Phan đông người, lúc nào tụ lại một chỗ cũng là làm trò hề, mỗi lần đều có thể trở thành tâm điểm mua vui cho cả quân chúc đại viện.
Đại cô nương nhà Vương chính ủy đã sớm nhớ thương Phan Lôi từ lâu, ngh nói hôm qua hắn về nhà, chờ trái chờ phải vậy mà không thấy người đâu, nhà họ Phan tụ hội, người ta là con gái nên thẹn thùng, không thẻ trước mặt nhiều người như vậy đến tìm Phan Lôi, rất may sáng sớm nay lại thấy già trẻ lớn bé nhà họ Phan chạy bộ, Vương đại cô nương thay vào bộ quần áo đẹp nhất, đứng trước cửa nhà mình, muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với Phan Lôi.
Phan Lôi kéo tay Điền Viễn, tản bộ quanh quân chúc đại viện, hắn cũng không thèm che dấu mặc kệ trước mặt ai, hắn cũng nắm tay Điền Viễn, thấy người đi qua, hắn liền chào hỏi, ai da, chú Vương, ngài dậy sớm ha, người này hả? Là vợ người yêu con. Điền nhi, đây là chú Vương tổng tham mưu, gọi chú đi.
Bác Trương, lâu lắm rồi không gặp bác, thân thể bác vẫn tốt chứ, đây là người yêu con, đang công tác tại bệnh viện Số 1, có vấn đề gì cứ đến tìm em ấy. Điền nhi, bác trương đây chính là ba Trương Huy, mau kêu bác đi.
Chào buổi sáng thím Lâm, Lâm Mộc chưa về ạ. Thím Lâm, đây là người yêu con, tên nhóc này đẹp trai đúng không.
Khoe vòng quanh thế giới, xong thấy ai cũng lôi Điền Viễn ra cho mọi người nhìn, xem đi, đây là người yêu tôi, là vợ tôi, đẹp trai đúng không, vừa trẻ trung, tính tình lại còn tốt nữa.
Không che đậy, không dấu diếm, hắn mang người yêu mình đi giới thiệu cho mọi người cùng biết, không cần biết họ có tiếp thụ hay không, mà có hay không thì cũng là chuyện của bọn họ, tôi chỉ muốn nói cho mọi người là, tôi có người yêu, người yêu của tôi xuất sắc hơn bất cứ ai. Tôi sẽ không để em ấy chịu một chút ủy khuất nào, sẽ không ở trước mặt người khác mà giới thiệu đây là bạn tôi. Như vậy là xúc phạm em ấy. Tôi thương em ấy, tôi muốn để cho tất cả mọi người đều biết, người tôi yêu là ai.
Điền Viễn mới đầu có chút ngượng ngùng, y không phải người nhiệt tình, gặp ai cũng chào hỏi làm quen. Phan Lôi giới thiệu như vậy, khiến y có chút xấu hổ, nhưng dần dần cũng thành quen, y không có gì mà đến nỗi không dám gặp người cả, cha mẹ vợ đối xử với y rất tốt, mọi người đều tán thành hai người cùng một chỗ, họ muốn sống bên nhau một đờichẳng lẽ mỗi lần ra ngoài gặp người quen đều phải nói đây là bạn tôi hay sao? Tuy rằng hai người đều là đàn ông, nhưng bọn họ yêu nhau, tình yêu không phân chủng tộc không phân giới tính hay quốc gia. Yêu liền thừa nhận, tôi yêu anh ấy, yêu người đàn ông này.
Cho nên phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, Phan lôi đem y giới thiệu với ai, y cũng đều theo lời Phan Lôi mà gọi người đó, cười một cách ôn hòa.
Xa xa thấy trước cửa nhà Vương chính ủy, Vương cô nương đang đứng đó tựa như đóa hoa nở rộ lúc sáng sớm.
Thầm kêu không tốt, phải mau trốn đi, sao lại tới chỗ này không biết nữa. Điền Viễn sẽ phát cơn ghen mất.
Đến đây liền lập tức chuyển hướng, quay đầu một trăm tám mươi độ, quay lại hướng đường lớn.
Chuyện này làm cho Điền Viễn có chút hồ đồ, làm sao vậy?
"Làm gì vậy, từ chỗ này đi về không phải nhanh hơn sao?"
Phan Lôi ôm mắt.
"A, không xong rồi, Điền nhi, mau, mắt tôi hơi đau, em mau giúp tôi nhìn xem có phải bị côn trùng gì bay vào không."
Điền Viễn vội vàng đặt hắn ngồi trên ghế đá, nâng cằm hắn lên nhìn xem.
"Đừng dụi, cẩn thận lây sang chỗ khác, để em xem."
Thời điểm chạng vạng mới là lúc côn trùng hoạt động nhiều mới phải, sao lại có côn trùng bay vào mắt hắn được, hai người lúc này dựa vào rất gần vì Điền Viễn phải ghé vào gần hắn.
Phan Lôi ngẩng đầu, giống như làm động tác hôn, Điền Viễn nâng nhẹ cằm hắn, chậm rãi dựa gần vào, mặt trời vừa ló rạng, dương quang xuyên thấu qua tán cây rơi trên người họ, sương mù thản nhiên, một nam nhân cao lớn phỉ khí lại rất dịu ngoan, một nam nhân nho nhã thanh thoát, hình ảnh này, duy mỹ như trong những bộ phim điện ảnh kinh điển, đương nhiên, đây là hình ảnh kinh điển trong phim đam mỹ.
Sớm mai, hai người đàn ông, hôn môi.
Vương cô nương đang chạy chậm tới bỗng nhiên dừng bước.
Phan Lôi hơi mở một con mắt, nhìn thoáng qua, cô ta đi rồi, tốt quá, cô này xem hơi bị nhiều truyện cổ tích, trước đây thường xuyên tới tìm hắn chơi cùng khiến cô bị ảo tưởng mãi không dứt ra được, đã sớm nói với cô, hắn cũng come out từ lâu rồi, nhưng cô gái này rất ương ngạnh, ảo tưởng có một ngày, Phan Lôi sẽ mở ra cửa chiếc Hummer, rước cô về nhà. Chuyện đó là không bao giờ. Phan Lôi đã nói cả tám trăm lần rằng hắn thích đàn ông, thế mà cô gái này vẫn không thông suốt. Vì sao không muốn về nhà, cũng tại mấy vị trong nhà rất đáng sợ, lúc nào cũng ép buộc ép buộc. Thêm nữa, chính là vị Vương cô nương này không thể trêu vào nổi.
Vươn hai tay ra, vây lấy vòng eo Điền Viễn, kéo vào trong lòng, Điền Viễn liền dựa vào ngực hắn.
"Đừng quấy, để em nhìn xem, côn trùng bay vào mắt rất phiền toái, xử lý không tốt rất dễ dẫn tới viêm giác mạc.
"Bảo bối, thật ra tôi chỉ muốn hôn em mà thôi."
Phan Lôi mở hai mắt, cười xấu xa với y, một bàn tay giữ lấy gáy y, bàn tay kia ôm eo y, ngẩng đầu hôn lên.
Mặc kệ có người đang nhìn hay không, vợ yêu của hắn đang cẩn thận chiếu cố hắn, làm hắn rất vui vẻ, rất muốn hôn y, vừa rồi chỉ muốn diễn trò cho Vương cô nương xem, hiện tại hoàn toàn là kìm lòng không đậu. Sáng nay dậy quá vội, nụ hôn chào buổi sáng còn chưa nhận được đâu.
Diền Viễn dựa vào trong lòng hắn, bị hắn ôm lấy trong khi chân còn đang khụy gối, động tác này thật tốn sức, Phan Lôi còn hôn mãi không buông ra, hôn một chút còn chưa đủ, lại còn muốn sờ mó nữa, chỉ để cho y một chút thời gian thở, rồi lại một lần nữa hôn sâu.
Thời gian địa điểm "không đúng", bằng không nhất định sẽ trở thành hình ảnh hạn chế người xem.
Nhiệt tình nóng bỏng, lửa tình bùm bùm văng khắp nơi.
Vương cô nương không muốn tin, hiện tại cũng phải tin, Phan Lôi có người yêu, Phan Lôi rất thương người yêu của hắn, còn nhiệt tình ôm hôn nữa.
Che miệng, xoay người vừa khóc vừa chạy đi. WebTru yenOn line . com
Sáng sớm tinh mơ, một người con gái tóc dài váy hoa, khóc đến lê hoa đái vũ.
Điền Viễn hận không thể xòe tay tát cho hắn một cái, sáng sớm đã hóa thân dã thú, muốn ăn đòn phải không. Đẩy mạnh hắn, lui ra phía sau một bước thở gấp, mặt có chút hồng, vừa muốn mắng Phan Lôi là cầm thú, liền thấy một cô gái oán hận trừng trừng nhìn bọn họ, vừa khóc vừa xoay người chạy đi.
Điền Viễn cười lạnh, một cước đạp lên trên ghế, động tác này học được từ Phan Lôi, hắn thích cái kiểu đao to búa lớn đạp lên ghế dựa làm thổ phỉ như vậy.
Một phen túm lấy cổ áo Phan Lôi.
"Thành thật nói với tôi, có phải hay không anh phụ cô gái kia, để lại nợ phong lưu?"
"Trời đất chứng giám, tâm của tôi chỉ có em, thân thể tôi cũng là của em, cái gì của tôi cũng là của em, sao có thể làm chuyện có lỗi với em được? Chuyện này, em phải hiểu rằng, người đàn ông của em quá đẹp trai, quá có mị lực, mới có hồ điệp ong bướm linh tinh bay theo, nhưng tôi cam đoan với em, tôi đối với em, trung trinh không hai lòng, trừ em ra, bất cứ nam nhân nữ nhân nào ở trong mắt tôi cũng chỉ là một đống ph*n."
"Đừng có dùng lời dễ nghe mà lừa gạt tôi, tôi cảnh cáo anh, Phan Lôi, tiểu tử anh dám phản bội tôi, Lâm Mộc đã đưa cho tôi một bộ dao giải phẫu vô cùng tốt, tôi liền ra hiệu thuốc mua cho anh một liều thuốc ngủ, lấy anh ra để luyện dao."
Phan Lôi cười lấy lòng, ôm ngang y vào lòng, để y ngồi trên đùi mình.
"Thân ái, sáng sớm đừng nói loại chuyện thê ly tử tán cửa nát nhà tan này, hai người chúng ta không thể huyết tinh như vậy, chúng ta phải ngọt ngào tình cảm, đây là tuần trăng mật, ân ân ái ái mới là chính đạo."
Nói lải nhải, ai cũng đùa giỡn được, một điểm đứng đắn cũng không có, thế nhưng lại có thể chọc cho y cười lên. Một chút bực bội cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro