Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95 - Già trẻ lớn bé cùng nhau chạy


Đại chiến mạt chược tiếp tục đến nửa đêm, cụ ông chống đỡ không nổi, xát mạt chược từ buổi chiều, mãi đến nửa đêm, ông cụ gần chín mươi tuổi thua đến một xu cũng không còn, sau khi thống nhất giảm phụ trọng việt dã xuống còn ba vòng, lúc này ông cụ mới vừa lòng.

Bữa chiều giờ biến thành bữa khuya, sau khi ăn, không ai rời đi cả, Điền Viễn vẫn còn trong thời gian nghỉ phép, Phan Lôi thương lượng cùng y, hay là ở lại đây, để em xem thử phòng tôi trước khi tham gia quân ngũ trông như thế nào.

Cũng may nhà nhiều phòng, đông người như vậy đều có đủ chỗ ngủ.

Cụ ông trước khi đi ngủ, còn vung tay.

"Mấy đứa, ngày mai vừa được gọi rời giường, phải lập tức chạy phụ trọng việt dã."

Sáu giờ bắt đầu rời giường, cho dù bây giờ có đi ngủ luôn, bọn họ cũng chỉ có hơn năm giờ để nghỉ ngơi.

Giường lớn, chăn quân đội xanh lục, ngoại trừ lúc học đại học, y đúng là chưa ngủ qua loại chăn như vậy bao giờ.

Phan Lôi đem hai chiếc giường ghép lại cùng nhau, sau đó tiến vào ổ chăn của Điền Viễn, ôm người của mình, ngủ trên giường của mình, thật là hạnh phúc không chịu được.

Chăn là chăn đơn, hai người đàn ông ngủ cùng nhau, chỉ một ổ chăn, kỳ thật có chút gian nan, chỉ cần nghiêng người là có thể làm chăn tuột hết. Điền Viễn không dám động, có chút bực bội, đẩy đẩy Phan Lôi.

"Anh nằm chăn của anh đi, ngủ cùng anh thế này em khó chịu lắm."

"LÀm gì có cặp vợ chồng nào không ngủ cùng nhau? Ngủ đi, tôi ôm em ngủ."

"Nghiêng cái là tuột chăn."

Phan Lôi cười hắc hắc, ý xấu lại nảy lên.

"Chăn nhỏ, nhưng tôi có biện pháp."

Túm chặt cánh tay Điền Viễn, dùng chút lực, đem cả người y ôm vào lòng mình, khiến y đầu dán ngực, bụng dán bụng, tiểu đầu dán tiểu đầu mình, đặt y ở trên người, như vậy đã ngủ được chưa?

Đã sớm muốn ôm y ngủ như vậy, lõa thể tiếp xúc với diện tích lớn, lại nghe tiếng tim y đập, duỗi tay xuống là có thể chạm được vào sau lưng y, còn có thê cảm thụ tiểu đầu của y, tư thế thật là tốt biết bao.

Nhưng mà mãi chỉ là tưởng tượng, bà xã nhà hắn da mặt mỏng, ngoại trừ lần đó ôm eo y để y giúp hắn thoa thuốc, còn lại kể cả có để y ngồi trên đùi mình, y cũng không chịu.

Điền Viễn nào chịu được loại kích thích này, hắn vừa dán lên, liền cảm nhận được chỗ đó của hắn cọ vào mình, kích động muốn tuột từ trên người hắn xuống.

Phan Lôi xiết cánh tay, đem y ôm chặt vào lòng mình, hô hấp có chút nặng nề.

"Cha mẹ tôi ngủ cách vách, em muốn để họ biết chúng ta đang ân ái như nào sao, nằm im, đừng lộn xộn."

Điễn Viễn sợ hãi lập tức không dám động, loại chuyện này vẫn nên là về nhà nói sau tốt hơn.

"Ngoan, cục cưng, ngủ đi, ngày mai em sẽ được thấy Phan gia già trẻ cùng nhau chạy thi, đó là phong cảnh mĩ lệ biết chừng nào. Thượng tướng tư lệnh lớn tuổi như vậy rồi còn phải chịu phạt chạy thi, binh lính thủ hạ của họ mà được nhìn thấy khẳng định vô cùng giải hận. Trước giờ đều là họ huấn luyện binh lính, bây giờ cũng đến phiên bọn họ."

Chầm chậm vỗ nhẹ sau lưng Điền Viễn, không dám vuốt ve, sợ lại nhóm lên lửa. Cũng không dám suy nghĩ miên man, tuy rằng người yêu đang ở trong lòng, tuy rằng thân mình y dựa cùng một chỗ với mình, nhưng vừa nghĩ đến cha mẹ đang ngủ cách vách, liền không dám động, đành phải từ bỏ.

Thôi đê về nhà vậy, tại quân chúc đại viện, cái gì cũng khó làm.

Điền Viễn đã ngủ, trong không gian tràn ngập hơi thở của y, đây là một vị thuốc an thần giành cho hắn.

Phan Lôi cẩn thận đặt y nằm xuống, từ phía sau ôm lấy y, tựa như hai chiếc thìa tựa úp vào nhau, chèn kín chăn cho y, để y gối lên cánh tay mình, cũng phải công nhận là, chăn quân dụng cũng nhỏ thật, hắn một mét tám chín ngủ cũng có chút miễn cưỡng, giờ lại thêm một Điền Viễn, tự nhiên là không đủ dùng. Nhưng sau lưng Điền Viễn có thân thể ấm áp của Phan Lôi vây quanh, chăn cũng được đắp kín, y tuyệt đối sẽ không bị lạnh.

Phan Lôi đem chăn ở giường khác qua, hơi mỏng chút cũng không sao. Ngày mai nói với mẹ, đổi một cái giường cùng chăn đôi thật lớn, có lăn lộn thế nào cũng không ngã ra ngoài được.

Chủ yếu là làm sao cho Điền Viễn được ngủ ngon.

Hiện tại hắn cảm thấy thật hạnh phúc, nhìn Điền Viễn yêu quý đang ngủ, hắn liền nhịn không được hôn y một cái.

"Cục cưng, ca yêu em."

Mang theo người yêu vào cửa giới thiệu cho cha mẹ thân thích, nhận dduwwocj lời chúc phúc của mọi người, đây là chuyện khiến hắn vui mừng nhất.

Thời điểm mới thiu thiu ngủ, trời mời còn đang tờ mờ sáng, một tiếng kèn chỉ có thể xuất hiện trong quân đội chợt thổi vang.

Giây đầu tiên Phan Lôi nghe được, thân thể đã có phản ứng. Lay Điền Viễn đang nằm trong lòng dậy.

"Cục cưng, rời giường, nhanh một chút."

Điền Viễn đang ngủ sâu giấc, bị hắn gọi dậy liền mơ mơ hồ hồ, mới sáng sớm, dậy làm cái gì.

Phan Lôi nhảy xuống giường bắt đầu đổi quân trang, mặc một bộ đồ việt dã màu rằn ri, ủng quân đội, áo may ô đen, bao tay bằng da lộ ngón tay. (Ôi soái ca cụa nòng em hôm nay em mới thấy anh thật nà soái :)) )

Phòng bên cũng truyền đến âm thanh, nhìn qua cửa sổ thấy phòng nào cũng đã sáng đèn.

Lời hôm qua ông cụ nói chính là thánh chỉ, dậy sớm chạy phụ trọng việt dã nhất định phải chấp hành.

Phan Lôi cầm áo của Điền Viễn, xỏ qua đầu cho y.

"Nhanh lên nào, tiểu tổ tông, với cái trạng thái tốc độ này của em, kẻ địch mà đánh đến dây, em có khi hãy còn đang mặc quần. Đưa tay ra."

Giúp y mặc xong áo phông, lại lấy quần lại, giúp y xỏ hai chân vào.

"Tự mình kéo lên đi, tôi tìm cho em đôi tất cùng giày thể thao."

Mẹ hắn vẫn tiếc mấy thứ đồ trước kia của hắn mà không mang ném đi, chân Điền Viễn so với chân hắn nhỏ hơn một số, giày hồi hắn mười sáu mười bảy hẳn là đi vừa.

Cuối cùng cũng tìm thấy một đôi giày thể thao màu trắng, một đôi tất, lúc xoay người trở về, Điền Viễn vẫn còn đang phấn đấu với cái dây lưng, y huyết áp thấp, dậy sớm thường mơ màng một lúc. Kể cả có sốt ruột thế nào, y cũng không hành động mau được.

Phan Lôi nhanh chóng gài dây lưng cho y, đặt y ngòi trên giường giúp y đi tất, sau đó đeo giày. Giày vẫn hơi lớn một chút, giây giày phải thắt chặt hơn.

"Phan Lôi, tối qua cùng Điền Viễn làm chuyện xấu, bây giờ còn chưa thấy ló mặt ra? Kẻ địch bắn đạn đến cửa nhà rồi kìa!"

Phan Cách ở trong sân hô to.

"Đến đây đến đây!"

Hạ thấp người nhanh chóng thắt dây vào cho y, kéo Điền Viễn chạy ra ngoài.

Trong viện đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều đã vào vị trí.

Ông cụ đứng một bên, mặc một bộ đồ luyện công trắng ngà, nhóm thượng tướng tư lệnh một thân đồ dã chiến, Phan Triển Phan Cách cũng mặc đồ dã chiến thời còn làm binh vào, Phan Lôi kéo Điền Viễn gia nhập.

Người đã đông đủ, hóp bụng ưỡn ngực, đứng thẳng tăm tắp, để ông cụ Phan gia kiểm duyệt.

"Hôm nay điểm danh phê bình Phan Lôi, động tác chậm chạp, kèn rời giường đã thổi năm phút đồng hồ, mi mới đến. Thời điểm kẻ địch tấn công mà động tác chậm như vậy, khẳng định sẽ bị người một súng bắn chết. Phan Lôi chạy thêm ba vòng, coi như phạt. Đem ba lô đeo lên, bên trong là hai mươi kilogam trọng vật, ai ngày hôm qua đánh bài thua bao nhiêu vòng, chạy bấy nhiêu vòng."

Ông cụ một đời làm binh, uy nghiêm bày ra, mặc kệ bây bây giờ anh là quân hàm gì, đều tất yếu phải nghe chỉ huy.

"Điền Viễn, bước ra khỏi hàng. Những người còn lại, quay trái, khởi động, chạy!"

Điền Viễn hiện tạ mới tỉnh táo, nhìn những người này bắt đầu chạy phụ trọng việt dã, y một mình bị gọi ra ngoài cũng có hơi kì quái.

"Điền Viễn à, con không so được với bọn nó đâu, bọn nó đều là kinh nghiệm chiến trường đầy mình, tố chất thân thể đều rất tốt, chạy hai mươi vòng cũng không là gì. Con khong cần làm cái loại vận động này, chúng ta không vào giúp vui với bọn nó, ra đây với ông nội giám sát đi. Ai chạy chậm, cho kẻ đó một roi."

Điền Viễn lúc này mới thấy, trên tay ông cụ là một cái roi mây.

Đột nhiên cảm thấy được nỗi đau của đám hậu bối, ông cụ lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể ép buộc người khác như vậy.

Ông cụ cười ha ha, Điền Viễn vì có thể tránh được cái loại khổ hình này mà mừng thầm, bước chân nhẹ nhàng đứng sau lưng ông cụ.

Qân khu đại viện, nói lớn không lớn, thế nhưng chạy quanh quân khu đại viện một vòng, cũng cần đến mười lăm phút, lại càng không nói trên lưng cõng thêm ba lô năm mươi cân.

Qua hừng đông, người trong quân khu đại viện thường dậy sớm, căn bản hơn sáu giờ là đã dậy hết, đây đề là thói quen tốt được huấn luyện trong quân đội, trải qua rèn luyện mà chầm chậm hình thành.

Chỉ thấy trên đường nhỏ, Phan gia tổ tôn ba đời đều đang cong đít lên chạy.

Ông cụ ai cũng quen biết, gặp ai cũng đứng lại cho người đó kính lễ, kêu một tiếng lão thủ trưởng buổi sáng tốt lành. Ông cụ tựa hồ là thích chí loại cảm giác này.

Đối với tập thể tập huấn của Phan gia, thấy nhưng không nên quan tâm, nếu người quen biết mà chọc vào ông cụ một câu, ông cụ lại bắt bọn họ tập huấn thì chết.

Mỗi nhà đều có cảnh sát và nhân viên tuần tra, gặp gỡ trên đường nhỏ đều sẽ đứng nghiêm, cho nhóm thủ trưởng lưng đeo bao việt dã, chạy đầu đầy mồ hôi của mình một cái kính lễ.

Điền Viễn nhớ hôm qua Phan Lôi nói, bị binh lính thấy được khẳng định sẽ rất là giải hận, hiện tại cũng đến phiên bọn họ. Mặc kệ ông là tư lệnh hay là thượng tướng, cho dù là thiếu tá, nếu không được việc, ông cụ lên tiếng, ắt hẳn phải chạy. Không chạy nổi ông cụ cầm roi đứng phía sau, ai dám dừng lại, liền chuẩn bị ăn roi đi.

Mà Pha Cách thì hận nhất là Phan Lôi, đang yên đẹp tự dưng nghĩ ra cái chủ ý dở hơi gì, hai mươi vòng? Đây không phải muốn mạng của hắn sao? Hắn làm cục trưởng ở cục công an đã nhiều năm, không làm bộ đội đặc chủng cũng đã rất nhiều năm, loại huấn luyện cường độ cao này hắn ăn sao tiêu.

Phan Lôi chạy nhanh nhất, tuy hắn bị phạt ba vòng, nhưng hắn vẫn thường được huấn luyện, với hắn mà nói, cái này chẳng khác gì một bữa ăn sáng, rất nhanh liền chạy xong.

Đuổi kịp bước chân của ông cụ, Điền Viễn nhìn hắn chạy đầy đầu là mồ hôi, có chút đau lòng.

"Mau lau mồ hôi."

May mắn mình không có đi làm bộ đội, loại huấn luyện cường độ cao này, y một lần cũng không chịu nổi.

Có cảnh vệ tiếp nhận ba lô của Phan Lôi, Điền Viễn cầm khăn mặt trong tay cùng một chai nước liền có chỗ dùng, Phan Lôi lau mồ hôi, nhận chai nước trong tay y, ừng ực uống hết.

"Sau khi vận động đổ mồ hôi cảm giác thật thoải mái, trở về tắm, lại ăn điểm tâm, thật sảng khoái. Điền nhi, lần sau cùng tôi chạy bộ đi."

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Điền Viễn liều mạng lắc đầu, không chạy, quá mệt mỏi, kiểu huấn luyện giống như của hắn, y khẳng định ăn không tiêu.

"Người trẻ tuổi nên vận động nhiều chút mới tốt, thân thể khỏe mạnh, làm việc mới tích cực. Lôi tử à, sau này nên lôi kéo Điền Viễn rèn luyện nhiều chút, mi cũng cùng bọn nó chạy vài vòng đi."

Điền Viễn cảm giác, sau này, vẫn là nên giảm bớt loại tụ hôi gia tộc này đi mới tốt, thật sự muốn y phải chạy? Lưng đeo năm mươi cân mà chạy, y sẽ mệt không thở nổi mất.

Sáng sớm liền ngược đãi bản thân như vậy, xong lại làm việc cả ngày? Không muốn sống nữa hay sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro