Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94 - Hội nghị mạt chược


Ăn cơm không quan trọng, uống rượu cũng không quan trọng, vì tiếp theo chính là đại chiến xoa xoa, tất cả mọi người đẩy nhanh tốc độ, mẹ vợ gắp đồ ăn cho Điền Viễn, Phan Lôi phụ trách nhặt nhạnh trong bát Điền Viễn, một hồi như vậy liền chất thành một chồng cao cao trong bát.

"Cái này tốt này, hàm lương protein cao. Cái kia cũng được, em thích ăn nhất. Thịt này, sườn này, ông nội, ông hộ con bưng bát sườn qua đây đi, Điền nhi thích nhất là ăn sườn."

Hoàn toàn trở thành cuộc đại chiến cướp đoạt, Phan Lôi đứng hẳn lên gắp đồ ăn thành một xấp cao cao cho Điền Viễn.

"Ăn nhiều một chút, sau bữa trưa không biết đến lúc nào mới được ăn tiếp."

Điền Viễn rất muốn hét lớn một tiếng, ngồi ăn tử tế ngay cho ông, đây không phải liên hoan thổ phỉ, hiện tại cũng không phải những năm chết đói, không cần tranh đoạt.

Một bàn người không ai để ý Phan Lôi vơ vét, động tác nhanh hơn, sùm sụp ăn cơm.

"Nhanh ăn đi , không cần ngượng ngùng, cứ như vậy, ăn cơm cũng giống chiến tranh đó."

Mẹ vợ an ủi, thuận tiện gắp một miếng cá kho tàu (hồng thiêu ngư) cho con rể.

Một bàn đồ ăn, thêm một tuần rượu, nửa giờ đã giải quyết xong .

Người hầu nhanh chóng dọn dẹp, cảnh vệ viên đã đặt xong ba bàn mạt chược ngay trong phòng khách, đẩy sô pha, kéo bàn trà, ba bàn lớn bày ở kia, ba khổ mạt chược cộng thêm một hộp Poker đều đã bày sẵn.

Phan Cách tới muộn một chút, chỉ kịp uống một chén canh, liền bị kêu đi.

Cụ ông Phan gia, Phan gia, Điền Viễn, Phan Cách một bàn, bắt đầu sớm nhất.

Phan gia ba vị trưởng bối, còn có Phan Triển một bàn, theo sau gia nhập cuộc chiến.

Bà cụ Phan gia, ba vị con dâu ngồi vây quanh một bàn.

Chị dâu Phan không hết cách, đành phải cùng Linh Tứ Nhi ngồi trên sô pha chơi Poker.

Đã đủ chân, bắt đầu.

Nào là thượng tướng tư lệnh, áo khoác lột ra, áo sơmi xanh thẫm bên trong cũng cởi cúc trên cùng, hoàn toàn thả lỏng.

Thế này thì có tính là tụ tập cờ bạc không ta?

Khẳng định không ai dám tới bắt quả tang, tùy tiện đưa ra một người, đều có thể dọa cho cảnh sát chạy mất dép.

Điền Viễn bình thường công tác bận rộn, mấy thứ như chơi bài cũng không quá thành thạo. Phan Lôi tại quân ngũ thời gian lâu, thời điểm rảnh rỗi nhàm chán, thường xuyên cùng thủ hạ đồng sự xoa một hồi, không thì lại đấu địa chủ.

Sống tại Phan gia , nào có ai không biết chơi mạt chược? Không tin xem đi, Linh Tứ nhi nhỏ nhất cũng chơi vui đến quên trời đất.

"Bính. Gió tây*."

Ông cụ ném ra một con bài, ngẩng đầu nhìn Điền Viễn.

"Nghe Lôi Tử nói, con mấy ngày hôm trước bị uy hiếp, tình huống như thế nào? Xã hội bên ngoài bây giờ hỗn loạn như vậy? Đến cả một bác sĩ mà cũng gặp phải chuyện như vậy."

Phan Lôi đảo bài, chia bài.

Điền Viễn là nhà dưới hắn, bài hắn đánh ra, đều để Điền Viễn có thể ăn được. Hắn đã từng nói muốn thắng ông nội, hai người bọn họ phải liên thủ. Điền Viễn nhanh chóng ăn bài, chia bài.

"Bính, cửu điều*. Ông nội, cũng không có gì, một thân nhân có vợ qua đời, trách nhiệm thuộc về bác sĩ viện con, thật ra người này cũng rất đáng thương, nghiêm khắc mà nói, cũng là do con gây ra, viện trưởng thăng con làm phó chủ nhiệm, vị bác sĩ kia là đối thủ cạnh tranh, con thăng chức, cô ấy tức giận trong lòng, liền kéo dài thời gian phẫu thuật. Mà thời gian chính là sinh mệnh, bệnh nhân chết, người nhà không chịu nổi đả kích, liền làm ra hành vi quá khích. Con nghĩ người nhà kia nếu có một luật sư tốt thì hẳn sẽ giảm được mấy năm, chung quy hắn còn có đứa con hai tuổi. Rất đáng thương ."

Phan Cách ném bài.

"Cái mụ đàn bà kia của viện các cậu đúng là khốn kiếp, mọi người còn đang tức giận, cô ta còn có mặt mũi mà khóc lóc nữa."

Cụ Phan tiếp tục đánh.

"Con dâu Ba, con nhanh chóng tìm chức vị tại bệnh viện Võ Cảnh cho Điền Viễn đi, bệnh viện cái kiểu gì, toàn những kẻ không đâu, dám bắt nạt người nhà ta là không được."

Đảng Hồng cách vách cũng vội vàng.

"Ba, Điền Viễn nhà chúng ta không thích dựa vào quan hệ bám váy tiến vào, cho nó chút thời gian, vị trí con giữ cho nó, nó muốn tới lúc nào cũng được."

Bác cả Phan ngồi xéo phía bên kia cũng mở miệng .

"Phan Cách, cái bác sĩ kia xử trí thế nào rồi? Không thể giữ lại một bác sĩ làm nguy hại xã hội như vậy được."

Phan Lôi tiếp tục đánh bài ra cho Điền Viễn, để Điền Viễn ăn bài.

"Bác sĩ kia cùng chủ nhiệm ngoại khoa có quan hệ ái muội, phi, lão già nuôi tiểu Tam, ta nghe nói hắn xin phép, nói là an ủi người đang sợ hãi."

Bà Phan vỗ bàn, mạt chược nảy hết cả lên.

"Cái loại người gì vậy, có chỗ dựa liền muốn chèn ép cháu trai bảo bối của ta sao? Phan Cách, lúc các con xử lý chuyện này, nhất định phải nghiêm túc, thuận tiện bắt giam ả nữ nhân kia luôn."

Điền Viễn lấy một con bài, đẩy bài.

"Hồ*."

Phan Cách bỏ tiền ra bên ngoài, cụ ông cũng lấy tiền, Phan Lôi cười hắc hắc, một lần thắng hơn một trăm, vận may của bà xã hắn thật tốt.

"Đây là chuyện trong nội bộ bệnh viện, không biết viện trưởng sẽ xử lý như thế nào."

Phan lão Tam cũng tức giận, dám khi dễ trên đầu Phan gia bọn họ, có bản lĩnh thì ra ngoài thể hiện, xem ai có chỗ dựa hơn.

"Mẹ nó à, gọi điện thoại cho Cục Vệ sinh, bảo họ tham gia vào chuyện này, loại đàn bà này liền không thể làm bác sĩ được nữa, để Cục Vệ sinh thu hồi tư cách hành nghề của ả."

Đảng Hồng đồng ý, ném ra một con bài, cụ bà hồ* .

Bà cụ rất cao hứng, thu tiền, lượt tiếp theo.

"Thu hồi tư cách còn chưa đủ, phải truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô ta."

Bác cả Phan nhất ngả bài, cũng hồ* .

"Một dãy cùng màu, giao tiền giao tiền. Tố cáo cô ta quấy rối trật tự, nhiễu loạn trị an xã hội, thất trách trách nhiệm."

Bác hai Phan một phen thua năm mươi mấy tệ, có chút tức tối, nghe đến bọn họ thảo luận chuyện này khiến hắn nổi trận lôi đình.

"Tố cáo cả chuyện cô ta làm người thứ ba xen vào gia đình người ta, bắt giam cô ta vài năm."

Cụ ông còn ác liệt hơn.

"Nếu ở thời chiến tranh bọn ra, đã sớm đem cô ta trói cùng thuốc nổ ném tới binh bộ Nhật Bản, ít nhất còn có chút cống hiến."

Ba huynh đệ nhìn nhau cười, hung hăng càn quấy của bọn họ đều là học được từ đám cha chú này.

Điền Viễn rốt cuộc cũng hiểu, Phan gia, là cả một hang thổ phỉ. Không người nào là kẻ lương thiện cả.

Cụ bà hạ mệnh lệnh cuối cùng.

"Chuyện này, Phan Cách con chủ trì bắt giữ thẩm vấn. Phan Triển tìm một luật sư tốt khởi tố nữ nhân kia, Phan Lôi, tiểu tử mi từ nay về sau bảo vệ tốt Điền Viễn, Điền Viễn cần bọn mi quan tâm nhiều hơn mới được, nó không có thân thủ của bọn mi, cũng không từng trải qua chiến tranh, chưa biết đến những chuyện nguy nan, là một đứa nhỏ bình thường, mi cần phải đem nó bảo vệ cho tốt, lần sau để ta thấy nó gầy đi, ta sẽ xử trí tiểu tử mi theo quân quy."

Chuyện nhà họ Phan, hầu như là đều được thương lượng trên bàn mạt chược, cả nhà làm thành ba bàn, nói chuyện trao đổi không e ngại, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, ý kiến thống nhất, đám tiểu bối liền đi chấp hành.

Đây cũng không phải là không coi trọng Điền Viễn, mà là phi thường coi trọng y. Cả nhà tụ lại thảo luận một chuyện này của Điền Viễn, chứng minh đầy đủ cho trình độ coi trọng của cả nhà đối với y. Mặc dù là ở trên bàn mạt chược.

Đây chính là hội nghị mạt chược của nhà họ Phan.

Một tá mạt chược, giống như là sơn trung vô giáp tử (trong núi không biết ngày tháng), nhoáng một cái có ảo giác đã qua ngàn năm, trước mặt Điền Viễn tiền đến ngày càng nhiều, cụ Phan vận may không tốt lắm, đánh tám ván thì ông thua bảy ván, Điền Viễn ngồi ở vị trí cửa đối diện, theo như Phan Lôi nói, Tử Khí Đông Lai (khí tím từ phía đông tới – quan niệm phong thủy), tài nguyên dồi dào.

Phan Cách khinh bỉ Phan Lôi, có cái rắm, hắn không thèm nói thì thôi, hai người liên thủ, hắn đánh để Điền Viễn ăn, khiến Điền Viễn hồ, lúc nào cũng thắng, đánh bài gian lận đáng khinh, liên thủ bắt nạt người già đáng khinh, không nể tình anh em đáng khinh, dám thắng đi tất cả tiền của hắn.

Nói cách khác, một bàn bọn họ, ông cụ không phải người thua nhiều nhất, Phan Cách mới là cái kẻ coi tiền như rác.

Cái giống đánh bài có thể gây nghiện, tất cả mọi người không đói bụng, cũng không ai đòi tan cuộc, đánh thuận tay liền nghe thấy cả phòng sùm sụp thanh âm mạt chược, đôi khi là cao giọng thảo luận trên bàn mạt chược, nếu Mĩ Hàn ép người quá đáng, Trung Quốc liệu có nên khai hỏa chặn lại trên vùng biển quốc tế, tuyên bố khai chiến.

Điền Viễn không phải người đầu tiên không muốn đánh bài tiếp nữa, nói đùa, y thắng từ đầu tới giờ, sao có thể không đánh nữa cơ chứ, đánh tới hừng đông mới tốt, y sẽ trở thành phú ông .

Thời điểm đang hưng trí nhất, Phan Cách đẩy bài.

"Không chơi, hết tiền rồi ."

Hắn lôi cặp da ra, ngoại trừ mấy đồng xu lẻ còn lại, thật sự là một tờ Mao gia gia cũng không có .

"Ai, người gì vậy, chơi đã rồi liền không chơi nữa. Ông nội, hắn làm cho ông mất hứng. Ông phạt hắn đi."

Phan Lôi ngại chuyện còn nhỏ, lửa cháy đổ thêm dầu.

"Lão Nhị, con dâu Hai, Phan Cách không có tiền, các người làm cha mẹ nên cho hắn một chút."

Ông cụ lâu lắm rồi mới được chơi vui đến thế, tự nhiên không muốn sớm tan cuộc, lúc này mới mấy giờ? Bọn họ mới đánh có sáu giờ thôi mà.

Bác hai Phan mặt buồn rười rượi, bàn này của họ, đều để Phan Triển thắng hết, tiền của ông cũng chả còn bao nhiêu .

Cùng mẹ chồng chơi mạt chược, có thể thắng mẹ chồng được sao? Ba vị con dâu đều là bên thua, bà cụ mới là người thắng. Cũng đều không có tiền .

"Như thế này đi, anh hai, anh vay nặng lãi, Điền nhi, cho anh hai vay hai ngàn, Anh hai, sáng mai anh trả cho em ấy ba ngàn ha."

Điền Viễn thực nghe lời, ngoan ngoãn chìa ra hai ngàn, ai biết Phan Cách căn bản là không cảm kích.

"Phi, tôi mặc kệ thắng thua đều phải bỏ ra một ngàn, tôi mới không cần đến. Không sai, tôi không chơi nữa."

Nếu còn chơi tiếp, hắn nợ nần chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con, hắn khẳng định thiếu nợ lớn. Thà là đánh bài thua đi còn đỡ, đằng này chủ yếu là bị Phan Lôi Điền Viễn tính kế, rất không cam lòng. Ông nội thì chỉ cần có người đánh cùng ổng, thắng thua cũng không quan trọng.

Ông cụ mặt trầm xuống.

"Phải chơi, ba thiếu một, mi định hiếu thuận với ta như vậy sao, mau chóng ngồi xuống chơi. Bà nó, đưa cho Phan Cách mượn hai ngàn."

Phan Lôi ác ý, nhắc tới cả nhà ai cũng nói hắn là tên xấu xa nhất, hãm hại lừa gạt, không chuyện ác nào không làm .

"Anh, chúng ta không chơi tiền, quy củ cũ, ai thua liền phụ trọng chạy việt dã, thế nào?" Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Tốt tốt, vừa rèn luyện thân thể còn không tạo thành tổn thất kinh tế. Mấy người bọn mi, cũng đều chơi như vậy đi. Phụ trọng chạy việt dã. Số vòng chính là số thẻ, tính giống như tính tiền, thắng thì giảm đi vài vòng, thua liền tăng thêm vài vòng. Sáng ngày mai, kẻ thua liền phụ trọng việt dã."

Các nữ nhân tự nhiên sẽ không tuân thủ quyết định này, một đám nam nhân, mặc kệ lớn nhỏ, đều dùng phụ trọng việt dã làm tiền đặt cược .

Đánh tới tám ván sau, ông cụ cuối cùng cũng thấy kết quả.

"Tôi lại thua rồi mười vòng a."

Phan Cách thiếu chút nữa khóc ra, cộng dồn tất cả, hắn thua hai mươi vòng .

Ông cụ thua ba vòng, Phan Lôi thua tám vòng, Điền Viễn vẫn là người thắng. Trong nhà có một bảo bối, càng dùng càng tốt. Chính là thần thủ hộ của Điền Viễn, Phan Lôi. Phan Lôi thì lại bảo, đó là Điền Viễn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro