Chương 93 - Chú nhỏ, đây là thím nhỏ sao
Điền Viễn tính tình ôn hòa, về phần y bạo lực gia đình với Phan Lôi, cũng là tại Phan Lôi làm y tức giận, mà chủ yếu là, do được Phan Lôi chiều quá mà ra. Ở bên ngoài, với người khác lúc nào cũng nhã nhặn khiêm tốn, có lễ có nghi, chỉ duy nhất với Phan Lôi là phô ra cái tính xấu này. Ở trước mặt mẹ vợ, dĩ nhiên phải bày ra mặt hoàn mỹ nhất, ai chẳng thích một người ôn hòa, tính tình hiền hậu.
Theo lời mẹ vợ đáng kính, Điền Viễn trở thành chàng rể ưu tú nhất, Đảng Hồng viện trưởng càng trông càng thích, càng thâm nhập lý giải càng cảm giác đứa nhỏ này thật tốt, bị đạp hư trong tay thằng con thổ phỉ nhà mình .
Đây chính là một vị bác sĩ ngoại khoa vĩ đại đó, y có tất cả phẩm đức tốt của một lương y, có tất cả ưu điểm của một nam nhân, một người nam nhân tốt biết bao, y mà là con gái, khẳng định không thể cho Phan Lôi tiện nghi thế được.
Điền Viễn gọi một tiếng mẹ, toàn bộ người nhà họ Phan đều nở nụ cười, Phan Lôi xán lại gần, kiêu ngạo ôm lấy vai Điền Viễn.
"Mẹ, con tìm cho mẹ một người con dâu quá tốt đúng không, mẹ vừa lòng không."
"Vừa lòng vừa lòng, đứa nhỏ này thật tốt, mi về sau biết điều mà đối xử tốt với nó."
Một chút tì vết đều không có, ánh mắt con trai thật là chuẩn, loại nhất đó.
Con dâu? Điền Viễn đang để tay sau lưng hắn, liền nhắm ngay cái eo, hung hăng mà véo một cái.
Phan Lôi hét to một tiếng.
"Sao em véo tôi."
Lại sử dụng bạo lực gia đình với hắn, cứ tưởng ở trước mặt nhiều người như vậy hắn sẽ có chỗ dựa, muốn đun sôi nước mắm một lần mà cũng không được. Xoa eo, đầy mặt oán giận.
"Sao lại nhéo anh? Không được sao?"
"Được, được, tổ tông à, nhiều người như vậy, em để lại chút mặt mũi cho tôi đi mà? Em thích véo tôi, chúng ta về nhà em muốn véo thế nào thì véo thế đó."
Đè thấp thanh âm cầu xin tha thứ bên tai Điền Viễn, tất cả trưởng bối đều còn ngồi đây, làm ơn chừa chút mặt mũi cho hắn đi.
"Thê nô."
Phan Triển phỉ nhổ một ngụm.
"Anh không thê nô? Đừng cười tôi, anh không phải cũng thế sao"
Phan Lôi cãi lại, anh cả hắn nổi danh sợ vợ, hai người bọn họ đánh nhau, mỗi lần đều để chị dâu hắn cào ra từng đóa hoa đào, hắn nào dám ra tay với chị dâu, năm mươi bước cười một trăm bước? Ở đấy mà đắc ý .
"Hắn yêu chị mới sợ chị, chú quản được hả?"
Chị dâu Phan ra mặt thay Phan Triển cãi nhau với Phan Lôi.
"Em ấy nhéo em em cũng nguyện ý, đây là chút tình thú của hai người bọn em, chị quản được sao?"
Em chồng cùng chị dâu cách sô pha khai chiến, bề trên đã quá quen thuộc, đám tiểu bối của bọn họ mà tụ cùng một chỗ lúc nào cũng ỏm tỏi như vậy.
Chị dâu Phan tình tình cực nóng nảy, nhảy qua muốn cùng Phan Lôi đánh một trận, Phan Lôi cũng không sợ cô, thủ hạ bại tướng, đánh bao nhiêu lần, chị dâu đều đánh không lại hắn, nếu không phải nể mặt đại ca, hắn thật muốn thực sự động thủ cùng nữ nhân này.
Điền Viễn nhíu mày, em chồng cùng chị đâu đánh nhau, chẳng phải chuyện hay ho gì.
Hắng giọng một cái.
"Phan Lôi."
Cúi đầu kêu một tiếng Phan Lôi, kéo cánh tay đã xắn gấu chuẩn bị khai chiến của hắn, tựa như lão hổ bị thuần phục, lập tức biến thành mèo con.
"Hừ, tôi nghe lời vợ tôi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ."
Tay áo buông xuống, Phan Lôi ngoan ngoãn trở lại bên người Điền Viễn, Điền Viễn gật đầu một cái, thật ngoan.
Ông cụ bỗng phì cười.
"Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn , Lôi Tử từ nhỏ đến lớn không ai quản được, lần này có Tiểu Điền, hắn liền ngoan ngoãn nghe lời . Tốt lắm, nhà có hiền thê nam nhân không sợ tai hoạ."
"Ông nội, Điền nhi cũng là nam nhân, bị gọi là dâu hiền, em ấy không thích. Em ấy không thích con cũng không vui."
Vội vàng phản bác lời ông nội trước khi Điền Viễn kịp nhíu mày, hiền thê? Lời này nói ra, Điền Viễn liệu có nhéo y không cơ chứ.
Bà cụ trừng mắt nhìn ông cụ một cái.
"Thế nào cũng được không sao hết. Tiểu Điền a, con chính là cháu trai tốt của ta."
"Được rồi mọi người không đùa nữa, nhanh chóng đi tới phòng ăn ăn cơm đi. Lôi Tử, mang Điền Viễn đi rửa tay, chúng ta ăn cơm ."
Đảng Hồng vội vàng kêu mọi người đi ăn cơm, cơm nước xong còn có chuyện trọng yếu phải làm nữa.
Phan Lôi mang theo Điền Viễn tới toilet, đứng trước bồn rửa tay ôm vòng lấy Điền Viễn, xoay mở vòi nước, xoa tay Điền Viễn, đem đầu đặt trên bả vai Điền Viễn, nghiêng đầu là có thể hôn lên cổ Điền Viễn.
"Em thích người nhà anh."
Điền Viễn thấp giọng cùng hắn nói chuyện, tuy hắn đem sức nặng toàn thân đều đặt trên người y, cũng như đem người nhà của hắn đều cho y, khiến y cảm giác có áp lực, thế nhưng áp lực này lại hóa thành một gia đình hạnh phúc ấm áp. Cha mẹ từ ái, ông bà ôn hòa, chú bác anh em thân hậu, loại thân tình nồng đậm này, khiến y thực thích. Tuy rằng đám người nhà này có chút không đáng tin.
"Bọn họ đều rất thích em, bảo bối, tôi rất vui vì em cũng thích họ. Chúng ta là người một nhà, em tiếp nhận tôi, cũng đã nhận cha mẹ tôi. Từ nay về sau, chúng ta chính là một cặp thật sự, đôi khi xũng có chút xích mích, cũng sẽ cãi nhau, nhưng chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Cha mẹ tôi chính là cha mẹ em, ba mẹ em cũng là ba mẹ tôi, giống như những cặp nam nữ bình thường kết hôn, là hai người kết hợp, là hai gia đình dung hợp. Thân ái , em không biết tôi vui thế nào đâu, nhìn em cùng mẹ tôi chuyện phiếm khoái trá như vậy, người tôi yêu và người mẹ tôi thương nhất nói chuyện với nhau như hai mẹ con, tôi thật sự rất thỏa mãn."
Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng nếu hai người đó muốn ở cạnh nhau, đó lại là chuyện của hai gia đình. Đem người mình yêu đưa tới trước mặt mẹ, đều vì muốn được chúc phúc cùng tán thành. Tất cả đồng chí đều rất muốn mang người mình yêu tới cho cha mẹ xem, nhưng có quá nhiều áp lực cùng sự không thông cảm làm cho bọn họ chùn bước, không muốn khiến cha mẹ thương tâm, chỉ có thể để người kia chịu ủy khuất.
Nhưng bọn hắn không giống, gia đình hắn tuy rằng đều thân ở địa vị cao, nhưng là, Phan Lôi đã sớm đem tất cả sự tình xử lý tốt, mặc dù có chút hoang đường, nhưng hắn làm như vậy, không thể nghi ngờ là mở ra sẵn một con đường, mang Điền Viễn vào cửa, không để Điền Viễn nhận chỉ một chút khinh bỉ, một điểm cười nhạo, một xíu thương tổn. Đây cũng là một phương thức yêu thương của riêng hắn.
Điền Viễn lọt trong lòng hắn, phía sau là bồn rửa tay, y cùng Phan Lôi ghé sát tựa vào nhau, nâng lên đôi tay ướt sũng, ôm lấy cổ hắn.
Phan Lôi đè lên y, nghiêng đầu hôn môi.
"Em cũng rất vui."
Điền Viễn nói nhỏ bên môi hắn, thật vui mừng, anh có cha mẹ tiến bộ, một gia đình hạnh phúc, anh đem cha mẹ mình chia sẻ với em, đem gia đình này tặng cho em. Khiến em cũng dung nhập trong đó, trở thành một phần, cùng nhau hưởng thụ cha mẹ yêu thương, gia đình ấm áp.
Phan Lôi hôn lên môi y, không kịch liệt, thế nhưng, triền miên.
Chạm nhẹ, tách ra, lại chạm, lại tách ra, khi Điền Viễn cười nhẹ, lại hôn sâu, ôm eo y, khiến y kiễng chân, chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ mình, dán trên người, khuynh tẫn triền miên.
"Chú nhỏ, chú nhỏ, bà ba bảo con gọi hai người vào ăn cơm."
Tiếng đập cửa của tiểu nha đầu không đúng lúc vang lên, cứ đứng đó đập mãi, Phan Lôi không cam nguyện cắn một ngụm trên cổ Điền Viễn.
"Tôi đã nói là tôi không nuôi trẻ con được mà, sau này có khi lại ném bừa nó ra ngoài đường. Bảo bối, tôi chỉ nuôi em thôi, nuôi em giống như nuôi con tôi ấy."
Tất cả không khí tốt đẹp, triền miên hôn môi lãng mạn ôn nhu vừa rồi, liền bị Phan Lôi một câu này triệt để đánh bay, Điền Viễn không thể nhịn được nữa, đang êm đẹp, tự nhiên mình biến thành con của hắn ?
Thân chân đạp một cái vào cẳng chân Phan Lôi, ném cho hắn một cái lườm cháy mắt, che vết ô mai trên cổ đi ra mở cửa.
Xoay người ôm lấy con gái nhỏ của Phan Triển.
"Tiểu khả ái, tên con là gì?"
Y đã biết danh tự của mấy vị đại nhân Phan gia, nhưng với những người khác thì thật vẫn chưa biết.
"Phan Thế Kỷ, nhũ danh gọi là Linh Tứ Nhân."
Tiểu cô nương cười liền có thể thấy thiếu hai cái răng cửa, hẳn là đang ở độ tuổi thay răng, hai bím tóc rối mang hai cái nơ nhỏ. Đứa nhỏ này kế thừa dung mạo tinh xảo của mẹ, lại có tính cách Altman của Phan gia, tuyệt đối không sai được.
Điền Viễn dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã. Nghẹn họng trân trối nhìn nhóc con đang cười đến tươi như hoa.
Phan Thế Kỷ? Nhũ danh của ba nó là Phá Tứ Nhân, nhũ danh của con gái hắn liền biến thành Linh Tứ Nhân? Đây là kế thừa sao?
Không biết là ai đặt tên nữa, này cũng, này cũng...... Rất hết chỗ nói rồi, sét đánh chết người.
Phan Lôi ở phía sau nâng y lên, ôm eo y, hướng phòng ăn đi tới. Mặt dày theo thói quen.
"Nhóc con kia sinh ra lúc bước sang đầu thế kỷ mới. Cho nên, để có ý nghĩa kỷ niệm, liền gọi Thế Kỷ. Năm nó sinh ra là 2004, vừa lúc, nhũ danh cũng theo ba ba nó, gọi Linh Tứ Nhân. Tuy rằng là đích tôn trưởng nữ, chúng ta đều gọi nó Tứ nhi, bất quá ba ba nó vừa nghe đên Tứ nhi, mặt liền cứng đờ."
Điền Viễn nhìn đứa nhỏ này, ngẫm lại Phan Triển, lại nhìn sang Phan Lôi. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Tên của anh vẫn còn tương đối hay."
Phan Lôi thật cao hứng, trước mặt Tứ nhi hôn Điền Viễn một cái. Vợ hắn kể cả có mắng hắn vô tâm vô phế, hắn cũng thích nghe.
"Đừng hồ nháo, cẩn thận dạy hư trẻ con."
Ai biết Tứ nhi cái gì cũng không sợ, trừng hai mắt to, trong veo như nước, đáng yêu như nai con Bambi, lại có cái tên như Altman cơ chứ.
"Chú nhỏ, ba ba con nói, vị này là người yêu của chú. Hai người có phải là muốn kết hôn không."
Trẻ con nha, đồng ngôn trĩ ngữ, vấn đề ngây thơ, thêm đôi mắt trong veo, thật đáng yêu.
"Là thế này nha, chỉ cần y đồng ý, chúng ta liền kết hôn. Linh Tứ Nhân có muốn làm hoa đồng (em bé tung hoa) cho chú nhỏ hay không?"
Phan Lôi sờ sờ tóc đứa nhỏ, hắn không nuôi được đứa nhỏ của mình, nhưng không có nghĩa là hắn ghét trẻ con. Đứa nhỏ của người khác cứ đem cho hắn chơi là được.
Linh Tứ Nhân vừa nghe đến đây liền hứng thú, ôm bả vai Điền Viên, hưng trí bừng bừng hỏi.
"Kia, chú nhỏ, chú này chính là thím nhỏ của con đúng không?"
Đứa nhỏ đáng yêu vậy, sao lại hỏi vấn đề giống như tiểu ác ma thế.
"Thím nhỏ, con gọi người là thím nhỏ nha, thím hẳn là phải cho Linh Tứ Nhân hồng bao nha."
Điền Viễn nhìn ánh mắt Linh Tứ Nhân thiên chân vô tà, rất muốn nói một câu, mọc một đôi cánh liền tưởng là thiên sứ, người Phan gia không ra Thiên Sứ, người Phan gia là điểu nhân*, ngoại tộc. Từ già đến trẻ, đều là ngoại tộc.
*người nước ngoài đó ;; v ;;
Phan Lôi nhếch miệng nở nụ cười, cảm thấy linh Tứ Nhân thật đáng yêu . Điền Viễn xấu hổ nhìn bộ dáng đáng yêu của nó, y cũng bị vấn đề này làm cho nghẹn họng rồi.
Hào phóng cầm cặp da ra, lấy ra năm trăm đồng Mao gia gia hồng nhạt cho Linh Tứ Nhân. Hào phóng nói.
"Ngoan, mua kẹo ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro