Chương 92 - Con rể, gọi mẹ
Đảng Hồng viện trưởng có một đôi tay điển hình của bác sĩ ngoại khoa, trắng nõn, mềm mại, linh hoạt.
Một trái táo nằm trong tay bà, hai ba đường cơ bản đã lột xuống một tầng vỏ, cắt thành miếng nhỏ đưa cho Điền Viễn.
"Cha nó trước nay đều không thích ta cầm dao gọt hoa quả, sợ làm tay ta bị thương."
Điền Viễn cười nhẹ, Phan Lôi không ngờ lại thừa hưởng toàn bộ thói quen tốt này của cha hắn.
"Hắn cũng vậy, ở nhà từ trước đến nay không cho con cầm dao. Nói tay bác sĩ ngoại khoa là dùng để trị bệnh cứu người, không phải dùng để làm loại việc nặng nhọc này."
Đảng Hồng có đầy đủ tố chất của một người mẹ, từ ái, dịu dàng, trong mắt con cái, người phụ nữ đẹp nhất hẳn là người mẹ như vậy.
Đảng Hồng vỗ nhẹ vai Điền Viễn, phủi xuống chút bụi bám trên áo y.
"Lôi Tử tính tình không tốt, lúc nó nổi giận, ta cùng cha nó cũng không quản được nó. Đứa trẻ ngoan, con chịu khổ rồi."
"Không có. Hắn có tức giận lần nữa, cũng không dám xuống tay với con."
Điền Viễn nhìn qua, thấy Phan Lôi đang cùng nhóm cha chú thảo luận, một đám bộ đội không bao giờ thiếu đề tài để nói, hắn là một người đàn ông tốt, tuy rằng tính tình có chút táo bạo, thế nhưng đối xử rất tốt với y, trong lòng y biết rõ.
"Hắn không cho con tự mình nấu ăn, cho dù hắn không ở nhà, cũng sẽ để Trương Huy đưa đồ ăn tới cho con. Lúc hắn ở nhà, mọi việc trong nhà đều không đến lượt con động vào, ngay cả việc nhỏ như tắm rửa, hắn cũng chiếu cố đến chu toàn. Tính tình hắn không tốt, cũng sẽ không giở thói xấu với con, mấy ngày hôm trước bọn con cãi nhau, nhưng hắn tức giận chỉ đập phá đồ đạc trong nhà, không hề động đến một đầu ngón tay của con. Hắn là nam nhân tốt. Hắn thật sự đối xử với con rất tốt."
Phan Lôi dành hết mọi việc, y biết, ngay cả việc nhỏ như ăn sủi cảo hắn giúp y nhặt tỏi, y cũng nhớ rất rõ ràng. Đừng nói đến việc hắn không ngại an nguy của bản thân, nhào đến bảo hộ y. Giọng nói của Phan Lôi rất lớn, lại cao, nhưng lúc cãi nhau hắn không bao giờ ngắt lời y. Hắn dễ nổi giận, táo bạo, với ai cũng có thể dễ dàng xuống tay, đối với bác sĩ Lý cũng "lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị", nhưng cố tình đối với y lại rất biết vâng lời. Kể cả y có cười đùa đấm đá hắn, hay là thật sự đánh nhau, hắn cũng sẽ không đánh lại.
Hắn đối với người khác nghiêm khắc, nhưng đối với y lại cực kỳ ôn nhu. Với Phan Lôi mà nói, tôi đã đem tất cả ôn nhu dành hết cho em, người khác dĩ nhiên không có phần.
Đảng Hồng mỉm cười, rất thỏa mãn . Thằng con là thổ phỉ, lại quen được một người thích thổ phỉ, nó làm nhiều việc ác, người này vẫn thích nó vẫn muốn cùng nó. Như vậy là được rồi. Còn nữa, coi như con trai bà là thổ phỉ, cũng là một vị hảo hán Lương Sơn*.
*Một trăm linh tám vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong Thủy Hử đó =w=
"Lôi Tử là một tên thô kệch, đã yêu là yêu một đời, các con nếu cùng một chỗ , phải sống thật tốt, nếu nó bắt nạt con, chọc giận con, con cứ nói cho chúng ta biết, cha mẹ cho con chỗ dựa. Quân quy của cha con không phải để trang trí, khẳng định trừng phạt nó đến nơi đến chốn. Nó có trêu chọc con cũng đừng chiều theo nó. Nó nha, chính là thằng nhóc mãi không chịu lớn, muốn cái gì nhất định phải có được, hẳn là dùng không ít âm mưu quỷ kế với con đúng không. Ta nghe Phá Tứ nhi nói qua, nó là tử triền lạn đánh quấn lên con. Mệt lắm có phải không."
Mặt Điền Viễn hơi ửng hồng, y còn nhớ rõ lần đầu tiên, Phan Lôi đem y khiêng lên vai mà đi.
"Nhà chúng ta đó, cứ như vậy, bình thường đều bận rộn, ngày qua ngày không có ai ở nhà. Rốt cuộc hôm nay cũng đông người,chắc chắn sẽ làm loạn cả lên. Cho dù là Phan Lôi ,Phan Triển hay là Phan Cách, về đến nhà đều phải chịu huấn luyện. Con cũng đừng câu thúc, đó là thói quen tốt. Cứ để cho họ loạn đi, lần sau về nhà, bọn họ có đánh kịch liệt thế nào, mặc kệ là phim võ hiệp, hay là phim chiến tranh, con chỉ cần đi thẳng vào nhà. Lôi Tử có được con không dễ dàng, người trong nhà đều sẽ không phản đối , ta xem con như con trai, con cùng Lôi Tử nhất định phải sống cho tốt, nhưng đừng cãi nhau đòi chia tay, mấy ông bà già bọn ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra."
Điền Viễn rụt cổ, nhà bọn họ thế mà lại là quán triệt phương châm thủy chung, Phan Lôi quân quy vẫn còn dán trên tường kia, điều thứ mười, yêu chính là một đời, giữa đường không cho phép xảy ra chuyện chia tay. Thế hệ trước cũng đã thông qua, muốn bọn họ kiên trì, một đời cùng một chỗ.
Hơi gật đầu một cái, Đảng Hồng càng cao hứng. Sờ sờ tay Điền Viễn, cười đến càng từ ái.
"Lôi Tử phúc khí tốt, có con làm bạn một đời. Tên hỗn đản này, ta cũng không biết phải nói nó như thế nào, từ nhỏ đến lớn làm không ít chuyện xấu, khắp quân khu đại viện, có đứa nhỏ nào mà chưa bị nó đánh qua? Đến bây giờ còn có người thấy nó liền trốn đi. Đánh vỡ đầu người ta, chúng ta phải tới của nhà họ giải thích là chuyện cơm bữa. Ba mươi tuổi đầu còn gây chuyện để bọn ta giải quyết, nay có con, con phải quản nó thật chặt, nó mà không nghe lời, gây chuyện, con cứ đánh nó, nó mà dám giơ nắm đấm lên với con, ta bảo cha nó dùng roi đánh chết nó."
Bạo lực gia đình hẳn là di truyền, Đảng Hồng viện trưởng cùng một đám binh phỉ này lâu ngày , bề ngoài nhìn qua hào hoa phong nhã, ôn nhu hòa ái, kỳ thật cũng là một tín đồ trung thành thờ phụng nắm đấm.
"Hắn không gây chuyện, hắn rất biết nghe lời ."
Điền Viễn có chút sốt ruột, cũng không thể đánh Phan Lôi được, một roi hạ xuống, y ở sau lưng cũng không chịu được. Công việc của hắn vốn nguy hiểm, lại bị cho một trận đòn, xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?
Đảng Hồng cười càng thêm vui vẻ, con dâu cùng con trai tình cảm tốt như vậy, người làm mẹ xem ra yên tâm rồi.
"Điền Viễn à, trong nhà con còn có những ai?"
"Con là con một, trong nhà cũng chỉ có cha mẹ ."
"Sao hôm nay không mời đến đây, ngạn ngữ nói, gia hữu cao đường bất viễn du*. Mời họ đến đây, các con ở nhà Phan Lôi, đem phòng ở hiện tại để cho cha mẹ con ở, hoặc là cùng nhau chuyển đến chỗ của Lôi Tử, nếu phòng ở quá nhỏ, chúng ta lại cho các con một căn lớn hơn chút ."
*(nhà có cha mẹ không nên đi xa)
Đảng Hồng cũng là phái hành động, vừa đề nghị lập tức muốn thực thi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
"Lão Phan à, chúng ta đổi cho bọn nhỏ một căn hộ lớn hơn đi, Phan Triển, có cái cao ốc nào mới xây gần đây có căn hộ ba gian hai phòng không? Có thì lưu ý một chút."
Cha Phan Lôi vừa nghe mẹ bọn nhỏ nói, lập tức không cần suy nghĩ liền đáp ứng.
"Chi phiếu sổ tiết kiệm đều ở trong tay bà, bà cho đi."
"Cha anh minh."
Phan Lôi lập tức ủng hộ, hắn đã sớm muốn đổi phòng ở lớn hơn một chút, ngăn cách thư phòng các thứ, để Điền Viễn có chỗ đọc sách làm việc.
"Không cần không cần, bọn con chỉ có hai người, ở chỗ con là đủ rồi. Hơn nữa cha mẹ con cũng không muốn chuyển đến. Bọn họ có tuổi, luyến tiếc nơi cũ, bạn bè thân thích của hai người cũng ở đó, họ không nỡ rời đi. Con đúng hẹn lại trở về, một năm hai lần giúp họ kiểm tra thân thể."
Y không phải đến đoạt gia sản, tự dưng đến gặp mẹ vợ lại được thu xếp cho đổi nơi ở, lễ vật này lớn quá rồi. Điền Viễn sốt ruột phất tay, trừng mắt nhìn nhìn Phan Lôi, hắn đừng có mà lửa cháy đổ thêm dầu, thêm phiền phức.
"Cái này là tất yếu phải làm, người lớn tuổi, định kỳ kiểm tra cũng rất cần thiết, có vài chứng bệnh có thời kỳ ủ bệnh dài, đúng thời gian phải kiểm tra để ngừa vạn nhất."
Từ góc độ y học mà nói, Đảng Hồng ủng hộ hành động này.
"Cha mẹ con còn chưa biết chuyện Lôi Tử phải không."
Điền Viễn gật đầu một cái, hơi cảm thấy có lỗi. Phan Lôi đều đã dẫn y về giới thiệu cho tất cả thân thích, y lại vẫn còn tại lén gạt cha mẹ. Cảm giác có thật xin lỗi Phan Lôi, nhưng cha mẹ y một đời nghiêm cẩn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bọn họ xích mích với y. Come out, không phải tất cả mọi người đều có dũng khí này, Phan Lôi là chuyện lớn, y mà dám mang Phan Lôi về nhà, mẹ y chắc chắn sẽ hung hăng đánh y một trận, còn đem y đuổi ra khỏi nhà.
Đảng Hồng cũng không trách, loại chuyện này, phải để cho thằng con mình làm mới đúng.
"Bọn họ nếu thật sự không hiểu, cứ nói với chúng ta, song phương gia trưởng nói chuyện có lẽ dễ hơn."
"Đừng lo lắng, không có cha mẹ nào thắng nổi con cái, bọn họ có lẽ ngay từ đầu cảm giác chuyện này "không đúng", nhưng dần dần sẽ hiểu ra, sẽ biết chỉ cần các con hạnh phúc là tốt rồi. Lôi Tử trước mặt mọi người tuyên bố nó yêu nam nhân, cha nó cũng tức giận muốn chết, đánh nó một trận cũng không giải quyết được gì. Không phải cũng chấp nhận sao. Các con cùng một chỗ thật tốt, chúng ta thân làm phụ mẫu đành mặc kệ."
Con cái có cuộc đời của chính nó, không phải sống cho người khác, đánh nó mắng nó thì được ích gì? Dù cho có bị bắt phải vâng lời, đứa con buồn bực cả đời, làm cha mẹ cũng sẽ đau lòng.
"Điền Viễn à, nghe Lôi Tử nói, con làm phó chủ nhiệm ? Phó chủ nhiệm Ngoại khoa a, thật có tài, chuyên môn của con là gì?"
Thân là mẹ vợ, tự nhiên quan tâm đến tiền đồ của con rể. Con rể công tác suôn sẻ, con trai cũng không phải lo lắng nhiều. Phan gia bọn họ, không thiếu quân nhân, nhưng lại thiếu những nhân tài ở phương diện khác, mẹ vợ là viện trưởng, tự nhiên hy vọng con rể cũng là một người quyền uy, con trai kế thừa gia nghiệp của cha, con rể kế thừa y nghiệp của mẹ vợ, cũng là ẩn ý ở bên trong.
"Con còn đang tiến tu, chuyên khoa tiêu hóa."
"Vậy là tốt rồi, đến chỗ ta đi, ta mang theo con, con bái ta làm thầy, vừa làm con ngoan, vừa làm đệ tử tốt của ta, ta còn đang ngóng trông có người kế thừa ta đó. Đoạn thời gian trước, Lôi Tử vẫn bảo ta an bài chức vụ cho con, ta đã an bài tốt, nhưng con lại không muốn có được công việc nhờ quan hệ bám váy, ta cũng rất tán đồng phần kiên trì này của con. Có điều, người phải hướng chỗ cao, Điền Viễn, Lâm Mộc đang làm việc tại bệnh viện Võ Cảnh, hắn hiện tại cũng là nhân tài mới xuất hiện của giới y học, nhưng mà thật tâm, mẹ vẫn là hy vọng con tới đây, mẹ con chúng ta càng thêm thân cận có phải không, sau này ta về hưu, tất cả y thuật đều giao cho con, con tạo ra thành tích càng lớn, người khác mà hỏi, con là con ta, là học sinh của ta, thể diện của mẹ càng sáng rọi không phải sao?"
Nắm quyền uy của khoa tiêu hóa, giải phẫu của Đảng Hồng đạt tỉ lệ thành công tới 98%, luôn nhận được những lời khen ngợi y thuật tinh xảo. Y nếu muốn qua bệnh viện Võ Cảnh, bái mẹ vợ làm thầy, đó chính là sư thừa danh môn, phát biểu mấy bài luận văn, lại đi tiến tu, sớm muộn y cũng sẽ trở thành nhân tài mới xuất hiện của giới y học.
"Bác gái, con hiện tại thật không nghĩ muốn rời đi chỗ đó, tuy rằng chỗ đó có chút không như ý, nhưng con vẫn là câu nói kia, thật sự không muốn dựa vào quan hệ bám váy."
"Con đứa nhỏ này, thật đúng là giống tình nhà ta, đều ngay thẳng như vậy. Lôi Tử làm binh ba năm, ai cũng không biết nó là con trai tư lệnh quân khu. Con cùng Lôi Tử coi như là trời sinh một đôi, đều không dựa vào quan hệ trong nhà."
Đảng Hồng vỗ vỗ vai Điền Viễn, càng thêm thích đứa nhỏ này, cân nhắc một chút cũng có chỗ không thích hợp.
"Aiz, đứa nhỏ này, ta nói rồi , con cũng là con của chúng ta, con sao còn gọi ta là bác gái, gọi mẹ. Mau gọi mẹ đi nào."
"Gọi đi, lễ vật gặp mặt của mẹ cũng nhận rồi, còn không sửa miệng."
Phan Lôi ở một bên cũng chen vào nói, Điền Viễn mặt đỏ bừng bừng, tất cả mọi người dừng trò chuyện quay qua nhìn y, xem y có sửa miệng hay không, một khi sửa miệng, liền thật sự trở thành người của Phan gia.
"M..mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro