Chương 9 - LÃO TỬ GIÚP NGƯƠI BÁO THÙ
Một con mọt sách như hắn dây thần kinh phản xạ sao có thể tốt được? Hắn cũng chỉ có thể ngớ ngẩn ở đó chờ.
Phan Lôi lấy tốc độ vượt qua người bình thường (tốc độ bàn thờ =)) ) xông lên, ôm lấy hắn đẩy ra bên cạnh, chờ Điền Viễn lăn vài vòng trên mắt đất xe bus đã muốn tới trước mặt Phan Lôi, y rất nhanh bật lên, một cước đạp vào thân xe, mượn lực dùng sức, đem mình súy đến nơi an toàn, hai chân vững vàng chạm đất.
Tài xế xe buýt khẩn cấp phanh lại, lúc này mới tránh cho một hồi tai nạn.
Thời điểm mọi người sống sót sau giờ phút ngàn cân treo sợi tóc, Phan Lôi hỏa đã phừng phừng trên trán.
Hắn không quản có túm đau Điền Viễn hay không, nắm chặt cánh tay hắn kéo hắn lên, nhìn vài vòng từ trên xuống dưới. Sờ sờ mặt, lại xoa xoa cánh tay hắn, xác định hắn toàn thân không chỗ nào chảy máu, trái tim y mới chịu trở về chỗ cũ.
"Không có việc gì đi?"
Điền Viễn nhịp tim đập trên môt trăm hai, mặt tái mét lắc lắc đầu.
Không có việc gì là tốt rồi. Việc này so với khi y đánh cướp giải cứu con tin còn đau tim hơn.
"Ngươi không nháo không chịu được sao? Đại nhân ngươi không biết cái gì tên là nguy hiểm? Phát giận cũng phải nhìn địa điểm, theo như ngươi nói là vêf nhà nói sau, về nhà nói sau, vậy mà ở trên đường mà như đứa con nít cào mặt ăn vạ. Lời ngươi nói thúi lắm nha. Có bao nhiêu nguy hiểm ngươi biết không? Phải liên quan tới mạng người ngươi mới thành hài lòng? Khiếm quản! (Thiếu giáo dục o_O?)
Điền Viễn vừa muốn há mồm, cái gì tên là khiếm quản? Hắn mất bình tĩnh, chính mình còn đang muốn phát hỏa đây, nếu không tại y thì sự tình vừa rồi có thể xảy ra sao? Ai mới là người nên giận dỗi? Y không khơi mào, hắn có thể cùng y ầm ĩ sao?
"Còn già mồm? Câm miệng! Thành thật chờ xem ta trở về như thế nào xử lý ngươi."
Phan lôi hung dữ nghiêm mắt trừng mắt với hắn, tính y nóng như lửa, nhưng cố tình gặp gỡ một người cùng y tương xứng, nháo, nháo, chỉ biết nháo, còn không cho người ta bớt lo lắng, tính tình thì dữ dội. Hiện tại mà mặc kệ hắn, về sau hắn thành ra con thiêu thân không biết sẽ làm ra nhữn việc gì.
Điền Viễn còn muốn mở miệng, Phan Lôi vươn ngón tay nhắm ngay mũi hắn, điểm vài cái. Ánh mắt trợn càng tròn, cái gì cũng chưa nói, nhưng Điền Viễn biết, hắn mà nói một câu thổ phỉ này chắc chắn sẽ phát cuồng.
Nhẫn nhất thời phóng bình lãng tĩnh (chịu đựng một thời gian để sự việc tĩnh lại), trước hết cứ nghe y. Quay đầu hừ nhẹ một cái, nhu liễu nhu chàng cánh tay đau.
An nội, tại nhương ngoại. (Yên ổn bên trong mới đối phó bên ngoài.) Y cùng Điền Viễn có thể vè nhà giải quyết, nhưng tài xế xe bus không dễ dàng buông tha.
Tài xế xe bus không biết sợ chết chạy qua đây, đúng lúc Phan Lôi lửa giận ngút trời, chán sống chỉ vào Điền Viễn chửi ầm lên.
"Ngươi mù à, không phát hiện xe bus đang đén sao? Muốn chết cũng đừng chết dưới xe ta? Không phải là gây phiền toái cho ta sao?"
Hỗn đản! Còn dám lấy ngón tay mà chỉ? Hắn chỉ vào ai, hắn mắng ai mù? Cha mẹ hắn không dậyu hắn lễ phép sao, chỉ trỏ cái gì?
Phan Lôi rõ ràng quên vừa rồi y so với người này càng hung hăng hơn, lấy tay chỉ Điền Viễn, còn lệnh cho người ta câm miệng.
Điển hình cho phong cách thổ phỉ, việc hắn làm, người khác không thể làm. Người của hắn, hắn đánh mắng, nhưng lại không cho bất kì kẻ nào đối với người của hắn mà chỉ trỏ.
Nhấc chân đá một cước, lái xe ngã nhao trên mặt đất. Y lại thêm một cước nghiến lên mu bàn tay tài xế.
"Ngươi là tài xế? Không phải là lái xe sao? Ngươi đem xe bus làm như phi cơ nha, lão tử có giấy phép điều khiển máy bay, ngươi có sao? Ngươi thiếu chút nữa chẹt chết người còn dám chửi mắng người? Cha mẹ ngươi không giáo dục? Kêu ta một tiếng lão tử, lão tử dạy ngươi cái gì là lễ phép. Miệng phun ra đầy phân người, lão tử cho ngươi ăn thỉ."
Lái xe không ngờ gặp phải loại người như vậy, động cái là đánh người, miệng phun toàn phân là y thì có!
"Phan Lôi, ngươi buông hắn ra, thổ phỉ nhà ngươi làm gì vậy?"
Điền Viễn tức điên, hắn biết cái gì gọi là pháp luật, gây trở ngại giao thông là lỗi của hắn, tài xế mắng chửi người đúng là không nên, nhưng cũng không đến nỗi phải nhận loại nhục nhã này đi.
" Ngươi một bên nhân ngốc đi, đọc sách đọc đến ngu người chưa, người ta chưiử ngươi mà ngươi chịu đựng được? Đi, ngươi chịu được, ta nhẫn không được, người của ta nửa điểm ủy khuất cũng không cho chịu."
Phan Lôi lấy điện thoại ra, đem chân dẫm lên ngực tài xế.
"Ca, ngươi nối điện thoại tới chỗ tổng tài hãng xe buýt cho ta, ta có chuyện muốn hỏi hắn, hắn quản lý như thế nào ra cái tố chất như này? Không có, ta không có gây chuyện, một tên tài xế thiếu chút nữa tông phải người của ta, ta không tha cho hắn."
Điền Viễn không nghĩ sự việc lại thành ra to chuyện như vậy, tài xế cũng không ngừng cầu xin tha thứ, Phan Lôi còn muốn làm vậy để làm gì.
"Đừng có gấp, chờ ta giúp ngươi báo thù chúng ta sẽ đi. Đợi ta một chút."
Phan Lôi nhìn Điền Viễn đang sốt suột, còn nói lời an ủi. Điện thoại đã được chuyển, Phan Lôi đi qua một bên, Điền Viễn cùng người bán vé ba chân bốn cẳng đem tài xế nâng dậy.
"Ta là Phan Lôi. Mới hơn một năm không ra biên giới lăn lộn mà đã nghe không ra thanh âm của ta a."
Người bên kia điện thoại vội vàng cười theo.
Phan thiếu gia ta làm sao quên được nha, lão thủ trưởng có khỏe không? Đại ca nhị ca ngài lại thăng chức, thật sự là đáng mừng, vẫn muốn tìm một cơ hội mở tiệc chiêu đãi các vị thiếu gia Phan gia một chút nhưng lại không có cơ hội. Rất mong ngài nhận cho, Phan thithiếu gia."
"Có cơ hội rồi nói sau, ta hỏi ngươi một chuyện, thủ hạ của ngươi lái xe thật có bản lĩnh nha, thiếu chút nữa đụng phải bà xã nhà ta, còn chỉa vào mặt bà xã ta la to, ta còn không dám nói nặng với nhà ta, hắn ghê gớm a? Ngươi nhanh chóng quản giáo hắn."
"Phan thiếu gia yên tâm, ta lập tức tự mình giải quyết chuyện này, Ngày chờ ta, chờ ta, ta lập tức ra mặt."
Phan Lôi mặc kệ đường phố đã muốn kẹt xe, đi đến trước mặ điền Viễn vươn tay lau đi vết bẩn trên mặt hắn, Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Được rồi, ta không phải đã không có việc gì sao? Đừng làm lớn chuyện."
"Ngươi đừng quản ta, ta cho ngươi nói ra ác khí. Ngay cả người của ta mà còn dám mắng, chắc chắn là muốn chết. Ta hàm trong miệng phủng trong tay cẩn thận êu thương cũng không phải là để cho người khác đánh chửi. Kìa đau a, đừng đứng ở chỗ này, ngươi cử động chân tay một chút ta xem ngươi có bị bầm tím chỗ nào không."
Điền Viễn có chút đỏ mặt, lúc y biện hộ giống như thiên kinh địa nghĩa, cũng không quản đang ở nơi nào.
Phan Lôi đỡ hắn đi vài bước, xác định hắn thực không có việc gì, y mới ên tâm, Giúp hắn tìm một bóng râm không có ánh mặt trời chiếu tới ngồi xuống. Kéo tay hắn qua, giúp hắn xoa nắn nơi vừa rồi bị đụng đau.
"Tay bác sĩ là phải bảo hộ cẩn thận, ngươi còn phải dùng cánh tay này cứu người, không thể để xảy ra nhất diểm sự tình."
Phan Lôi quỳ một gối xuống bên người hắn, tựa như đang cầm bảo bối, chậm rãi nhu tan đau đớn, ngón tay đã hoạt động, y ngẩng đầu đối hắn cười đến sáng lạn.
Tim Điền Viễn bỗng đập nhanh, chỉ vì mỉm cười sáng lạn như vậy, khiêu rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro