Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89 - Vắt hết óc không nghĩ ra


Con dâu gặp mẹ chồng, lần đầu tiên đều vô cùng hồi hộp, cho nên Điền Viễn sợ hãi, cũng là điều dễ hiểu.

Ngày đầu tiên, y mè nheo, nói thân thể không thoải mái, Phan Lôi bận trước bận sau, bưng trà đưa nước, xoa eo đấm chân, một hồi gọt hoa quả, một hồi bưng tới một đĩa quả hạch, một hồi lại chạy đi mua bánh ngọt.

Ngày hôm sau, Điền Viễn còn nói thân thể đau mỏi, Phan Lôi tưởng là do hắn dùng lực quá lớn, thể lực hắn so với Điền Viễn tốt hơn không phải chỉ một chút, một huấn luyện viên bộ đội đặc chủng dù sao cũng phải hơn một bác sĩ không cần lao động tay chân. Nắm lấy tay Điền Viễn giải thích, là tôi không biết nặng nhẹ, khiến em đau , lần sau tôi nhất định phải quan tâm đến cảm thụ của em, thân thể em rất đau đùng không, để tôi xoa cho em.

Ngày thứ ba, Điền Viễn chết sống không ra khỏi giường, nói y eo mỏi lưng đau, tối hôm qua lúc đi ngủ, Phan Lôi ôm chặt quá mà thành, không tin? Không tin thì nhìn eo đi, trên lưng vẫn còn vết bầm đây này. Kỳ thật, đó là do ngày đó, Phan Lôi ôm eo không cho y nhúc nhích, tạo thành . Cũng thành công khiến Phan Lôi đau lòng gần chết.

Không đi, không đi là không đi, một tuần nghỉ còn những 4 ngày đó, không tin 4 ngày này thân thể y không tốt được lên tẹo nào.

Ngày thứ tư, Điền Viễn trùm chăn cân nhắc xem biện pháp gì thì tốt, có thể né tránh chuyện đi nhà hắn bên kia.

Phan Lôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh y, xốc góc chăn lên, đem đầu vói vào, để cho hai người ở trong ổ chăn tối om tâm sự.

"Thân ái , em hôm nay thoải mái hơn chút nào chưa? Nằm trên giường mãi cũng khó chịu, chúng ta đi xuống lầu tản tản bộ đi."

Điền Viễn rụt rụt đầu, rúc trong ổ chăn tối om không chịu đi ra.

Phan Lôi theo y lui đầu, cũng đem đầu hướng vào bên trong, chăn trùm kín hai cái đầu.

"Tôi không có thể lực mà cùng anh chạy năm cây số."

"Tôi chạy, em nhìn tôi chạy. Được không? Đứng lên đi, sắp không bằng cả cây đậu rồi, em ở nhà buồn bực, cẩn thận trên người mọc ra giá đỗ đó."

Phan Lôi vẫn hy vọng Điền Viễn cùng hắn rèn luyện thân thể, ít nhất buổi sáng dậy sớm chạy bộ, cũng tốt hơn là chân tay không hoạt động.

Điền Viễn dây dưa từ trong chăn chui ra, Phan Lôi tìm quần áo cho y, cứ cho là khó chịu đi, nghỉ ngơi ba ngày cũng đủ rồi. Còn nữa, Phan Lôi có kịch liệt đến thế nào, cũng không làm y phải đổ máu, chỉ là cơ thịt đau mỏi, Phan Lôi có khả năng mát xa bậc nhất, xoa bóp cho y đến thoải mái không nói lên lời, thân thể đã sớm tốt. Chẳng qua y chơi xấu, không muốn đi gặp cha mẹ vợ mà thôi.

Phan Lôi khởi động một chút, bắt đầu chạy bộ vòng quanh tiểu sân thể dục nhỏ của tiểu khu, hắn mỗi ngày lượng huấn luyện rất lớn, nếu không phải ở nhà có mấy động tác không thể làm được, Điền Viễn còn để hắn phải lo lắng, hắn đã sớm xuống dưới chạy vài vòng .

Mỗi một vòng chạy, lúc đi qua bên người Điền Viễn, hắn đều sẽ chậm bước lại, hôn chụt một cái lên mặt Điền Viễn, Điền Viễn bị hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn nhìn hắn mỉm cười. Tiểu khu ra ra vào vào bao nhiêulà người, hắn chạy hơn mười vòng , cũng chính là hôn y hơn mười cái. Đã có người đứng ở đằng xa nhìn hai người bọn họ.

Thời điểm Phan Lôi lại chạy tới gần y, mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả đổ mồ hôi cũng không có, lôi kéo Điền Viễn chạy về phía trước.

"Tôi không chạy nổi."

Muốn nói Điền Viễn chán ghét nhất loại vận động gì, phỏng chừng chính là chạy bộ . Mệt muốn chết đi được, tim phổi cứ như muốn nổ tung, y trước nay chưa bao giờ chạy bộ.

Phan Lôi lôi kéo tayy, chậm rãi chạy về phía trước.

"Chỉ chạy một vòng thôi, một vòng là được rồi. Chỉ có một ngàn mét thôi mà, một chút là xong."

Điền Viễn bị hắn lôi lôi kéo kéo chạy đi, thật giống như trở lại sân trường đại học, chỉ khác ở chỗ, thời điểm đó, cùng y nắm tay chạy trong sân thể dục là một nữ sinh. Hiện tại biến thành mộtngười đàn ông cao lớn cường tráng. Thế sự biến ảo, không ai có thể biết được mọi chuyện ngày sau sẽ thế nào, y còn kiên định chính mình thích nữ nhân đó, hiện tại không phải là yêu phải nam nhân như thổ phỉ này hay sao.

Trách không được có người nói, trước khi đàn ông tìm được một nửa của đời mình, đều tưởng rằng mình thích phụ nữ, đợi đến khi chân chính gặp gỡ một nửa kia của hắn, đều biến thành gay.

Thông cảm cho Điền Viễn lười vận động, một ngàn thước mà thôi, y mới chạy một đoạn đã có chút chịu không nổi, Phan Lôi đành phải lôi kéo y chậm rãi đi. Chậm chạp vòng quanh sân thể dục nhỏ vài vòng.

"Điền nhi, ngày mai chúng ta trở về đi, mẹ tôi dã gọi điện rất nhiều lần, tất cả mọi người chờ đều đang chờ nhìn thấy em."

Điền Viễn cúi đầu, ánh mắt chuyển vài vòng.

"Cứ nói tôi không đến đi, đau đầu chết. Trở về thôi, tôi đau đầu."

Phan Lôi thở dài. Sờ sờ trán y.

"Làm sao mà cứ như Lâm Đại Ngọc thế hả. Nhìn em đa sầu đa bệnh thế này, làm tôi tưởng mình phải có dung mạo như ngọc của Phan An ấy."

Phan Lôi làm động tác Lan Hoa Chỉ, Điền Viễn tức giận cầm tay hắn cắn một ngụm, thân hình cao to thế này còn học đòi lan hoa chỉ? Không nên thân . Phan Lôi cười ha ha, lôi kéo y tiếp tục tản bộ.

"Nói cách khác, em ngày mai vẫn không muốn đi?"

Điền Viễn đúng lý hợp tình.

"Tôi đau đầu."

Gân cổ cãi với Phan Lôi, một điểm tự giác thân là bệnh nhân cũng không có. Y có muốn đau đầu, ít nhất cũng phải làm bộ một chút chứ. Khuôn mặt hồng nhuận, thanh âm vang dội,chỗ nào giống người đau đầu.

Điền Viễn về điểm này lòng dạ hẹp hòi, Phan Lôi cũng biết, hắn chỉ là không nói ra mà thôi.

"Ngày đầu tiên, thân thể đau, không đi có thể. Ngày hôm sau thân mình vẫn đau mỏi, không đi còn có thể, ngày thứ ba không muốn nhúc nhích, tàm tạm. Ngày thứ tư, chạy một vòng đỏ hết cả mặt còn nói không đi, không còn gì để nói. Điền nhi, bọn họ là ba mẹ tôi, không phải hổ, em muốn là sợ hãi, tôi bây giờ mang em đi vườn bách thú xem lão hổ, bồi dưỡng dũng khí đã được chưa? Bọn họ không ăn thịt người, em sẽ thích bọn họ ."

Đều là lấy cớ, y lấy cớ cái sau so với cái trược càng tệ hơn, Chả có một chút sáng ý nào cả. Mà kể cả, y có tìm được thêm cái sáng kiến nào nữa, cuối tuần này thế nào cũng phải đem y về nhà , cho mọi người xe ặt.

Hiện tại cả nhà ai cũng hiếu kỳ về Điền Viễn, bao gồm ông bà nội năm nay đã tám chin mươi tuổi.

Còn y thì thà đi vườn bách thú xem hổ, cũng không muốn qua nhà hắn.

"Mẹ tôi ngay cả lễ vật gặp mặt để đưa em đều đã chuẩn bị tốt rồi, con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp mẹ chồng, em xấu sao? Ở trong mắt tôi, em chính là Thiên Tiên, so thần tiên tỷ tỷ còn dễ nhìn hơn."

"Cút đi, tôi một đại nam nhân làm sao lại so với một nữ nhân."

"Ông nội cho chúng ta chỗ dựa, anh hai anh ba cũng sẽ trở về, em sợ cái gì? Bằng không, tôi gọi bọn Trương Huy. Cùng nhau đưa em về."

"Chúng ta không phải đi cướp đường, anh mang nhiều người như vậy làm gì."

Đây là vào cửa, là ra mắt cha mẹ hắn, không phải cướp bóc, người nhiều lực lượng lớn nha.

"Vậy em còn có cái vấn đề gì nữa. Ngày mai đi, cứ quyết định vậy đi, em phản đối không có hiệu lực. Cho dù ngày mai trời có sụp xuống, em bệnh đến dậy không được, tôi cũng phải ôm em vào cửa. Dù sao con dâu mới vào cửa nhà chồng, cũng đều là ôm vào. Tôi bảo anh tôi chuẩn bị mấy dây pháo, thuận tiện treo đèn kết hoa."

Điền Viễn á khẩu không trả lời được , y cũng chưa nghĩ ra biện pháp kéo dài nữa.

"Chúng ta đi siêu thị đi, nếu xuống lầu thì liền đem mấy thứ ngày mai gì đó chuẩn bị một chút. Tôi muốn đổi một ít tiền lẻ."

Phan Lôi giống như nhớ tới cái gì , may mắn cầm ví tiền xuống dưới . Đổi tiền lẻ, đổi tiền lẻ để làm gì.

Đi siêu thị đi, thế nào cũng phải mang một ít lễ vật trở về chứ. Con rể mới lần uđầu gặp mẹ vợ, thế nào cũng phải lưu lại ấn tượng tốt mới được. Đi qua đi lại tại quầy rượ, đưa Mao Đài được không? Có cần đ qua hang thời trang, mua cho mẹ hắn một ít quần áo nọ kia.

"Điền nhi, em đừng xem bên đó , trong nhà không có bao nhiêu đồ ăn , chúng ta qua bên kia chọn một ít đồ ăn em thích."

"Nhưng không chuẩn bị lễ vật cho ba mẹ anh sao?"

"Anh hai tôi đã chuẩn bị hết rồi,chiều nay sẽ có người đưa đến đây. Lễ vật linh tinh đều do anh ấy chuẩn bị, mấy cái đó thì tôi không hiểu, không biết ba mẹ tôi thích cái gì, anh hai so với tôi hiểu hơn."

Điền Viễn không khỏi muốn hỏi, đây rốt cuộc là ba mẹ ai hả. Hắn đến ba mẹ mình thích cái gì cũng không biết, đáng thương Phan Triển, cái gì cũng phải lo.

Lúc tính tiền, Phan Lôi cố ý đổi hơn năm trăm đồng tiền lẻ, đều là mười đồng. Nhét vào ví tiền phồng lên một cục.

"Anh đổi nhiều tiền lẻ như vậy làm gì."

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Chơi mạt chược cần dùng. Nhà chúng ta tụ cùng một chỗ , nội dung chủ yếu chính là chơi mạt chược. Đến đó rồi em sẽ biết, một phòng khách lớn, mang lên ba bốn bàn, mặc kệ nam nữ già trẻ, đều cùng nhau chơi mạt chược. Cơm cũng không ăn."

Điền Viễn chấn kinh, này, này đến cùng là cái dạng gia đình gì, nam nữ già trẻ tụ cùng một chỗ chỉ vì chơi mạt chược? Một gia đình quân nhân tụ tập đánh bạc?

"Không được, năm trăm khối quá ít , em cũng khẳng định sẽ bị lôi kéo chơi mạt chược . Điền nhi, em biết chơi mạt chược không? Hay là cứ chuẩn bị nhiều hơn một chút, bằng không đến lúc đó không đủ tiền mà thua."

Lại rút ra năm trăm đồng, đổi năm trăm khối tiền lẻ, đem tất cả tiền lẻ trong siêu thị đều đổi về mình, chọc cô em thu ngân mắt trợn trắng nhìn chòng chọc Phan Lôi.

Về đến nhà , Phan Lôi đem tám trăm đồng tiền lẻ nhét vào cặp da của Điền Viễn.

"Tôi vận may cũng không tệ lắm, lúc này, chúng ta liên hợp thắng sạch sẽ tiền của ông nội. Lão gia tử có của cải, đôi ta muốn cùng nhau sống qua ngày, phải tiết kiệm nhiều tiền một chút. Đúng rồi, mang theo một cái túi, bên trong để một ít đồ ăn , không phải nhà tôi không có cơm, mà là đều chơi mạt chược không ai nấu cơm. Phải đợi bọn họ rồi ăn cơm là không có khả năng, em đói bụng có thể tạm lót dạ."

Điền Viễn giữ chặt Phan Lôi.

"Anh nói cho tôi biết, nhàanh là như thế nào, ta như thế nào cảm giác không giống như gia đình bình thường chút nào. Sẽ không nảy ra cái chủ ý xấu nào dọa sợ tôi đi."

Điền Viễn tưởng rằng, gia đình của hắn khẳng định là một gia đình cổ hủ, xuất ra nhiều quân nhân như vậy, thừa kế gia đình quân nhân, còn là thượng tướng tư lệnh đại gia đình, nhất định phi thường nghiêm khắc, có nề nếp quân sự hóa quản lý. Khẳng định mỗi người đều mặt cau mày có, cho nên y mới không dám đi, thật ra là y sợ bị quân khu tư lệnh nào đó bắn chết vì cái tội dám câu dẫn thằng con quý hóa nhà họ.

Nhưng sao cái gia đình nghiêm túc kia, đảo mắt một cái liền biến thành một đại gia tử tụ tập cùng nhau chơi mạt chược đến quên cả ăn cơm như vậy, ai mà tiếp thu được cơ chứ. Y đều đã sợ đến đi qua đi lại khắp cả phòng, thế nhưng lại phát hiện sự thực không như mình vẫn nghĩ. Lực thích ứng của y thật sự không cường hãn đến vậy. Con thắng cha, cháu thắng ông, đây là gia đình siêu nhân điện quang hả. Thế này đúng thật là quá quái dị. Đối với một con dâu nam tới cửa, bọn họ có thể hay không cùng nhau ném bài mạt chược về phía y?

"Tôi nói chỉ cần em thấy người nhà tôi, em khẳng định sẽ yêu mến bọn họ. Đừng lo lắng, ngày mai là có thể thấy a."

Đối với gia đình của hắn, Phan Lôi vẫn là phi thường có tin tưởng , tuy rằng thời điểm gặp chuyện đứng đắn đều nghiêm túc một chút, nhưng đối với giải trí, bọn họ đều thực thống nhất, đều thích chơi mạt chược, có một số việc chính là tại trên bàn mạt chược đàm phán ổn thỏa .

Vừa nghĩ đến Điền Viễn ngày mai có thể ôm một trăm lại một trăm khối tiền đỏ trở về, hắn liền đặc biệt cao hứng. Đã bao nhiêu năm, hắn rốt cuộc có thể trở về vớt kéo lại vốn tiền. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro