Chương 87 - Tôi hít đất em nằm yên đó
Y giống như một con thuyền nhỏ trôi trên biển, bị sóng to hết đợt này đến đợt khác đưa lên cao.
Sâu quá, cứ như là, từ phía sau tiến vào, có thể đem trái tim y theo cổ họng ra ngoài. Thật sâu tiến vào, tới tận nơi sâu nhất trong thân thể y, xâm nhập tới tận nơi y chưa bao giờ biết đến.
Thô nóng gì đó tiến vào thân thể, giống như là thanh sắt nung đỏ, thiêu đốt cơ thịt y, bị rút ra, rút đến cực hạn, giây tiếp theo lại giường như muốn xé rách y. Đỉnh đến nỗi y gần như không thở được.
Hơi rời khỏi một chút, y cuống quýt há miệng thở dốc, hắn lại một lần nữa đỉnh nhập thật sâu, Điền Viễn kéo căng cổ, hô hấp ức chế, chỉ có thể gắt gao bám lấy lưng hắn, để lại vài vết cào trên eo hắn.
Phan Lôi nhìn phản ứng của Điền Viễn, chỉ cần y cất lên một tiếng [không được,] hắn liền sẽ dừng lại vận động, ôn nhu hôn môi y, mãi cho đến lúc y thả lỏng, mới bắt đầu lại. Tuy giống như là bị siết chặt lấy , cái loại căng chặt cùng nóng bỏng này, khiến hắn có chút nhẫn nại không được.
Điền Viễn ánh mắt tan rã, ôm Phan Lôi, miệng đã phát không ra âm thanh gì, ngoài há miệng thở dốc, ngoại trừ lúc hắn đỉnh quá sâu, y thốt lên lời cầu xin tha thứ, cũng chỉ có thể gắt gao ôm Phan Lôi, loại chuyện này y không hiểu, loại cảm giác này y chưa từng cảm nhận qua, chỉ có thể dựa vào Phan Lôi, theo hắn lay động thân thể.
"Ca, sâu, sâu quá !"
Mở miệng thở dốc, trái tim y kịch liệt nhảy lên , ngũ tạng lục phủ y đều bị đỉnh lệch vị trí rồi, có phải lúc này nếu y mở miệng ra, trái tim có thể nhảy ra ngoài luôn không?
Tay y bám trên lưng Phan Lôi, sắp bấm ra cả nốt bầm xanh tím, vẫn một chút cũng không buông ra.
Vừa rời khỏi, lại mạnh mẽ tiến vào, tiến đến một nơi càng sâu hơn trước.
"Thoải mái sao? Có đau không?"
Điền Viễn hơi nhíu mày, bởi vì hắn đột nhiên tiến vào, rên rỉ đột nhiên cất cao, phía sau lưng Phan Lôi lại có thêm vài vết cào mới.
"Nóng, nóng quá, đau quá !"
Y không biết hình dung như thế nào, hỏi y phía sau thoải mái hay không cũng quá kỳ quái đi. Trong thân thể bị tiến vào một thanh sắt nung, có thể thoải mái sao?
Phan Lôi đè lại tiếng cười, lần này không có đi ra, mà là dùng đầu tiểu đầu của hắn nghiền áp qua điểm G trong cơ thể Điền Viễn.
Vòng quanh một vòng , tại điểm G của y mà nghiền qua.
"Như vậy, thoải mái không? Nói cho ca, thoải mái không?"
Điền Viễn thét chói tai, thắt lưng thẳng tuốt, đứng dậy ôm bờ vai hắn hung hăng cắn một ngụm. Ma quỷ, khốn kiếp, ai cho anh đùa như thế.
"Phan Lôi, tôi giết anh bây giờ !"
Bắt nạt người ta, chỉ biết bắt nạt y, lúc nào cũng bắt nạt y.
Vị trí này thật tốt, Điền Viễn chính là ngồi ở trên đùi hắn, ngực dán ngực, bụng dán bụng, tiểu đầu có chút uể oải của Điền Viễn còn đặt trên bụng hắn ma sát không ngừng, nước dịch ướt át đều dính trên người hắn.
Phan Lôi ôm eo y, lần này không hề chậm chạp cho y thời gian thích ứng, mã lực toàn bộ tăng tốc, eo hắn giống như motor dư thừa điện lực, một khi kích phát, đó chính là thế không thể chống đỡ.
Bộ đội đặc chủng thể lực tốt, Phan Lôi hít đất hai ngàn cái, xem như rốt cuộc có chỗ dùng .
Ôm chặt bả vai Điền Viễn, mỗi một lần công kích, đều có thể đẩy Điền Viễn lên cao một chút, hắn chụp lấy bả vai Điền Viễn, đem y ôm vào trong ngực, như vậy, y sẽ không thể dời đi được cái ôm của mình.
Tốc độ kia khiến Điền Viễn gần như vỡ giọng, miệng còn chưa phát ra tiếng la, liền bị hắn va chạm mà vỡ nát, đến tiếng thở dốc phát ra đều là đứt quãng , kêu thảm thiết cũng biến thành ngâm nga. Lúc cao lúc thấp, uyển chuyển nhẹ nhàng, đại não như bị nhiệt khí bao quanh , trong cơ thể khô nóng khiến y giống như một ấm nước bị đun sôi, từ trong ra ngoài đều tỏa nhiệt, chỉ có thể ôm lấy người này.
Bị xỏ xuyên qua, bị tiến vào, từ tư thế ngồi dựa vào hắn, lại bị hắn chậm rãi áp đảo qua, hai chân bị hắn nâng lên, y chưa bao giờ biết cơ thể mình lại dẻo dai được đến vậy, hai chân đặt lên bờ vai hắn, vẫn còn có thể ôm Phan Lôi. Theo mỗi một lần công kích, tấm lưng trên giường bị ma sát, y cảm giác, sau lưng cùng ga giường sắp sát ra được lửa , quá nhanh , quá sâu .
"Ca, ca, chậm một chút, a...... Chậm một chút !"
Y có thể chết hay không, mỗi một lần đều vừa sâu vừa mạnh, tựa như lúc này sâu như vậy, lần tiếp so với lần trước lại còn sâu hơn, nghiền áp qua điểm G, y có thể nghe được tiếng"ba ba", chỗ đó phát ra tiếp nước, vang vọng khiến y mặt đỏ tai hồng.
"Bé ngoan, ca ca muốn em lâu lắm rồi, ca yêu em, yêu em sẽ hảo hảo thương em."
Phan Lôi nghiêng người, đem Điền Viễn ôm vào lòng, độ sâu chưa từng thấy, khiến y thân thể như nhũn ra, liên tiếp muốn ngã. Phan Lôi kéo cánh tay y, Điền Viễn thật sự không còn sức, thể lực của y không so được với bộ đội đặc chủng, mới vài hiệp, y đã nhũn như bùn, giữa hai chân không biết tiết bao nhiêu làn, ướt nhẹp một mảnh. Đã qua bao lâu? Y không nhìn đồng hồ, chỉ biết là thời gian trôi qua thật dài, y giống như một con búp bê vải rách nát, bị Phan Lôi lăn qua lộn lại, chuyển không biết bao nhiêu tư thế.
"Ca, cầu anh, cầu anh ."
Phan Lôi thẳng lưng hướng lên trên, Điền Viễn thân thể bị nâng lên, lại hạ xuống, Điền Viễn nước mắt đều trào ra , cào ngực hắn, há miệng thở dốc, nước mắt rơi tí tách , không phải y muốn khóc, là do y khống chế không nổi . Quá kịch liệt, kịch liệt đến nỗi y ăn không tiêu.
Phan Lôi thân thể nóng lên, tiểu đầu trong thân thể y lại một lần nữa phấn chấn đứng lên, lần này không còn là đại tướng quân nữa, mà là nguyên soái .
Lớn thế nào ? Hai mươi tám tuổi, nhưng ở trong mắt hắn, Điền Viễn hai mươi tám tuổi này, bộ dáng khóc cầu hắn, chỉ như là đứa nhóc năm sáu tuổi khóc đòi kẹo quá ư là dễ thương.
Phan Lôi một tay ôm eo y, giúp y di chuyển xuống dưới, tay kia sờ tiểu đầu đã lại bắt ướt át phía trước y.
"Bình thường em chỉ hơi nhíu mày, tôi liền đau lòng muốn chết, hiện tại em khóc với tôi, tôi lại tuyệt không đau lòng, tôi chỉ làm em khóc càng kịch liệt càng tốt. Bảo bảo, bé ngoan của anh, gọi ca, ca thả em ra."
"Ca !"
Điền Viễn hiện tại nghe lời cực kỳ, đừng nói cái này, chỉ cần có thể thả y ra, nói cái gì cũng được.
Ánh mắt đáng thương ướt sung nhìn Phan Lôi, lập tức kích thích máu ngược đãi trong Phan Lôi, hai tay ôm eo Điền Viễn, dựng y lên, thời điểm y vừa động thân lại buông tay ra, tiến vào càng sâu.
Điền Viễn lắc đầu, tóc bị mồ hôi làm ướt, điên cuồng lên lên xuống xuống trên bụng hắn, để lại vài vết cào trên ngực.
Tiến sâu thêm vài cái, lại mạnh mẽ đi vào, Điền Viễn thét chói tai, bạch trọc lại một lần nữa phun trào, sau đó mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
Phan Lôi xoa mông y, lập tức tiến vào thật sâu, đè nặng thân thể Điền Viễn, cũng phun trào ra.
Điền Viễn hiện tại chỉ còn một hơi, một hơi này cũng chỉ để hô hấp mà thôi.
Phan Lôi thở mạnh vài cái, từ mông y sờ lên, niết vài cái, sau đó lần đến eo y, hai tay giang rộng, liền chiếm cứ hơn phân nửa phía sau lưng.
"Anh, anh đừng làm loạn."
Điền Viễn cổ họng ách lại rồi, vừa rồi kêu quá lâu, kêu đến vô cùng kịch liệt .
Mềm nhẹ uy hiếp hắn, đừng nháo, y thật sự ăn không tiêu .
Phan Lôi cúi đầu, tìm được bờ môi y, chầm chậm nhẹ nhàng cắn một chút lại hôn một chút, chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng môi chạm môi.
Điền Viễn bị hắn trêu đùa , nhịn không được mở miệng, ngậm vào bờ môi hắn, cùng hắn hôn môi.
Cái kia của Phan Lôi vẫn còn trong thân thể y, hắn có hơi chút biến hóa, Điền Viễn liền có thể biết, nhanh chóng đẩy ra Phan Lôi đang càng hôn càng sâu.
"Đã nói đừng làm loạn ."
Tiểu đầu hắn lại khôi phục tinh thần, trướng đến ngạp chặt thân thể y .
"Không nháo, không nháo, bé ngoan, tôi không nháo, để tôi hôn em nào."
Điền Viễn đẩy mặt hắn, không để hắn tới gần.
"Anh, anh đi ra ngoài, đi ra ngoài."
Phan Lôi nghiêng mình, đem Điền Viễn ôm vào bên cạnh, khiến y cùng mình dựa vào nhau, để lưng y dựa vào ngực hắn, tay hắn kéo qua, liền đem y bao lại trong thế giới của mình, hắn hôn cổ Điền Viễn, ngón tay cũng không thành thật, niết hạt đậu đã sớm bị hắn làm cho sưng đỏ.
Điền Viễn cầm tay hắn, liền cắn một ngụm. Nói không nháo , vậy hắn đang làm gì đây.
"Điền nhi à, em từ trước đến nay không tin tưởng thể lực bộ đội đặc chủng của tôi đúng không, tôi có thể hít đất hai ngàn cái, tôi làm lại cho em xem nhé."
Điền Viễn đã sớm phát giác, cái tiểu đầu của hắn kia còn đang liên tục lớn lên, lại đến một lần nữa, y thật sự sẽ chết mất.
Dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, hai cái cánh tay Phan Lôi đều ôm chặt y, y cố sức bò về phía trước, có thể trốn đến chỗ nào được đây?
Phan Lôi hơi dung chút lực, đem Điền Viễn liền đảo xuống dưới, tiểu đầu hắn tìm đúng vị trí, gập một chân Điền Viễn lên, sau đó, tiểu đầu hắn lại một lần nữa thong thả tiến vào.
"Điền nhi, tôi hít đất hai ngàn cái, em đếm giúp tôi nhé."
Hắn thật sự bắt đầu hít đất, chẳng qua tiểu đầu hắn mỗi lần đều có thể tìm đúng mục tiêu, mỗi lần hạ xuống, lại một lần nữa thật sâu tiến vào.
Điền Viễn lại muốn chạy, Phan Lôi dứt khoát túm lấy hắn y, bị bắt nhận lấy vận động của hắn.
"Phan Lôi, tôi giết anh, anh hai ngàn cái, tôi sẽ chết đó !"
Y có tin không? Y thật sự tin phần eo Phan Lôi sức lực rất lớn, không có việc gì dung liền dùng lên người y.
"Bé ngoan, kêu một tiếng ca, tôi liền làm ít vài lần."
Trên đời ai đáng giận nhất? Trừ bỏ Phan Lôi không có người thứ hai.
Điền Viễn bị uy hiếp, đành phải nghe lời hắn, gọi hắn một tiếng ca, kêu một tiếng lại quay đầu nhìn hắn cầu xin. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Phan Lôi hôn hai má y.
"Bé ngoan, tôi liền làm một ngàn chín trăm chin tám cái nhé."
Điền Viễn kêu thảm, y không nên cùng tên khốn này nói chuyện, không có thổ lộ các thứ, y sẽ không cùng hắn làm cái loại vận động này, mà không nên quen biết hắn mới là tốt nhất.
Đem Điền Viễn làm đến ngất đi, Phan Lôi mới ngừng hít đất. Lại một lần nữa đem chất lỏng của hai người dung hợp làm một.
Phan Lôi lúc này mới cúi đầu, ôn nhu hôn môi y.
"Tôi đã nói, tôi nhất định phải làm em khóc lóc cầu xin tha thứ, tôi mới có thể dừng tay. Bé ngoan, em thật sự khiến tôi yêu thích không nỡ buông tay."
Thành một đôi danh xứng với thực, trong lòng thật là mỹ mãn, càng mỹ hơn chính là đem y ăn lại ăn, ăn đến no mới thôi . Động tác lưu loát nhảy xuống giường đi rót nước, một chút cũng không thấy có vẻ gì là mệt mỏi sau vận động.
Kỳ thật hắn vẫn là yêu thương Điền Viễn , bằng không y theo thể lực hắn, làm đến hừng đông cũng không thành vấn đề, bất quá Điền Viễn phỏng chừng không sớm thì muộn cũng phải vào bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro