Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86 - Bảo nhi ngoan của ca


Lúc này đây sẽ không dừng giữa đường nữa, Điền Viễn cũng không còn e ngại nữa, bởi vì người ôm y, là người y muốn yêu thương cả đời này.

Ôm lấy bờ vai, vịn lên người hắn, cùng hắn đổi góc độ mà hôn sâu, trước đây đều là Phan Lôi đánh lén y, lần này đến lượt y chủ động, xoa xoa mái tóc ngắn của Phan Lôi, để cho từng cọng tóc đâm vào lòng bàn tay mình ran rát, tựa như nụ hôn của hắn, làm tâm y ngứa ngáy không thôi.

Phan Lôi nhất quyết không buông người trong tay ra, đem y áp đảo trên giường, bưng lấy mặt y hôn rồi lại hôn, dung cái cằm lấm tấm râu của hắn cọ lên cái cổ mềm mại của Điền Viễn, mãi cho đến khi ma sát đỏ lên hắn mới bắt đầu quay lại hôn môi, ngậm lấy vành tai y, thật muốn một ngụm đem y ăn vào bụng.

"Bảo bảo, Điền nhi, tâm can nhi của tôi!"

Phan Lôi lung tung tỏ tình, giống như tất cả những cái tên thân mật ấy đều không thể nói lên được người trong lòng hắn này, hắn nhìn con người còn quan trọng hơn sinh mệnh hắn, trở thành đôi mắt thành trái tim hắn, cứ như vậy nhu thuận thần phục trong lòng hắn, tùy ý để hắn hôn môi, cho hắn thân mật.

"Gọi, gọi cái đầu anh, tại dám gọi tôi lung tung, tôi, tôi đánh chết anh !"

Điền Viễn da mặt mỏng, thấy mình bị gọi như vậy liền xấu hổ đỏ bừng mặt. Có lẽ bởi vì Phan Lôi cởi bỏ quần áo y, đem tay dán trước ngực y, gợi ra khô nóng, mới khiến da mặt y phát sốt.

"Đổi kiểu chết khác đi, tôi chỉ muốn chết trên người em. Có thể cùng em trở thành tình nhân danh chính ngôn thuận, tôi mệt chết cũng cam tâm tình nguyện."

Phan Lôi cười xấu xa, một phen đẩy áo sơmi y ra, nhẹ nhàng căn một ngụm lên xương quai xanh. Sức lực hắn rất ghê gớm, hít đất hai ngàn cái không thành vấn đề, hắn muốn mệt chết trên người Điền Viễn, chắc Điền Viễn cũng phải chết đến trăm lần rồi. Kiểu tinh tẫn nhân vong ấy.

Điền Viễn tức giận, lúc này mà hắn còn không quên trêu chọc y.

Nâng lên một cước muốn đạp hắn, Phan Lôi liền chụp được cẳng chân y, cởi tất ra, sau đó đem hai chân y đặt trong lòng mình, cúi người tháo dây lưng của y.

Tiếng khóa kéo trượt xuống, khiến Điền Viễn nhẹ thở dốc một hơi, y muốn cùng Phan Lôi thẳng thắn với nhau, tuy rằng thân thể hai người đều đã quen thuộc, ban đêm cũng không thiếu những màn khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng thật sự muốn trong anh có tôi, trong tôi có anh kịch liệt thân thiết, y vẫn là ngượng ngùng.

Nâng tay lên, che mắt lại.

Phan Lôi chịu đựng không nổi bộ ngực y kịch liệt phập phồng, hạt đậu nhạt màu kia cong cong nhấp nhô, đây rõ ràng chính là dụ dỗ , bởi vì ngượng ngùng, thân thể có chút run rẩy, làn da phủ một lớp phấn hồng, thật giống viên dạ minh châu lung linh tỏa sáng giữa màn đêm, khiến hắn không dời mắt được.

Tay không ngừng lại, lôi ống quần, kéo quần y xuống. Nhưng hắn vẫn là tư thế cúi đầu, giống như thành kính, một ngụm ngậm lấy hạt đậu của y. Ngậm mút, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm, mặt trên đầu lưỡi thôi ráp, đưa tới thanh âm Điền Viễn ngày càng dồn dập, hắn lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn nuốt, thẳng đến khi hạt đậu đứng thẳng lên, ánh nước, hắn mới đi chiếu cố tới nơi khác.

Từ hạt đậu bên này di chuyển tới hạt đậu bên kia, mỗi một chiếc hôn đều để lại dấu hồng, theo từng dấu ấy, có thể biết được Lộ Tuyến hắn thân thiết Điền Viễn như thế nào .

Quần ném tới chân giường, hắn từ trên hạt đậu hôn xuống, đầu lưỡi mang theo vệt nước, dọc eo đi xuống, lưỡi đi đến đâu phủ kín những vệt đỏ đến đó, mãi cho đến bụng.

Đầu lưỡi Phan Lôi vòng quanh rốn y, Điền Viễn nhịn không được , y sợ ngứa, siêu cấp sợ, giờ bị liếm như vậy, lại làm cho y nhịn không được , thân thể cuộn lên, nhấc chân liền muốn đạp hắn ra.

"Làm thì làm đi, anh chọc cười tôi làm gì, ngứa chết tôi !"

Lần này có thể khẳng định, mặt y đỏ, không phải do ngượng ngùng, cũng không phải là khẩn trương, chính là nhịn cười .

"Cười cái gì mà cười, phá hỏng hết cả bầu không khí, không cho cười !"

Phan Lôi tức giận đến thật muốn cho y một tát, ai đời có cái loại thần kinh thô như cột điện thế này, khúc dạo đầu đẹp như vậy, y tưởng hắn muốn chọc y ngứa? Phá hỏng hết cả bầu không khí đang kiều diễm.

Bắt lấy chân y, một ngụm cắn lên, Điền Viễn sợ hãi kêu một tiếng, Phan Lôi không dung sức cắn y, chỉ là lưu lại một dấu răng mà thôi, sau đó nâng chân y, hôn nhẹ gang bàn chân.

Chân Điền Viễn so với chân hắn nhỏ hơn nhiều, bởi vì thường không tiếp xúc với ánh nắng, trắng đến nõn nà. Trước kia từng rửa chân cho y, biết ngón chân y cũng rất xinh đẹp, tựa như từ ngọc điêu khắc mà ra.

Điền Viễn nửa người trên trên giường xoay qua xoay lại, hắn cứ vậy hết cọ bụng y lại đến gang bàn chân y, làm y buồn cười muốn điên rồi.

Cái gì ngọt ngào ân ái, cái gì anh nông tôi nông, cái gì nhu tình chân thành, hiện tại một chút không khí cũng không có, Điền Viễn vừa cười vừa kêu, trên giường xoay như thằng điên, Phan Lôi liền hạ quyết tâm hôn gan bàn chân y.

Dù sao ôm chặt hai đùi y, mặc cho y xoay thế nào, cũng không trốn ra được.

Xoay đi, cười đi, thét chói tai đi, lát nữa làm cho miệng em, trừ bỏ thở dốc, cũng chỉ có cầu xin tha thứ, với rên rỉ mà thôi .

Từ mắt cá chân, hướng lên trên, nâng chân y đặt lên bả vai mình, từng ngụm hướng lên trên hôn hai chân y, hôn tới bắp chân, lại hôn tới đầu gối, hôn đến đùi trong, tại bộ vị non mềm nhất, đầu tiên là cắn một chút, lại nhẹ nhàng hôn, để lại liên tiếp vài dấu hồng. Càng ngày càng hướng lên trên, càng lên cao, tiếng cười Điền Viễn càng thấp, càng gần đến mức cuối, y hô hấp giống như không thở nổi, ngón tay bắt đầu cào loạn, không biết bắt lấy cái gì, chỉ có thể gắt gao nắm chặt ga gường.

Xốc lên quần lót bên cạnh, tại khe đùi y hôn một cái, Điền Viễn nhẹ giọng rên rỉ.

Tiểu đầu y đã khởi động dưới quần lót, thẳng đứng đâu ra đó, thế nhưng Phan Lôi không đụng chạm tiểu đầu y, lướt qua chỗ đó, tại khe đùi khác tiếp tục hôn.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Một khối thịt non mềm này, vẫn còn chứa hôn ngân hôm qua hắn lưu lại. Bên cái mông vẫn hồng vì bị hắn miết đêm qua. Hết thảy tất cả đều nói lên, ngày hôm qua nhẫn nhịn, hôm nay nhất định phải tiến vào.

Hỏa khí bị áp xuống, sẽ không biến mất, mà là hội càng tụ ngày càng nhiều.

Cởi quần lót y, hôn khe đùi y nhưng nhất quyết không chạm vào tiểu đầu đã đứng thẳng lên, kể cả là dùng ngón tay chạm một chút. Ai bảo y cười, ai bảo y phá hư không khí, lại cười nữa, trực tiếp đem tiểu đầu y dung dây da trói lại, không khóc cầu xin tha thứ không cởi trói cho y.

"Phan Lôi, Phan Lôi !"

Điền Viễn có chút nhẫn nại không nổi, trong cơ thể khô nóng hun đến đầu não y choáng váng, y cảm giác chính chìm trong băng, Phan Lôi hôn môi cùng động chạm chính là một đoàn lửa, thiêu đốt y, khiến y nhẫn nại không được theo cử động của hắn mà vặn vẹo thân thể, có một địa phương, như vậy khát vọng hắn chạm một chút, một chút cũng được, nhưng hắn chính là không chạm. Y thở dốc, nâng đầu lên cũng thấy không khí dường như không đủ dùng, chỉ có thể bất lực kêu, Phan Lôi, Phan Lôi, giúp tôi !

Trong đầu chỉ có một cái tên, chỉ có người này, chỉ có hắn có thể giúp mình thư hoãn loại này thống khổ vừa nóng vừa lạnh này, không ngừng kêu tên hắn, khát vọng hắn ôm, khát vọng hắn dung cái ôm thặt chặt bao lấy y.

Phan Lôi nâng người lên, cùng y hôn môi, Điền Viễn giống như người cơ khát đến khô cằn , rốt cuộc cũng tìm được nguồn nước, há to miệng, cùng hắn đầu lưỡi dây dưa, cùng hắn môi hôn môi, tay nắm sàng đan, bắt đầu gắt gao ôm lấy lưng hắn.

Phan Lôi vươn tay, mở tủ đầu giường, hắn nhớ rõ Lâm Mộc cho hắn lọ gel lô hội để ở đó . Bởi vì hắn không chuẩn bị bất kỳ thiết yếu phẩm nào, gel lô hội có thể thay thế một chút.

Rốt cuộc luống cuống tay chân tìm được, lung tung hôn lên môi y mấy cái, sau đó cúi người, ngậm lấy tiểu đầu y, ngón tay mang theo gel lô hội, cũng tiến vào thân thể y.

"A......"

Điền Viễn hét lên một tiếng, không biết là vì phía trước tiểu đầu bị kích thích, hay là vì bị thứ lạnh lẽo kia tiến vào thân thể.

Dùng đầu lưỡi phác theo từng mạch máu, dùng nước bọt thấm ướt tiểu đầu y, đem nó ngậm vào cổ họng, ngón tay liền hướng phía sau, nhẹ nhàng di động, cảm giác thấm ướt có chút khe hở, liền nhanh chóng cho vào hai ngón tay.

Điền Viễn kịch liệt thở dốc, nắm tóc hắn, Phan Lôi để đầu đinh, y bắt không được, chỉ có thể liều mạng túm chặt sàng đan, rốt cuộc áp chế không được tiếng thở dốc, gần như nức nở, rên rỉ lên tiếng. Vặn vẹo thân thể, lại trốn không thoát loại kích thích này.

Nhẹ nuốt vào, lại nhợt nhạt phun ra, vòng quanh tiểu đầu hôn một vòng, đè lại nơi mẫn cảm trong cơ thể y, hơi dùng ngón tay nhấn một cái, Điền Viễn tựa như cá rời nước, mạnh mẽ thẳng lưng lên.

Tiểu đầu có chút cổ vũ, Phan Lôi cho thêm ngón tay thứ ba, lặp lại động tác đè lên điểm mẫn cảm, Điền Viễn rên rỉ biến thành la lên.

"Phan Lôi, Phan Lôi ! Đừng, đừng như vậy, Phan Lôi, thả tôi ra!"

Phan Lôi dùng lực nhấn một cái, lại một lần nữa đem tiểu đầu y ngậm đến cổ họng.

"Ca!"

Theo bạch dịch phun ra, Điền Viễn hô lên một tiếng Phan Lôi muốn nghe nhất, ca. Ca, tình ca ca của Điền Viễn, chỉ có một người duy nhất là Phan Lôi.

Nghe được một câu "ca"này, Phan Lôi rốt cuộc khống chế không được, rút ngón tay về, vỗ về địa phương đã sớm trở thành đại tướng quân của hắn, nhẹ nhàng tiến vào.

Hai tay ôm eo Điền Viễn, dung lực khiến y dán vào thân thể mình.

"Bảo bảo, bé ngoan của tôi, ôm ca."

Điền Viễn nức nở, trong đầu đã trống rỗng một mảnh, thân thể cảm giác không phải chính mình , mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thấy hắn nói ôm chặt hắn, vội vàng dung cả tay lẫn chân ôm sát hắn, ôm cổ hắn, chân cũng vòng quanh eo hắn.

"Bé ngoan, đau thì cắn bả vai ca, ca thương em, ca yêu em, ca yêu em sẽ dịu dàng làm em đau."

Còn nhịn nữa thì hắn không phải là đàn ông. Hôn lỗ tai y, thủ thỉ, phần eo dùng lực, chụp lấy eo y, hắn thong thả tiến vào, tiểu đầu thô to trở thành tướng quân, hắn tiến vào, đối Điền Viễn mà nói chính là một hình phạt, một loại trừng phạt xé rách.

Khuôn mặt đang hồng bỗng chốc có chút trắng bệch, Điền Viễn bởi vì đau đớn, thân thể rụt lại.

"Ca, ca, đau, ca !"

Một tiếng lại một tiếng kêu "ca", hy vọng được đến càng nhiều yêu thương của Phan Lôi. Phan Lôi không cho phép y lùi bước, cắn răng, với hắn mà nói, từng tiếng "ca" này sẽ chỉ làm hắn huyết mạch bành trướng, ẩn nhẫn không nổi nữa, dứt khoát động thân, toàn bộ tiến vào.

Điền Viễn kêu thảm một tiếng, một ngụm cắn lên bờ vai hắn.

"Bé ngoan, bé ngoan của ca. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn."

Phan Lôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chầm chậm sờ phía sau lưng y, chịu đựng căng chặt cùng nóng rực do thân thể y truyền đến, chờ y thả lỏng. Sau đó, thỏa mãn chính mình, thỏa mãn y. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro