Chương 85 - Một đời thì một đời
Tổ phá bom đi lên cùng những thành viên khác của đội đặc chủng, rất nhanh đã không chế được tên bắt cóc, bác sĩ Lý đã sớm sợ đến té xỉu, Phan Lôi chỉ huy thủ hạ, nhanh chóng đem người mang đi. Bọn họ chỉ phụ trách nghĩ cách cứu viện, còn lại không liên quan.
Cảnh sát tiếp quản hết thảy, Phan Lôi nãy giờ vẫn ôm Điền Viễn, y đang run cầm cập, khẳng định là rất sợ hãi.
"Phan Lôi, chúng ta , chúng ta trở về đi."
Điền Viễn cảm giác hôm nay quả thật là một ngày đáng sợ, nhất là một màn cuối cùng kia, hắn cầm ngòi nổ sắp phát nổ, mỗi lần nghĩ đến thôi đã khiến y run rẩy trong lòng. Mau về nhà, rời khỏi nơi này, y không thể chịu được cái cảm giác trong lòng nơm nớp lo lắng này nữa.
Phan Lôi an ủi ôm chặt lấy y, xoay người làm một thủ thế với Phan Cách, hắn muốn rút .
Lên xe, Điền Viễn vẫn còn sợ, xụi lơ trên ghế, còn lôi kéo tay hắn không buông ra. Phan Lôi đau lòng hôn hôn trán y, xoa khuôn mặt xanh trắng của y.
"Cục cưng, không có việc gì , bây giờ chúng ta sẽ về nhà."
Điền Viễn không buông hắn ra, cứ mãi nắm chặt tay hắn, giống như chỉ vậy mới xác định được Phan Lôi bình an vô sự . Phan Lôi đau lòng, đành phải lái xe một tay, may mắn nhà họ cách bệnh viện cũng không xa lắm. Nửa ôm nửa đỡ y về nhà, đem y đặt trên sô pha, xoay người đi rót nước.
Nếu yêu, liền hy vọng cả đời được ở bên nhau, không ai được phép giữa đường rời khỏi. Nếu tình cảm sâu nặng, nếu bọn họ muốn cùng một chỗ, thì đừng để loại chuyện nguy hiểm thế này phá hoại tình cảm của họ. Cái gì không sợ, chỉ sợ hắn xảy ra vạn nhất. Vạn nhất là gì, vạn nhất là hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, Phan Lôi qua nuông chiều y, nhu tình mật ý đến vậy, yêu thương dung túng đến vậy, làm cho y không thể rời xa người này được, nếu Phan Lôi xảy ra chuyện, nếu hắn chết, một đời này chẳng lẽ muốn y phải cô đơn đến chết hay sao?
Trong lòng không có người, đó là chuyện tịch mịch. Trong lòng có người, nhưng người này lại không ở bên mình, đó mới gọi là cô đơn.
Trong lòng y có Phan Lôi, y không hy vọng Phan Lôi gặp chuyện không may, y không cần một đời này được Phan Lôi sủng nịch, cuối cùng lại phải tịch mịch mà chết đi.
Nếu như y tự suy nghĩ nhiều hơn một chút, cho dù là để ý đến an nguy của bản thân y nhiều thêm một chút thôi, cũng sẽ không dẫn đến chuyện khiến y run sợ đến nhường kia. Một màn ấy, nếu chỉ chậm tay một giây thôi, , Phan Lôi, Phan Lôi......
Bưng kín mặt, y không dám nghĩ nữa. Y sợ nhất chính là Phan Lôi gặp nguy hiểm máu thịt lẫn lộn.
Y không thể chấp nhận chuyện Phan Lôi gặp bất cứ việc ngoài ý muốn nào, y thật sự lo sợ, Phan Lôi nói, chờ tôi trở lại, nhưng hắn cuối cùng lại không trở về. Nếu hắn chết, nếu hắn chết, kẻ bị Phan Lôi chiều hư như y, làm sao có thể sống nổi.
Nói y ỷ mạnh cũng được, nói y năng lực thừa nhận kém cỏi cũng được, y chính là không thể chịu được, Phan Lôi có gì ngoài ý muốn.
Yêu càng sâu đậm, lòng càng sợ hãi. Đại khái, chính là như thế. Sợ hắn có chuyện, sợ hắn gặp nguy hiểm, sợ hắn, sau khi hôn y, liền không trở về.
Người y yêu thương nhất, y hy vọng hắn bình an một đời. Nếu yêu nhau, thì hãy yêu đến tận khi đầu bạc. Không cần giữa đường biến mất, không cần chờ y nhắm lại mắt, Phan Lôi đã tử vong, đây là nguyện vọng vô cùng nhỏ nhoi của y.
Phan Lôi bưng tới một chén nước, ngồi xuống cạnh Điền Viễn, thổi thổi cho nước nguội bớt.
"Cục cưng, không nóng , em uống một ngụm cho bình tĩnh lại. Đều qua rồi, không có việc gì, mọi chuyện vẫn tốt mà."
Đúng, chính là người này, vẫn gọi y là cục cưng, coi y như một đứa trẻ mà chiếu cố yêu thương, cùng y vui cười đùa giỡn, chọc y vui vẻ, vì bảo vệ y mà không tiếc xuất ra toàn bộ mối quan hệ của mình. Hắn yêu thương y, chiếu cố y, đau lòng vì y, nhiều thứ tình cảm như vậy kết hợp vào một chỗ, đó chính là tình yêu tới chết không rời với y. Bởi vì yêu, cho nên chiếu cố y thuận buồm xuôi gió, quỳ xuống cầu hôn là vì yêu, nấu cơm cho y ăn cũng là một cách thể hiện tình yêu
Có thể hay không, van cầu ông trời, đừng để cho người này gặp nguy hiểm, để hắn bình an xuất ngũ, để hắn bình an ở bên cạnh y, để hắn bình an làm bạn bên mình một đời.
Nâng mắt nhìn Phan Lôi, trong ánh mắt có chút ướt át, làm Phan Lôi phát hoảng, làm sao vậy? Đang êm đẹp, tự dưng em ấy nghĩ gì mà mắt rơm rớm thế kia?
"Cục cưng à, em làm sao vậy? Bị dọa sao? Không có việc gì mà, ngoan......"
Điền Viễn đột nhiên đứng dậy, cũng không thèm quan tâm tới chén nước ấm trong tay hắn, vừa đứng dậy liền khóa ngồi ở trên người hắn, gắt gao ôm cổ hắn, bất ngờ bị đột kích, làm cho Phan Lôi hơi ngửa ra sau một chút, vội vàng đem cái chén trong tay để qua một bên.
"Nước, lại làm bỏng em."
Điền Viễn xoay người liền đem chén nước ném xuống đất, nhào lên phía trước, ôm lấy bờ vai hắn, khiến hắn cùng mình mặt đối mặt.
Phát điên gì vậy? Lại còn đập phá đồ đạc ?
Phan Lôi còn không kịp phản ứng, làm gì chọc đến y đâu nhỉ ? Tự dưng nổi điên đi đập phá? Liền bị y túm chặt bả vai, Điền Viễn có chút bất chấp, liều lĩnh điên cuồng lắc bả vai hắn.
"Phan Lôi, tôi nói cho anh biết, nếu anh nói yêu tôi một đời, đó chính là một đời, không cho giữa đường rời khỏi, không cho chết, không cho phép xảy ra nguy hiểm. Cái một đời này, là một đời của tôi, tôi còn chưa chết, anh không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì. Tôi nói cho anh, một đời, chính là một đời, thiếu một ngày, thiếu một giờ, thiếu một phút đồng hồ, cho dù là thiếu một giây thôi cũng không phải một đời. Tôi còn chưa nhắm mắt lại, anh sống thật tốt cho tôi, lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi, đầu bạc giai lão, anh mà dám nửa đường rời khỏi hoặc gặp phải chuyện không may, dám để tôi lại một mình trên đời, tôi liền đem xác anh đào lên, mang đi giải phẫu, đem xương anh nghiền ra thành tro.
Đừng con mẹ nó hôn tôi rồi nói chờ anh trở về, rồi để tôi chờ đến chết cũng chưa thấy anh về. Anh bắt buộc phải, bình yên vô sự mà sống cùng với tôi, không cho phép xảy ra nguy hiểm, không cho chết. Tôi không có cái thân phận có thể là người đầu tiên biết được anh gặp chuyện không may, công việc của anh tính chất đặc thù, cho dù tử vong cũng chỉ là báo cho cha mẹ anh biết, anh không thể để tôi phải chờ đợi cả đời được. Phan Lôi, nghe cho rõ, không cho anh bỏ lại tôi một mình mà đi trước, nhớ kỹ, là một đời của tôi, tôi không nói buông tay, không cho phép anh rời đi !"
Phan Lôi phản ứng có chút trì độn, vào những lúc khẩn yếu nhất, hắn thật sự phản ứng trì độn .
Điền Viễn gào thét, thanh âm còn quanh quẩn bên tôi i hắn, y nói một đời là một đời y, thiếu một ngày thiếu một giờ thiếu một phút đồng hồ thiếu một giây cũng không được, y không chết, hắn cũng không được phép chết, phải ở bên cạnh y đến lúc bạc đầu.
Đây, đây là, có phải nói, y, y đồng ý cùng hắn một chỗ ? !
Đây là không phải cái gọi là, hỗ hứa nhất sinh, lời thề bất ly bất khí?
Vui sướng tràn ngập mạch máu, cao hứng đến sắp nổ tung , vọi vàng đẩy Điền Viễn ra, muốn y lặp lại lần nữa, lại xác nhận thêm một chút, y thật sự đồng ý cùng hắn một chỗ cả đời.
"Điền nhi, của cục cưng của tôi, bé ngoan của tôi, nói lại lần nữa nào, em, có phải hay không đáp ứng gả cho tôi?"
"Gả cái đầu anh ấy."
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Điền Viễn đẩy tay hắn ra, lại gắt gao ôm lấy hắn, ôm chặt cổ hắn, nam nhân này, y muốn nắm trong tay một đời, y không buông tay, không cho Phan Lôi buông ra trước.
"Anh làm tôi sợ muốn chết, anh không thể không làm loại chuyện nguy hiểm này được hay sao? Anh không biết tôi lo lắng đến thế nào, chậm một giây, chỉ sợ chậm một giây, anh liền xong, tôithật sự không dám tưởng bộ dáng anh huyết nhục mơ hồ, Phan Lôi, coi như tôi xin anh, coi như là vì tôi, anh có thể hay không đừng làm loại sự tình nguy hiểm này. Anh đem tôi chiều hư không có anh tôi biết phải làm sao? Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng, cuộc sống của tôi nếu như thiếu anh sẽ trở nên thế nào?"
Hai tay Phan Lôi gao ôm lấy eo y, kỳ thật không cần phải thừa nhận lại lần nữa, y lời này đã rõ ràng, hỗ hứa nhất sinh, tương nhu dữ mạt, ân ái bạch đầu, ai cũng không được nửa đường rời bỏ, kể cả chia tay hay chết đi, loại tình huống này không cho phép xuất hiện.
Điền Viễn nói ra lời này, chính là đồng ý , bọn họ là có thể ân ân ái ái sống bên nhau .
Ôm lấy trân bảo trong lòng, cục cưng hắn có được không dễ dàng, trở thành trái tim hắn, từ nay về sau, chỉ thuộc về hắn.
Đem đầu chôn vào gáy y, ôm thật chặt.
"Tôi sẽ không rời khỏi em, tôi hiện tại là người đã có vợ, có ái nhân, kể cả tôi có phải ra trận, cũng sẽ vì em bảo hộ chính mình. Tôi còn muốn sống trở về sủng ái cục cưng của tôi , tôi muốn đem người ta trở thành tổ tông mà cung phụng, tôi muốn cho người ta cả thế giới hạnh phúc của mình, tôi muốn người ta mỗi ngày đều vui vẻ sống, muốn người ta không hối hận đời này đã theo tôi."
Điền Viễn mỉm cười, cái gì cũng không cần, chỉ cần hắn an toàn trở về, đây là khẩn cầu duy nhất của y.
"Anh bình an trở về, tôi liền cảm thấy mỹ mãn."
Kể cả không thể mỗi ngày gần nhau, không thể mỗi ngày gặp mặt, thế nhưng, có thể biết được hắn bình an vô sự, khi hắn trở về thì sống một cuộc sống yên bình ấm áp, vậy là thỏa mãn rồi.
"Tuân mệnh ! Trưởng quan !"
Phan Lôi làm quân lễ với y, Điền Viễn khóa ngồi ở trên người hắn, nhìn hắn đùa giỡn, nở nụ cười. Theo dõi ánh mắt hắn, nhìn hắn, ánh mắt rốt cuộc che dấu không được si mê quyến luyến, Phan Lôi cho y quá nhiều ôn nhu, quá nhiều sủng ái, nam nhân cao lớn thô kệch này, đối xử với y tốt vô cùng, không quan tâm bất luận ánh mắt kẻ nào, cũng không cần biết tới thế hệ sau, đem y sủng tới trời.
Có thể được hắn trân trọng một đời, kiếp này ở bên hắn, coi như không uổng.
Sờ lên mặt y, Phan Lôi hơi nghiêng đầu, hôn bàn tay y.
Ngước mắt lên, ánh mắt Phan Lôi nóng rực, thiêu Điền Viễn có chút khô nóng, ánh mắt y bây giờ hẳn cũng bốc lửa hừng hực, bằng không Phan Lôi sẽ không siết eo y ngày càng chặt như vậy.
Cũng không biết là ai chủ động, có lẽ là Điền Viễn nhẫn nại không nổi, hoặc có lẽ Phan Lôi khắc chế không được, vì sau đó, chỉ có tầng tầng nụ hôn mới có thể biểu đạt cảm tình của hai người.
Điền Viễn quỳ đứng dậy, vươn người về phía trước, chạm nhẹ mặt hắn, học động tác của hắn trước kia, cắn cắn lên bờ môi hắn, dùng răng nanh nhẹ nhàng day, lưu lại dấu răng trên môi hắn, sau đó đầu lưỡi liếm nhẹ, xoát qua bờ môi hắn, Phan Lôi cánh tay càng thêm siết chặt, khí lực kia có thể đem phần eo Điền Viễn cắt đứt.
Sau đó, hắn há miệng, đầu lưỡi Điền Viễn liền linh hoạt đi vào, Phan Lôi rốt cuộc khống chế không được, ngậm lấy thật sâu.
Hai tay vuốt ve qua lại trên mông y, Điền Viễn ôm cổ hắn cùng hắn hôn sâu, hắn một tay ôm eo Điền Viễn, một tay nâng mông y, đứng lên, đá văng cửa phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro