Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83 - Dùng con của ngươi đổi lấy bảo bối của ta


Thân nhân người chết nhìn quanh một lượt, liền kéo Điền Viễn qua, đặt ngòi nổ tren cổ y, chỉ cần có người ra tay với hắn, mệnh của bác sĩ này coi như cũng đi theo luôn. Hắn không có tâm hại ngươig, thế nhưng hắn nhất định phải báo thù, run rẩy nhìn về phía thang máy, chờ người bên kia xuất hiện.

Cửa thang máy mở ra, Phan Lôi đi ra liền thấy Điền Viễn đang bị uy hiếp, cơn giận dữ bùng lên như núi lửa Ecuador, lập tức phun trào .

"Ngươi con mẹ nó nhanh chóng đem y thả ra, lập tức thả ra."

Hắn chỉ vào mũi thân nhân người chết, chửi ầm lên. Bảo bối hắn yêu nhất, trước mặt hắn bị uy hiếp, ngòi nổ nằm cạnh cổ y, nhìn thôi đã thấy trong lòng run sợ.

"Con đàn bà kia đâu, dùng cô ta tới đổi lấy bọn họ, người trong bệnh viện này đều đáng chết, bọn họ không coi vợ tao ra gì, vậy thì đều phải chôn cùng vợ tao !"

Hắn giơ cao bật lửa, soạt một tiếng, Phan Lôi tiến về phía trước một bước.

"Mày dám động tới một sợi tóc của y, tao đánh vỡ đầu mày. Đem bật lửa của mày cách y xa một chút, xa một chút, con mẹ nó không nghe thấy có phải hay không, xa một chút ! Bằng không bất cứ yêu cầu gì tao cũng không đáp ứng."

Phan Lôi bắt đầu gầm rú, thanh âm lớn như sấm rền, Điền Viễn từ khi thấy Phan Lôi đã cảm thấy an tâm hẳn, có hắn ở đây, chắc chắn sẽ không để y bị thương.

Cho nên lúc này y đang rất nhàn nhã nghĩ vẩn vơ, trách không được cha mẹ hắn đặt cho hắn cái tên là Phan Lôi, giọng nói đúng là lớn thật.

"Không phải là muốn ả đàn bà kia sao, tao bảo bọn họ đi tìm, cam đoan mang người lại đây, mày có rạch nát mặt cô ta ra, tao cũng không thèm quan tâm. Nhưng người trong tay mày là người của tao, mày dung người của tao uy hiếp tao? Đúng là không có lý lẽ, mày lập tức đem y thả ra."

Phan Lôi rống lớn, tên khủng bố liền lui lại một chút. Đây đại khái là mềm thì sợ cứng, cứng rắn lại sợ ngang ngược. Sợ nhất chính là, tên khủng bố không muốn sống nữa, ngang ngược sợ nhất là không muốn sống .

Phan Lôi chỉ vào mũi hắn rống to, hắn liền run run một chút, bật lửa liền rời ra xa, ngòi nổ cũng thối lui một ít.

"Tao muốn nó đền mạng, cô ta không đến tao sẽ khiến cho tất cả người ở nơi này chôn cùng!"

"Tao đem người đàn bà kia đến cho mày, bất quá mày phải thả người đang trong tay mày ra. Mày dùng y uy hiếp tao, yêu cầu gì tao cũng không đáp ứng."

Điền Viễn giãy dụa một chút. Y đi rồi vậy còn hơn ba mươi người này thì phải làm sao?

"Phan Lôi, trước hãy để mọi người đi đã."

"Em câm miệng cho tôi ! Không cho nói nói, có tôi ở đây, em sẽ không có chuyện gì !"

Phan Lôi quát lên với Điền Viễn rống, giờ này rồi mà y còn định phong cách cái quái gì nữa, xem nhiều phim điện ảnh quá à? Tưởng mình là thánh nhân chắc, để cho người khác đi trước y bọc hậu phía sau? Giúp đỡ người khác hy sinh bản thân mình? Đó là thời kháng chiến, điện ảnh toàn diễn nhân vật anh hùng, lúc thật sự xảy ra chuyện, hắn không cần người khác, hắn chỉ để ý Điền Viễn, y lông tóc vô thương đi ra ngoài, tâm hắn mới bình tĩnh xuống được.

Chỉ cần nghe lời hắn là được, đóng vai anh hùng làm khỉ gì? Nhà bọn họ anh hùng rất nhiều, không cần nhiều thêm một Điền Viễn nữa. Y chỉ cần bình an là được rồi.

Điền Viễn không hề mở miệng, kỳ thật thật sự không cần y nhiều lời, y vẫn đang là con tin đây, y làm gì có tư cách mà can thiệp.

"Thả y ra, hết thảy đều đâu vào đó. Hiện tại, lập tức, nhanh chóng thả y cho tao !"

Kẻ khủng bố có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phan Lôi, Trong mắt Phan Lôi giờ này là tầng tầng lửa giận, là phẫn nộ, là một loại ánh mắt tàn bạo muốn giết người. Hắn co quắp một chút.

Chậm rãi buông lỏng tay ra.

Phan Lôi trong lòng thả lỏng, may mắn, Điền Viễn an toàn , hắn cũng liền không còn gì băn khoăn .

Nháy mắt với Điền Viễn một cái, Điền Viễn nhấc chân đi về phía hắn, Phan Lôi vươn tay muốn ôm lấy y. Không ngờ Điền Viễn vừa đi được hai ba bước, tên khủng bố lại đổi ý , xông lên một phen giữ chặt cổ Điền Viễn, đốt bật lửa, ngòi nổ cùng bật lửa chỉ cách nhau mười centimet, đặt ngay bên cạnh bả vai Điền Viễn, tim Phan Lôi thiếu chút nhảy ra ngoài, trong đầu vừa định muốn xông đi lên, thân thể đã bắt đầu hành động.

"Không được nhúc nhích, không cho lại đây !"

Ten khủng bố hô to , gần như xé rách cổ họng, hắn bất chấp tất cả, không quan tâm, hắn đã điên rồi.

Ở khoảng cách vài bước chân với tên khủng bố, Phan Lôi bỗng dừng lại, hắn thấy bật lửa tiến tới ngày càng gần, không dám tiến lên thêm một bước, hắn không thể lấy tính mạng Điền Viễn ra cược được, hắn cược không nổi, mà hắn cũng thua không nổi. Điền Viễn ở trong tay kẻ kia, coi như hắn đã bị nắm được yếu điểm. Phẫn hận nắm chặt tay, chờ bắt được tên kia, nhất định phải đánh gãy tứ chi, đánh gãy toàn bộ xương cốt của hắn.

"Chưa nhìn thấy con đàn bà kia, tao sẽ không tha cho đứa nào đi, thời gian kéo dài lâu như vậy, vì cái gì nó còn chưa xuất hiện? Ta muốn thấy con đàn bà đó, tao muốn thấy nó !"

Phan Lôi cắn răng, thực mụ nội nó, hắn từ nhỏ đến lớn, còn chưa bị uy hiếp như thế bao giờ. Nhiệm vụ hắn làm không dưới ngàn cái, đã bao giờ phải chịu uy hiếp như này đâu? Xem như mày lợi hại, uy hiếp tao? Dùng bảo bối của tao uy hiếp tao? Ông mày cũng không phải ăn chay .

Lấy di động ra, gọi cho cấp dưới ở dưới lầu.

"Đem người nhà hắn tới đây, mặc kệ là ai, cứ dẫn tới. Cái ả đàn bà kia đâu? Trói lại mang tới đây ! Có chút chuyện ấy mà cũng không làm được, thuyết phục cái gì mà thuyết phục, cứ trói luôn lại."

"Đã thấy chưa, người của tao sẽ lập tức mang cô ta tới đây, mày tốt nhất thả người của tao ra ngay bây giờ ."

Tên khủng bố ánh mắt đỏ quạch, chịu đựng nỗi sợ hãi, nuốt nước miếng.

"Trừ phi tao thấy người !"

Phan Lôi nắm tay phát ra tiếng răng rắc, hắn đang liều mạng nhẫn nại, không thể lỗ mãng. Điền Viễn còn đang trong tay kẻ kia.

"Không buông ra sao. Xem như mày lợi hại."

Cửa thang máy mở ra, phó tổ trưởng ôm một đứa trẻ tẩm hai tuổi tiến vào, đứa bé miệng còn đang ngậm núm vú cao su. Khóc đến khuôn mặt nhr nhắn đều đỏ bừng, vừa nhìn thấy ba nó, liền vươn tay ra muốn được ba ôm.

Phan Lôi ôm lấy đứa bé, không phải là kiểu dịu dàng nhẹ nhàng mà bế nó, mà giống như xách một túi hành lý, đem đứa bé kẹp dưới cánh tay, đứa trẻ không thoải mái, oa oa khóc lớn, chân tay bé nhỏ quơ quào loạn xạ.

"Mày, mày muốn làm gì, buông ra con trai tao ra !"

Tên khủng bố nhìn con trai bị đối đãi như vậy, lập tức liền tức giận. Gào lên với Phan Lôi.

"Thả con mày ra? Phải rồi, con mày là bảo bối đúng không. Nhưng mày con mẹ nó thấy rõ ràng , con tin trongg tay mày, cũng là bảo bối của tao, ông mày một sợi tóc cũng không nỡ làm thương tổn. Mày con mẹ nó ngay trước mặt tao, dùng bảo bối của tao uy hiếp tao? Mày cho rằng ông mày là ăn chay ? Không cần nói nữa, một đổi một, mày thả bảo bối của tao, ta thả bảo bối của mày. Bằng không......"

Phan Lôi vung nắm đấm, rầm một tiếng đánh nát cửa sổ thủy tinh, thủy tinh loảng xoảng rơi xuống lầu dưới, bán phiến cửa sổ hộ thủy tinh vỡ nát, trở thành một lỗ thủng lớn. Phan Lôi lấy tay nhấc quần áo phía sau lung đứa trẻ, tựa như xách một cái bao, đem đứa bé treo lơ lửng ngoài cửa sổ, chỉ cần hắn buông lỏng tay, đứa nhỏ này khẳng định từ tầng bốn ngã xuống đất.

"Thả y, tao liền trả lại con cho mày. Nếu mày còn dám chần chờ thêm nữa, tao lập tức buông tay, ngã chết nó."

Phan Lôi cắn răng.

"Tao xem ai tàn nhẫn hơn."

Tên khủng bố căn bản là không có khả năng suy xét, loại chuyện này, ai còn phí thời gian mà đi cân nhắc nữa, trực tiếp buông tay ra, còn đẩy Điền Viễn đi về phía trước một chút.

Điền Viễn nắm chặt thời gian vội đi, Phan Lôi vươn tay, tận đến lúc chạm vào tay y, tim Phan Lôi, mới xem như chân chính trở về vị trí.

"Mày nhanh chóng đem con tao kéo về, đem nó lại đây cho tao !"

Tên khủng bố nhìn chằm chằm tay Phan Lôi, chỉ cần hắn buông lỏng một chút, đứa trẻ khẳng định té xuống. Thật điên rồ, thật sự không hề nghĩ đến, ai cũng không hề nghĩ đến, Phan Lôi thế nhưng làm ra loại chuyện này, dùng áp chế đối uy hiếp. Xem ai tàn nhẫn hơn? Có thể ác đến nỗi ra tay với một đứa bé vô tội, còn ai có dung khí dám đối đầu với hắn?

Phan Lôi thu hồi tay, ngược lại đem đứa bé nhét vào trong lòng Điền Viễn.

"Mang đứa trẻ đi xuống đi."

Tên khủng bố muốn xông về phía này, nhưng lại e ngại Phan Lôi, chỉ kém nước nhảy dựng lên tại chỗ .

"Mày nói không giữ lời, đem đứa nhỏ trả lại cho tao."

"Mày không phải muốn báo thù sao? Chẳng lẽ mày muốn giết người ngay trước mặt đứa con hai tuổi của mày? Để lại ác mộng cả đời cho nó? Kết cục mặc kệ thế nào, nó cần một tuổi thơ không có ác mộng. Mẹ của mày bây giờ đang ở bên ngoài, tao bảo y đem đứa trẻ giao cho mẹ mày."

Đứa nhỏ oa oa khóc, Điền Viễn ôm lấy. Có chút không yên lòng về Phan Lôi, ngòi nổ, đó là thuốc nổ, Phan Lôi sẽ không xảy ra chuyện chứ. Còn nữa, thân nhân người chết cũng là người bị hại, nếu không phải do lỗi của bác sĩ Lý, gia đình của hắn cũng sẽ không tan nát, nói đến cùng, cũng là thua thiệt cho bọn họ .

Y có chút khó xử, một mặt hy vọng Phan Lôi khống chế tên khủng bố, mặt khác lại hy vọng tên khủng bố có thể đào tẩu. Tựa như trong TV diễn vậy, lưu lạc thiên nhai, chờ đợi sự tình có một phán quyết công bằng. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Vươn tay bắt lấy tay Phan Lôi, Phan Lôi nhìn y, Điền Viễn lắc đầu với hắn một cái. Phan Lôi tròng mắt lập trợn lên. Còn không biết tâm tư của y sao? Y chắc chắn là mềm lòng.

"Lập tức xuống dưới, em đi rồi tôi mới yên tâm."

Phan Lôi biết Điền Viễn lòng dạ đàn bà, y lâu nay chữa bệnh cứu người, mới có thể trách trời thương dân như vậy. Chuyện này, hẳn tên khủng bố mới là người bị hại, nhưng dù cho hắn là người bị hại, cũng không thể dùng tính mạng nhiều người như vậy đem ra uy hiếp, chính yếu là, hắn không nên dùng Điền Viễn uy hiếp hắn, đây là sai lầm lớn nhất đời hắn. Hắn có thể đi đầu thú, sẽ không trở thành tên khủng bố đương trường bị bắn chết, thế nhưng nếu hắn bị bắt, tội danh cũng không thể nào nhẹ cho được.

Điền Viễn dây dưa , Phan Lôi nói y không thể không nghe, nhưng y muốn biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào.

Lần mần đến được cửa thang máy, tên khủng bố phỏng chừng cũng nghe lời Phan Lôi nói, không thể để đứa bé nhìn thấy cảnh máu tanh, không kiên trì muốn ôm lấy đứa trẻ nữa, Phan Lôi nhìn động tác chậm chạp của Điền Viễn, ánh mắt trừng trừng, chỉ vào thang máy, cái gì cũng không cần nói, Điền Viễn lập tức ấn thang máy, cái con bạo long phun chân hỏa này, chịu tội ngoài y ra thì còn ai vào đây nữa.

Không ngờ thang máy lại đinh một tiếng mở ra.

Phó tổ trưởng trong tay lắc lắc bác sĩ Lý, cũng mặc kệ cô ta giãy dụa hay không, kéo cánh tay cô ta đẩy ra.

Lý bác sĩ còn đanh kiêu ngạo, hô to , buông tôi ra, dựa vào cái gì dám bắt tôi đến đây, tôi cũng không phải tội phạm, tôi muốn đi tố cáo các anh !

Phó tổ trưởng đem bác sĩ Lý đẩy tới trước mặt Phan Lôi, Phan Lôi bắt lấy cô ta, bác sĩ Lý vừa nhìn thấy Phan Lôi, dáng vẻ kiêu căng lập tức xẹp xuống. Hôm nay còn bị hắn chỉnh, thấy hắn cũng không dám ho he nữa.

"Mang Điền Viễn cùng đứa nhỏ đi xuống. Lui ra phạm vi năm trăm mét phía sau."

Phan Lôi không nhìn sau lưng, hắn biết mệnh lệnh của hắn, thủ hạ của hắn tuyệt đối sẽ phục tùng. Nhưng hắn quên, là còn có một Điền Viễn trách trời thương dân không yên lòng những người khác ở đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro