Chương 80 - Nữ nhân đáng ăn đòn
Nhìn y cười, trong lòng Phan Lôi liền nhộn nhạo, một phen đem y kéo vào thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa ngăn không cho người khác vào, đem Điền Viễn đặt trên tường hung hăng hôn môi, Điền Viễn vừa xấu hổ, vừa kinh sợ, lo lắng có người tiến vào, lại bị hắn nhiệt tình hôn đến đầu óc choáng váng, chỉ có thể ôm cổ hắn hôn đáp lại.
Phan Lôi mừng quýnh, vợ yêu nhà hắn khi nào lại ngoan thế này chứ,đây quả thật là cái miệng nhỏ lau ra mật mà, hôn rồi lại muốn hôn tiếp, hôn đến không muốn buông ra.
Sau đó hắn luôn tay ấn nút đóng cửa thang máy, đến tầng cao nhất, hắn cố ý ấn nút xuống tầng một, sau đó tiếp tục đến đỉnh tòa nhà, tới tới lui lui ép buộc ba lượt.
Tất cả những người đang chờ thang máy trong bệnh viện, cùng nhau nhìn chằm chằm đèn báo số tầng, một hồi lên một hồi xuống, nhưng cửa thì chẳng mở ra.
Thế này là sao, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái.
Lần thứ tư đến lầu một, cửa thang máy mới mở ra . Một người bị đá ra ngoài, lăn một vòng trên mặt đất, sau đó cười đến dương dương tự đắc đối với người trong thang máy.
"Cút ! khốn kiếp !"
Điền Viễn thở hổn hển, mặt đỏ hồng , môi đã sưng lên, trên cổ còn có dấu ô mai nóng hổi vừa lưu lại, y vừa rồi liều mạng giãy dụa, thổ phỉ này, cứ như hòa thượng xuống núi, vồ được miếng thịt liền không nhả ra . Vừa ôm y vừa cắn, cắn đến nỗi cổ y run lên, khẳng định là đã để hắn cắn ra dấu . Thật sự tức không chịu nổi, mới một phen ấn mở cửa, nhấc chân đá Phan Lôi lăn ra ngoài.
Lưng bị đạp, Phan Lôi thuận thế liền lăn ra khỏi thang máy . Nhìn Điền Viễn trong thang máy ánh mắt đang tỏa ra uy phong, vứt cho y một hôn gió.
"Thân ái , chờ tôi đón em cùng đi ăn trưa."
Điền Viễn hất cằm.
"Hừ."
Trên sàn đại sảnh lầu một, chỉ còn lại một nam nhân cao lớn đang há miệng cười ngu.
Cái bà tám kia mới không phải người đẹp nhất bệnh viện này, muốn nói đẹp nhất, hẳn phải là vợ yêu nhà hắn, nhìn bộ dáng che giấu căm phẫn, rồi cái miệng bị hắn hôn tới sưng lên, lại còn cái thần thái rạng rỡ khi nổi giận, lúc này mới gọi là sinh động làm sao.
Bác sĩ Lý bị dọa, thê lương tìm ngoại khoa chủ nhiệm khóc lóc, ngoại khoa chủ nhiệm ôm cằm, cũng đành bất lực. Ai dám quản đây, Điền Viễn có chỗ dựa vững chắc, ai dám động tới một sợi lông của y, hẳn là kẻ đó không muốn sống.
"Đừng khóc lóc ỉ ôi nữa, ai bảo cô đối nghịch với y làm gì. Y làm phó chủ nhiệm cũng không phải do tôi đề bạt , đó là ý của viện trưởng. Có bản lĩnh cô đi tìm viện trưởng mà nói lý."
Bác sĩ Lý nghe được ngoại khoa chủ nhiệm không muốn quản chuyện này, cô ta đầy mình ủy khuất mà không dám khiếu nại, một bác sĩ thật đúng là không thể chạy đi tìm viện trưởng nói gì thì nói, nước mắt lộp bộp rơi xuống, xoay người chạy vào văn phòng mình, xem ra là định ở trong đó khóc nguyên ngày .
Vừa thấy bộ dáng quỷ dị này của cô ta, tiểu y tá cũng không dám đi chọc tới, nữ nhân mà phát cáu, cũng thực khủng bố đó.
Vài vị bác sĩ ngoại khoa khác không có biện pháp, đành phải đem những công việc liên quan giao xuống bên dưới. Đàn bà ấy mà, nói cho vui là cần thời gian để bình tĩnh . Không cần phải so đo với cô ta .
Vài bác sĩ thương lượng với nhau, mặc kệ là phòng khám bệnh, hay là hội chẩn, đưa vào phòng bệnh, tiến hành giải phẫu, đều để cho bọn họ làm đi. Đừng tìm nữ nhân đang khóc lóc mà giảng đạo lý, vô dụng thôi.
Mà suy cho cùng, bác sĩ Lý tính tình không hay ho như thế, một phần là do ngoại khoa chủ nhiệm nuông chiều, mặt khác chính là do mấy vị bác sĩ ngoại khoa này dung túng. Cứ thô mà thật, chỉ vào mũi cô ta mà nói, muốn khóc thì về nhà mà khóc. Cô đến đây đi làm, muốn làm việc, đừng đem cảm xúc cá nhân đưa vào công việc. Nhất định hữu dụng.
Mệt chết cũng là xứng đáng, ai bảo tự tìm phiền toái.
Hôm nay người đến kiểm tra sức khỏe nhiều hơn bình thường, các bác sĩ ngoại khoa trong ca đều đang làm phẫu thuật . Điền Viễn vội vã ăn miếng cơm liền bị gọi đi, Phan Lôi còn muốn hôn môi sau bữa cơm trưa, cũng chưa thực hiện được. Đành phải thu dọn đồ ăn, đi về nhà. Điền Viễn làm phẫu thuật, tan tầm hắn lại tới đón y đi học lái xe.
Đừng có cố sức quá là tốt rồi, không biết tối nay có nên ăn đồ bổ thận kiện tì không? Phan Lôi tự hỏi về bữa cơm chiều, ủ rũ muốn trở về , ngay trước mặt xuất hiện một chiếc xe cấp cứu, hô lý mở cửa xe, đẩy ra một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi, máu tươi đầm đìa , xem ra bị thương rất nặng. Có một người đàn ông đang gắt gao cầm tay nàng, mặt mũi trắng bệch.
"Bà xã. Bà xã, em đừng bỏ anh mà đi, bà xã, nhìn anh đây này !"
Xe đẩy lướt qua người hắn, Phan Lôi quay đầu nhìn bọn họ, cảm tình thật sâu đậm, thần may mắn sẽ không nỡ khiến đôi phu thê này tách ra đâu .
Hắn không để ý nữa, cầm theo hộp thức ăn trở về. Hắn muốn chuẩn bị cơm chiều , dung xương ống ninh canh khá là khó và mất thời gian. Bây giờ về nấu, chờ Điền Viễn về đến nhà là vừa kịp ăn.
Bác sĩ y tá phòng cấp cứu đều chạy đến, tiếp nhận vị nữ bệnh nhân này. Kiểm tra một lượt, xương sườn gãy, đâm thủng buồng phổi, vết thương lớp lớp làm cho bụng cô như một ao máu, gan và lá lách đều đã vỡ, cấp bách phải lập tức giải phẫu.
"Báo cho ngoại khoa chuẩn bị giải phẫu."
Bác sĩ phòng cấp cứu nhanh chóng phân phó tiểu y tá, tiểu y tá gọi điện thoại tới khu bệnh ngoại khoa, y tá ngoại khoa cũng nóng nảy.
"Tất cả bác sĩ đều đang làm phẫu thuật, bác sĩ Điền có một ca phù bạch huyết, đã đi vào nửa giờ . Bác sĩ Vương đang làm giải phẫu gan. Hai vị bác sĩ khác một người đang làm phẫu thuật ung thư thực quản, một người phẫu thuật ung thư vú, không có ai rảnh tay lúc này cả."
Hôm nay bệnh nhân quá nhiều, bác sĩ bận rộn, y tá cũng tối mặt tối mũi cùng, không ngờ lại có thêm một bệnh nhân trong cơn nguy kịch.
Bác sĩ phụ trách phòng cấp cứu cúp máy, sinh mệnh không đợi được, nếu còn trì hoãn, bệnh nhân này sẽ vô cùng nguy hiểm .
"Không phải còn có bác sĩ Lý sao?"
"Cổ đang khóc, khóc suốt từ sáng đến chiều rồi , chúng tôi không ai dám đi gọi cô ấy."
Bác sĩ cấp cứu phát hỏa, cô ta khóc quan trọng hơn hay tính mệnh người bệnh quan trọng hơn.
"Đi gọi cho cô ta, bệnh nhân hiện tại đã được đẩy vào phòng giải phẫu ngoại khoa, nói cô ta nhanh chóng chuẩn bị giải phẫu, bệnh tình chậm trễ không được."
Y tá ngoại khoa bị quát, kỳ thật vẫn biết, bệnh viện lúc nào cũng giống như chiến tranh, chạy đua với tử thần, không giành giật từng dây từng phút liền mất đi một sinh mạng , để lại nỗi tiếc nuối về sau.
Liền nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ Lý.
Chồng của bệnh nhân, chính là người đàn ông vẫn luôn kêu bà xã, bà xã em đừng rời đi, thần kinh đã căng tới cực điểm, lôi kéo tay bác sĩ cấp cứu không buông.
"Tôi van cầu anh, cứu lấy cô ấy, tôi thật sự không thể mất đi cô ấy, trong nhà còn có con nhỏ hai tuổi, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, nhà chúng tôi liền xong. Phu thê chúng tôi thật vất vả mới được cùng một chỗ, chúng tôi đã thề ân ái đến đầu bạc, bác sĩ, van cầu anh, van cầu anh !"
Bác sĩ cấp cứu vỗ vỗ anh.
"Đã đi gọi bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy, anh không cần lo lắng, hiện tại tới ngoại khoa đi, vợ anh sẽ không sao đâu ."
Đã lâu không được thất tình cảm chân thành tha thiết như vậy, ai cũng không thể nhẫn tâm đối mặt với ánh mắt cầu xin của nam nhân. Phu thê sống dựa vào nhau, dắt tay làm bạn đến cuối đời, một bên gặp chuyện không may, tựa như bầu trời bỗng dung sâp xuống.
Y tá ngoại khoa đi gõ cửa văn phòng bác sĩ Lý.
"Tránh ra, đừng có quấy rầy tôi !"
Bác sĩ Lý ở bên trong gào rống, cô ta đang nổi giận, ai tới gọi cô ả chính là vật hy sinh.
Tiểu y tá thực không biết nói gì, cô ta đã khóc nửa ngày rồi , này cơn tức này không phải quá lớn sao, vẫn còn chưa nguôi à, nhưng hiện tại không phải thời điểm để cô ta tiếp tục khóc, còn có người chờ cổ cứu mạng đó.
"Bác sĩ Lý, nhân thủ không đủ, các bác sĩ hiện tại đều đang làm giải phẫu, có một bệnh nhân nguy kịch cần được giải phẫu lập tức, cô nhanh chóng đi làm phẫu thuật đi."
"Tôi không đi, Điền Viễn không phải năng lực cao sao? Y là phó chủ nhiệm cần phải biết thế nào là khổ cực, cô đi mà gọi y làm phẫu thuật."
Bác sĩ Lý ngồi trong văn phòng sửa móng tay, bác sĩ không được phép nuôi móng tay , cô ta lại sơn một bộ móng rất đẹp, dũa móng tay, sau đó vươn tay xem xem, tiếp tục dũa móng tay. Một bên gân cổ gào thét y tá bên ngoài.
Điền Viễn có năng lực, chuyên môn của người ta là chữa bệnh cứu người, vinh thăng phó chủ nhiệm, tự nhiên cần phải chịu khổ nhiều. Cứ để y đi mà giải phẫu đi.
"Hiện tại các bác sĩ đều đang bận a, bác sĩ Điền cũng đang làm phẫu thuật."
Tiểu y tá hiện giờ đang rất muốn đánh người, lôi cổ mụ này ra mà tát cho mấy cái.
"Vậy thì chờ đi, phó chủ nhiệm Điền y thuật tinh xảo, ca giải phẫu này tôi không làm được, cả ngoại khoa chỉ có một mình y là có thể làm."
Tiểu y tá dậm chân, thống hận chính mình, năm đó vì cái gì không học ngoại khoa, vì cái gì cố tình học hộ lý, cô muốn có một thân y thuật, khẳng định không cần đến tìm bà tám này.
"Mạng người quan trọng, sự tình này làm sao có thể đợi?"
"Vậy cô đi mà làm."
Tiểu y tá thật muốn bóp chết nữ nhân này, xoay người muốn đi tìm bác sĩ cấp cứu, bảo hắn đi phản ánh tình huống cùng viện trưởng, khai trừ nữ nhân chết tiệt này.
Quay người lại liền đụng vào bác sĩ cấp cứu, bác sĩ cấp cứu mang theo chồng bệnh nhân cùng nhau đến đây, cầm báo cáo kiểm tra, bệnh nhân đã được đẩy vào phòng giải phẫu , y tá cũng đã làm tốt các thủ thuật chuẩn bị, bác sĩ gây mê đều đã vào chỗ , nhưng bác sĩ mổ chính mãi vẫn chưa đến. Hắn nhanh chóng lại đây xem xem.
"Lý bác sĩ nói, bảo bệnh nhân chờ, đến khi bác sĩ Điền giải phẫu xong ca đang làm rồi qua giải phẫu cho bệnh nhân này."
"Vớ vẩn! Mạng người quan trọng, việc này có thể đợi sao?"
Thời gian chính là sinh mệnh, chờ? Để bệnh nhân chờ đến tử vong sao? Thế này vẫn là một bác sĩ sao? Quả thực so với súc sinh còn không bằng. Uổng cho một bộ da người.
Một cước đá văng của phòng bác sĩ Lý, nổi giận đùng đùng nhìn cô ta. Còn giống một bác sĩ sao? Cầm dũa nhàn nhã dũa móng tay, chẳng hề để ý giương mắt nhìn hắn, còn tiếp tục dũa móng tay. Một điểm sốt ruột cũng không có. Một chút bộ dáng muốn trị bệnh cứu người cũng không có.
"Bác sĩ Lý, mạng người quan trọng, không đợi không. Thân là bác sĩ cần phải cứu người, cô làm cái gì vậy. Nhanh chóng đi làm giải phẫu."
Bác sĩ Lý vươn tay nhìn nhìn móng, chẳng hề để ý. Mọi người kêu gào với cô ta, còn có một bệnh nhân đang chờ cô ta, cô ta vẫn thản nhiên , không đi là không đi.
"Điền phó chủ nhiệm y thuật tinh xảo, giải phẫu loại này tôi không làm được, vẫn là để phó chủ nhiệm Điền đến làm đi."
Người nhà bệnh nhân phịch một tiếng quỳ gối trên sàn, một đại nam nhân, nếu không phải bị buộc đến loại tình trạng này, hắn cũng sẽ không quỳ xuống với người khác.
"Tôi van cầu cô, van cầu cô , tôi cùng ta thê tử cảm tình ba mươi năm, chúng ta từ một hai tuổi liền biết nhau, chưa bao giờ phải tách ra. Tình cảm chúng tôi rất tốt, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được, cô ấy là tất cả của tôi, không có cô ấy, liền không có gia đình này, bác sĩ, cô hãy cứu cô ấy đi, không thể để cô ấy rời xa tôi được."
WebTru yenOn line . com
"Đi tìm phó chủ nhiệm Điền đi, tìm tôi làm gì. Hôm nay tôi không đi làm, cấp trên đã phê chuẩn cho tôi nghỉ ngơi hôm nay."
Chỉ muốn lại gần xé rách cái miệng rộng của cô ta, xem cô ta còn dám không quan tâm sinh mạng của người khác như thế nữa không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro