Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 - Mặt dày mày dạn

"A, có người nhảy lầu!"

Sau lưng truyền đến một tiếng thét kinh hãi, xuất phát từ bản năng của bác sĩ, Điền Viễn xoay người chạy nhanh qua, ở bệnh viện tự sát? Này không phải làm mất mặt mũi của bệnh viện sao?

Thời điểm y xoay người liền thấy một bóng đen, rất nhanh từ trên lầu hạ xuống, tim y cũng như rơi xuống theo. Lầu trị liệu của bọn họ chính là mười tầng, nhảy xuống sẽ giống như một quả dưa hấu bị bổ nát. Chạy nhanh tới hướng xảy ra chuyện không may, y là bác sĩ, trong xương cốt y có bản năng cứu tử phù thương.

"Nhảy từ lầu bốn xuống? Mong là không chết."

Lại nghe người ta nói, Điền Viễn cũng không tạm dừng cước bộ, lầu bốn? Lầu bốn sẽ không nguy hiểm? Quăng không chết cũng rơi thảm. Tan xương nát thịt cũng không phải chuyện giỡn chơi.

Có náo nhiệt ắt cũng có người vây xem (ta chém), người ở bệnh viện phần phật phần phật đi lên, Điền Viễn cũng bị vây lên theo, thấy y tá trẻ gân cổ kêu to.

"Chuẩn bị cáng! Kêu khoa chỉnh hình chuẩn bị giải phẫu!"

Phan Lôi chính là bộ đội đặc chủng, lầu bốn đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con, thời điểm rơi xuống đất hắn cuộn thân thể lại, dùng lưng chấm đất, loại bỏ tác dộng mạnh của mặt đất, vừa lật người, hắn lập tức đứng lên.

Phủi phủi tay, lông tóc không tổn hao một chút gì.

Lúc này, Điền Viễn vọt tới trước mắt, y nghĩ đến sẽ nhìn thấy một bệnh nhân tứ chi vặn vẹo xương cốt đều thẳng lăng ra, ai biết đám người vừa tản ra, Phan Lôi chết tiệt liền đứng ở trước mặt y.

"Nhân tài nha, cao như vậy nhảy xuống mà không có việc gì, thật sự là nhân tài!"

Trong đám người không biết ai phát ra kinh ngạc thán phục nhìn thấy Phan Lôi đều tỏ ra sùng bái.

Phan Lôi nhân cao mã đại, lập tức nhìn thấy Điền nhi của hắn, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi đang nhìn y.

"Điền nhi, tôi nói em chờ tôi nhưng em không vâng lời. Không nên khiến cho tôi có hành vi nguy hiểm như thế này, ngã hỏng tôi em không đau lòng a."

Điền Viễn nghiến răng nghiến lợi, thật muốn xông lên đấm đá hắn một trận, nếu hắn có bản lĩnh từ lầu bốn nhảy xuống không việc gì, y liền khả năng không có đức hạnh đem hắn đánh cho tiểu não trúng gió, đại não thương tật, tứ chi tê liệt,

Một mặt càng không ngừng nói cho chính mình, y là thầy thuốc, chỉ cứu người không giết người. Nhưng y không có khả năng lại liếc mắt đến tên hỗn đản này một lần được nữa, chỉ một lần nữa thôi tất cả hình tượng của y nhất định đều bị hủy tại nơi này.

"Hừ!"

Quay đầu xoay người cũng không dừng lấy một giây, sải bước lớn đi về phía trước.

"Con mẹ nó ta đúng là một tên ngốc tử, hắn cho dù ngã chết cũng không nên đi để ý đến hắn!"

Y phớt lờ người lại có người không chịu bỏ qua y, Phan Lôi phủi phủi quần áo, đuổi tới. Ôm lấy cánh tay y.

"Điền nhi. tôi hôm nay là cố ý đến tìm em. Ngày hôm qua tôi đã nói hôm nay sẽ tới tìm em rồi, em quên sao? Cho dù quên tôi cũng đã nói em chờ tôi. Thật không ngoan, tuổi còn trẻ mà đã nghễnh ngãng, nếu không khẳng định là đãng trí, không thể được nha. Bất quá cũng không quan hệ, tôi không chê em nghễnh ngãng, chỉ cần em biết tôi thích em là được. Ai, Điền nhi, Điền nhi, đừng kéo tôi, em muốn đi đâu a, xe tôi còn ở bãi đỗ xe. Tiểu tử này, em lại quậy cái gì a, em dùng sức khá lớn nha, tốt lắm tốt lắm, chớ đi, chúng ta hôm nay có hẹn, em vẫy xe buýt làm gì a."

Hắn cầm lấy cánh tay Điền Viễn, Điền Viễn không phản ứng với hắn, cắm đầu đi về phía trước. Phan Lôi sợ miễn cưỡng túm y không cho y đi sẽ làm bị thương cánh tay Điền Viễn liền đi theo y. Nói giỡn, đây là bảo bối của hắn, làm y bị thương cũng như làm đau lòng chính mình, hắn một tay có thể đem người hai trăm cân (100kg) đánh ngã, thế nên chỉ một bàn tay cũng có thể thu phục thân thể tiểu bài cốt kia. Nhưng là, đây là Điền Viễn, là Điền nhi của hắn, phủng ở trong tay còn không kịp, bảo hắn như thế nào đánh được. Nhưng Điền Viễn lúc này lại mù mịt không nói gì, cứ đi thẳng về phía trước, mắt thấy đã đến trạm xe bus. Phan Lôi nói cái gì cũng không chịu đi.

Vươn tay chế trụ bả vai hắn.

"Thôi nào, tôi sai rồi được không? Lần sau tôi sẽ không nhảy từ lầu bốn xuống nữa, tôi biết em lo lắng cho tôi. Hắc hắc, Điền nhi của tôi như vậy thật không tự nhiên. Đừng náo loạn, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi biết một tiệm cơm không tồi, hương vị rất tuyệt. Sau đó chúng ta lại cùng đi xem phim, nghe nói chiếu phim mới, The Grudge*, rất thú vị."

*Một bộ phim được làm dựa trên bộ phim kinh dị của Nhật Bản Ju on. The Grudge là một bộ phim về một kả năng giết người bằng lời nguyền được tạo ra bởi những người chết do tức giận. Lời nguyền sẽ lây lan khắp cơ thể của nạn nhân như là một loài virus vô cùng nguy hiểm... tìm hiểu thêm tại đây

Y có nhận lời đi xem The Grudge sao? Đại não giật giật a.

Điền Viễn cúi đầu, lần nữa nhắc nhở chính mình, y là văn nhân, y có tri thức có văn hóa, học hai năm thạc sĩ, y được giáo dục nhiều hơn so với người khác, là bác sĩ ôn hòa nhất bệnh viện, y không thể nào nổi bão.

"Ân? Hỏi sao em không nói, cúi đầu làm chi. Ngẩng đầu lên nhìn tôi xem."

Phan Lôi dùng tư thế đùa giỡn tiểu nha đầu trêu ghẹo Điền Viễn, dùng ngón trỏ và ngón tay cái kẹp lấy cằm y, nâng lên trên, nhớ y chết được, đều đã hơn ba mươi mấy giờ không có thấy y, thật vất vả mới gặp được y làm cho đáy lòng hắn lâng lâng, nhìn thấy trân quý bảo bối y có thể nghĩ không muốn sao?

Lý giải một chút, bất cứ nam nhân nào mới nếm qua tư vị tình yêu nhìn thấy người yêu của mình cũng đều lộ ra vẻ bá đạo cùng si tình (Thật???)

Tất cả lý trí trong nháy mắt nổ tung, bác sĩ Điền Viễn ôn hòa một phát đánh rớt tay y, nếu không bận tâm y đánh không lại hắn, sớm đã hạ xuống một quyền.

"Ta không có hẹn với ngươi, ta không thích gặp mặt ngươi, ta chán ghét thấy ngươi, ngươi đúng là cái đồ âm hồn bất tán hỗn đản! Ngươi thích ta không phải ta cũng nhất định thích ngươi nha, mau cút đi, lại xuất hiện trước mặt ta cẩn thận ta đem ngươi gây tê rồi trực tiếp đem ngươi đi giải phẫu thai! Ta cảnh cáo ngươi, chớ chọc vào bác sĩ! Chạy nhanh biến mất trước mắt ta còn kịp!"

Ngay cả tức giận sùi bọt mép cũng đáng yêu như vậy, nhìn xem, mặt đêu đỏ cả lên. So với khuôn mặt trắng nõn nà nhưng tái nhợt thì tốt hơn nhiều. Thực sự có tinh thần, thực sự quyết đoán, dám đứng trước trạm xe bus rống to không thích hắn, đủ có dũng khí. Bọn họ không phải tiểu tình lữ một nam một nữ cãi nhau, như vậy còn bình thường một chút, đằng này lại là hai nam nhân, đàn ông thuần khiết, gào lớn ta không thích ngươi không phải cho toàn dân thiên hạ biết bọn họ là cái loại quan hệ này sao? Nếu y không sợ, hắn sợ cái gì.

Một phen giữ chặt tay y, cười nói dịu dàng.

"Điền nhi, tôi thích em là được a. Đừng nháo đừng nháo, nơi này đông người. Có gì về nhà nói a. (Về nhà đóng cửa bảo nhau =))) ) WebTru yenOn line . com

Điền Viễn không thể tức giận hơn được nữa, một cái tát ly khai tay hắn, rất nhanh xoay người.

"Biến mất trước mắt ta ngay, cút đi!"

Phan Lôi lại từng bước tiến lên nắm lấy bờ vai y, Điền Viễn thật đúng là tức điên rồi, bằng không cũng sẽ không không chú ý tình hình giao thông.

Đây là sân ga, xe cộ giao thông công cộng tới lui thường xuyên, y giẫy dụa khỏi kiềm chế của Phan Lôi, liền nhảy lên đường giao thông, vừa lúc này, một chiếc xe buýt liền vọt tới.

Tốc độ cao thẳng tắp hướng về phía Điền Viễn, lái xe buýt có thể đem xe bẻ lái, bất quá còn cách có ba thước, Điền Viễn đã thấy chiếc xe nhanh lao tới đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro