Chương 79 - tử tam bát tự lao đầu vào họng súng
Mọi động tác của Phan Lôi, Điền Viễn đều thấy rất rõ, hắn vung nắm đấm, dừng lại trên cằm ngoại khoa chủ nhiệm, răng nanh ông ta liền bay ra, y nìn thôi cũng cảm thấy đau, không tự chủ hít sâu một cái.
Y âm thầm cảm thấy may mắn , rằng thời điểm Phan Lôi nổi cơn thịnh nộ, cũng không ra tay với y. Với lực đạo, tốc độ, hậu quả này, nếu như bị hắn đánh một trận, e rằng chẳng còn một hơi mà ngấp ngoải . Phan Lôi thà rằng đi đập phá đồ đạc cũng không đông tới một sợi tóc của y, điểm ấy vô cùng tốt. Ở ngoài giết người phóng hỏa làm thổ phỉ, về đến nhà liền cẩn thận che chở chiếu cố y, đúng là một người đàn ông chân chính.
Bộ dáng rõ ràng là bạo lực, lưu manh, ấy thế mà còn rất đẹp trai, thật sự rất đẹp trai. Xem cái tướng kiêu ngạo kia kìa, nhìn hắn đánh ngoại khoa chủ nhiệm một trận như vậy mà sảng khoái hết cả người. Hừ, đồ phì lú chết tiệt, cô cũng có ngày hôm nay, biết thế nào đau khổ chưa, tôi vô quyền vô thế chỉ có thể mặc cho cô khi dễ, cuối cùng cũng có người giúp tôi giải nỗi hận này.
Cơ mà, đánh như vậy thì ác quá, nhỡ ngoại khoa chủ nhiệm mang thù thì sao? Quay lại cắn y lần nữa thì sao?
Không sao, chủ nhiệm làm khó dễ y, y liền làm khó dễ tiểu tam của hắn, ả tiểu tam kia tìm chủ nhiệm khóc lóc kể lể, y để cho Phan Lôi giúp y ra mặt.
Một bạn nhỏ trung thực, sinh ra rong gia đình tử tế, thế nhưng cũng học được cách lợi dụng quyền thế để lục đục đả kích lẫn nhau, đúng là bị chiều quá sinh hư mà.
Trong phòng chủ nhiệm phát ra những tiếng bình bịch bôm bốp, nhưng mà chẳng ai dám lại gần xem. Phan Lôi vừa chỉnh lại quần áo vừa đi ra.
Đàn ông thì không thể đánh đàn bà, tuy rằng hắn rất muốn dần cho ả kia một trận, nhưng nghĩ lại, thế chẳng phải là làm nhục hình tượng vĩ đại của một quân nhân sao.
Hết giận rồi, cơn tức nghẹn ở cổ cũng trôi đi không ít .
"Điền nhi, tôi đi mua đồ ăn. Có muốn ăn thịt không? Hay là tôi lại đi mua thêm vài cân sườn heo nhé?"
Điền Viễn kéo tay hắn nhìn nhìn, không thấy có vết thương nào, cũng không sưng đỏ, lúc này mới yên tâm .
"Đánh hắn dễ như một bữa ăn sáng. Tôi còn chưa xuất toàn lực ra đâu. Em đi làm đi, tôi đi đây."
Hắn gọi điện về đơn vị, nói rằng hậu viện tạo phản, hắn muốn chỉnh đốn gia phong. Phải dỗ dành vợ yêu một chút mới được, hơn một tháng nay, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không có thời gian ở bên cạnh y, hắn muốn thừa dịp tập huấn chấm dứt, luận võ cũng tạm nghỉ, không có một nhiệm vụ nào trong khoảng thời gian này, ở bên chăm sóc cho vợ hắn.
Giặt quần áo nấu cơm chà nồi rửa chén, làm chuyên môn của một trụ cột gia đình.
"Về đi, về nhanh đi, anh mà còn ở đây nữa, khéo lại dọa mọi người chạy hết . Người tôi tưởng anh là thổ phỉ xuống núi đấy."
Điền Viễn đẩy hắn ra ngoài, đi khẩn trương, một giây cũng đừng có dừng lại.
"Đúng rồi, hôm qua tôi thấy một món ăn, gọi là gì phu thê phế phiến*, anh về làm cho tôi ăn đi, chắc là ngon lắm đây."
"Phu thê toái phiến(vỡ thành mảnh nhỏ)? Chúng tôi còn chưa kết hôn mà đã muốn vỡ thành mảnh sao. Không được, ăn lẩu Uyên Ương* tốt hơn."
Phan Lôi đùa với Điền Viễn, kéo tay y bắt y nhất định phải đưa đến tận cửa thang máy, tốt nhất là đến thang máy thì hôn tạm biệt, cách cửa thang máy, một trong một ngoài hôn gió một cái.
"Cút !"
Điền Viễn đỏ mặt, cũng không xem xem trên hành lang có bao nhiêu là người.
Phan Lôi nhìn y đỏ mặt thật đáng yêu, chỉ muốn thưởng cho một cái hôn.
Đến cửathang máy, Phan Lôi thừa dịp người xung quanh không đẻ ý bọn họ, cúi đầu đánh lén, hôn lên miệng y một cái, sau đó lập tức rời đi, Điền Viễn bóp chặt cánh tay hắn, cho hắn hồ nháo này.
Thang máy mở ra , Phan Lôi đang cầu xin tha thứ, bảo bảo, thân ái tôi không dám , không dám .
Điền Viễn không dùng lực, Phan Lôi chính là phối hợp diễn, hi hi ha ha cười đùa, không ngờ người mặc áo blouse trắng đi ra từ thang máy, lại là bác sĩ Lý vừa đến đi làm.
Bác sĩ Lý ra khỏi thang máy liền thấy Điền Viễn cùng tình nhân đồng tính của y đùa giỡn ái muội, y bây giờ hẳn là đang ở nông thôn, sao giờ này lại có mặt ở đây? Lại còn làm cái loại chuyện này ngay trước cửa thang máy nữa chứ, không cảm thấy ghê tởm sao? Bọn họ đều là đàn ông đó.
Đạp lên giày cao gót, thời điểm lướt qua bên người Điền Viễn cùng Phan Lôi, bỏ lại một tiếng hừ lạnh, cộng thêm một cái bạch nhãn.
"Ghê tởm, hạ lưu."
Điền Viễn nghe thấy được, Phan Lôi cũng nghe thấy, nụ cười của Điền Viễn liền cứng ngắc, Phan Lôi lửa giận vừa mới dập được lại bùng lên.
Hắn nghĩ rằng không thể đánh đàn bà, một đại nam nhân sao phải so đo với phụ nữ, chỉ cần cảnh cáo ngoại khoa chủ nhiệm quản mụ tam bát chết tiệt này cho tốt, chuyện này coi như cho qua.
Nhưng cố tình, này nữ nhân chết tiệt này lại tự đi đâm đầu vào họng súng của hắn.
Không đánh cô ta, không đánh phụ nữ, nhưng biện pháp tra tấn ả đàn bà này thì có nhiều lắm.
Nữ nhân này ngứa đòn, không cho ả một chút nhan sắc, ả liền không biết cái gì gọi là cụp đuôi lại mà làm người. Vênh váo tự đắc, lên mặt không coi ai ra gì.
Phan Lôi mặt trầm xuống, Điền Viễn liền biết sự tình không tốt, đẩy hắn mau tiến thang máy đi.
Với cái cơ thể kia của Phan Lôi, y có thể ở thời điểm Phan Lôi không muốn đi mà đẩy hắn đi sao?
"Đừng quấy, so đo với phụ nữ làm gì, mau chóng về đi."
"Tôi không cùng cô ta so đo, nữ nhân chết bầm này muốn ăn đòn. Cứ chờ đấy."
Phan Lôi mặt âm trầm có chút dọa người, Điền Viễn kéo hắn mãi không được, hắn đẩy Điền Viễn ra, bước ra đằng sau.
Điền Viễn đuổi theo hắn vẫn chậm một bước, đã thấy Phan Lôi bước tới phía sau bác sĩ Lý.
"Ê, mụ kia, quay lại đây."
Hắn đem mọi ôn nhu săn sóc, ngọt ngào nhỏ nhẹ dành hết cho Điền Viễn . Đừng nói hắn không thích phụ nữ, kể cả có thích, mặt hàng như vậy hắn cũng không thèm liếc lấy một cái, càng đừng nói cái gì khách khí .
Bác sĩ Lý vẫn được chủ nhiệm ngoại khoa nâng niu trong lòng bàn tay , cả bệnh viện cũng chưa có ai dám ăn nói với cô ta như vậy, Bác sĩ Lý phát hỏa, xoay người muốn nâng tay cho Phan Lôi một bạt tai.
Phan Lôi càng tức giận, Điền Viễn đạp hắn như thế nào hắn cũng cam tâm tình nguyện. Còn chưa có ai dám ra tay với hắn đâu. Nghiêng đầu, né cái tát này, bàn tay lớn duỗi ra bóp chặt cổ Bác sĩ Lý, kéo về phía cửa sổ.
Bác sĩ Lý thét chói tai , làm mọi người đều phải ra xem có chuyện gì, cô ta là phụ nữ, có thể so với nam nhân than cao tám thước sao? Khoát lấy cái eo, túm cổ tựa cô ta tựa như túm một con gà, nâng cổ cô ả kéo đến bên cửa sổ.
Mở cửa sổ ra, liền đem Bác sĩ Lý đẩy ra bên ngoài, Bác sĩ Lý kêu thảm thiết một tiếng, nửa thân mình đã ở ngoài cửa sổ.
Cánh tay đã lùi từ cổ cô ta xuống, bắt lấy phần eo, khiến cô ta tứ chi lộn xộn, để cho cô ta cứ thế giãy dụa nhưng vẫn khống chế được, chứ không chắc chắn đã ngã xuống rồi. Hiện giờ cô ta đang lơ lửng trên của sổ, nửa người trên treo ở bên ngoài, kẹt cứng ở giữa khung cửa.
Bác sĩ Lý kêu thảm thiết liên tục, đây là tầng bốn đó, chỉ cần hắn buông lỏng tay, chắc chắn sẽ ngã xuống, tuy rằng không đến mức ngã chết, cũng sẽ ngã gãy xương cốt mất.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, Phan Lôi này hành động không thể nghi ngờ là đang hành hung, hắn muốn làm gì, ném Bác sĩ Lý xuống dưới lầu sao? Rõ rang đây là mưu sát.
Điền Viễn sợ hãi, lập tức nhào qua kéo Phan Lôi,kêu hắn trăm ngàn lần đừng có buông tay ra.
"Anh muốn làm gì, mau buông ra cô ta, cô ta ngã xuống đi sẽ chết mất. Cô ta mà chết anh liền xong !"
Bản thân hắn là bộ đội đặc chủng, kể cả nhà bọn họ có quyền có thế, cũng không thể phá phách gây tai nạn chết người được. Hắn chắc chắn sẽ bị lôi ra toà án quân sự.
Phan Lôi bỏ một tay ra, đem Điền Viễn ôm vào người, một tay kia thì giữ bác sĩ Lý, Bác sĩ Lý kêu đến xé cổ, chỉ cần hắn buông lỏng tay cô ả khẳng định sẽ ngã xuống.
"Đàn bà à, tôi đời này không đánh đàn bà, nhưng cô thật mẹ nó muốn ăn đòn. Thật muốn đem cô mang ra ngoài làm bao cát, chỉ sợ đến cuối cùng lại ôm phải cái tội danh hành hung phụ nữ. Cô con mẹ nó nghe rõ cho ta, cô dám ném bạch nhãn với Điền Viễn một lần nữa, tôi liền đem cô từ tầng bốn ném xuống, không chết thì cũng tàn phế. Tôi liền cho cô mặt chấm đất, mũi gãy từng khúc, cằm lệch vị trí, cô có muốn chỉnh hình cũng không chỉnh được lại. Dám khóc nháo với y, tôi liền đem cô đưa Myanmar, trực tiếp đem cô bán ra nước ngoài làm gái điếm, cô có tin hay không?"
Đẩy tay xuống dưới, Bác sĩ Lý hơn phân nửa thân thể liền treo ở ngoài cửa sổ , tiếng kêu thất thanh chẳng khác gì chọc tiết heo .
Không đánh nữ nhân, không có nghĩa là không tra tấn cô ta, chỉ cần mở cửa sổ ra tống cô ta xuống dưới, bốn tầng thôi mà, quăng không chết được cô ta, nhưng ít ra khiến cho mỹ mạo mà cô ta vẫn kiêu ngạo biến mất. Không phải tự xưng là Lâm muội muội sao? Không phải tự cho mình là Hằng Nga hạ phàm sao? Hủy cái mặt này đi, tuyệt thế mỹ mạo cũng thành bánh đa ngâm nước. Mũi gãy, miệng méo, cằm lệch, để cô ta muốn trang điểm cũng không nổi.
Điền Viễn lúc này mới thật sự biết, mấy tên bạn kia đều rặt một lũ khốn kiếp, nhưng mà khốn kiếp nhất, chính là Phan Lôi.
"Đủ rồi, đừng dọa cô ta nữa, không phải anh nói có chuyện cần làm sao. Mau về đi !"
Điền Viễn vươn tay muốn kéo bác sĩ lỹ vào, Phan Lôi đẩy y ra.
"Cánh tay em mới tốt lên, kéo như thế vạn nhất bị thương thì sao, con mụ này nặng lắm ."
Nắm lấy đầu vai, đem cô ta từ trên cửa sổ kéo về, vứt bịch một cái trên mặt đất, Bác sĩ Lý sợ quá ngồi bệt dưới đất, sống sót sau tai nạn khiến cô ả khóc thê thảm, lê hoa đái vũ.
Phan Lôi ngắt một tiếng, không có Bảo ca ca, ả học Lâm muội muội làm cái khỉ gì, khóc không ngừng, khóc cái gì mà khóc?
"Không cho phép chèn ép Điền Viễn lần nữa. Bằng không ta liền thật sự đem cô từ tầng bốn ném xuống. Nếu để tôi thấy cô ném bạch nhãn y, mắng y hạ lưu, hừ y một lần nữa, tôi bắt cô mặc váy đứng trồng chuối, không tin cô cứ thử xem xem."
Mọi người có mặt ở đó đều cười to, mặc váy đứng trồng chuối? Ý kiến hay.
Bác sĩ Lý chỉ biết khóc, cái gì cũng chưa nghe thấy.
Phan Lôi cảm thấy bắt nạt phụ nữ phi thường không có cảm giác thành tựu, nhìn như vậy, hắn cũng cảm thấy dọa người.
Nhớ ra cái gì lại lộn trở lại.
"Cô nói cô đường hoàng là một cô nương, không tìm một tên tiểu tử xứng đôi mà yêu đương kết hôn , cùng một tên đàn ông đã có vợ dây dưa làm cái gì? Cô cho rằng cả bệnh viện chỉ có mình cô là mỹ nữ à, vênh váo tự đắc mặt hất lên trời, trong mắt cô còn có người khác sao? Nhìn xuống dưới đất mà đi, cẩn thận trật chân, cô đi giày cao gót cao như vậy, vẹo một cái thôi khẳng định sẽ ngã gãy cổ."
"Phan Lôi. Anh có đi hay không? Đừng có để tôi điên lên ."
Điền Viễn trầm mặt, một buổi sáng mà hắn không nơi nơi tìm người đánh nhau, hắn liền không yên được một lúc. Nhìn hắn đem Bác sĩ Lý làm cho phát khóc , tuy rằng y cũng hiểu được đây là trừng phạt đúng tội, cảm giác thực hết giận, nhưng chung quy vẫn còn làm việc với nhau, kể cả là giả vờ cho người ngoài nhìn vào, cũng phải chỉnh đốn Phan Lôi một trận.
"Đi, tôi đi ngay đây. Giữa trưa tôi đem cơm đến cho em."
"Tôi ăn cơm ở căng tin là được rồi."
"Em không phải nói không thể ăn sao? Tôi làm vài món em thích ăn, em ăn nhiều một chút. Tôi ở nhà ăn cơm một mình cũng không ngon. Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn đi."
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Trời quang mây tạnh, bão táp qua đi, Phan Lôi hồi phục dương quang cường tráng, cười đến là sáng lạn , đáng tiếc, nụ cười hắn chỉ dành riêng cho Điền Viễn, bất luận kẻ cũng không có được một cái liếc mắt của hắn. Chỉ riêng cái chuyện thảo luận cơm trưa này, hắn đã cảm giác sao mà sinh hoạt nó lại tốt đẹp đến thế.
"Tôi còn phải làm phẫu thuật."
Phan Lôi lặng lẽ ôm lấy eo y.
"Tôi ngồi trong văn phòng chờ em cùng nhau ăn cơm."
Điền Viễn nở nụ cười, gật đầu thật mạnh ( yêu quá >w<). Ân, cùng nhau ăn cơm, vốn những ngày bọn họ gặp nhau cũng không nhiều, vậy thì phải giành giật từng giây để cùng nhau một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro