Chương 78 - Cái gọi là có chừng mực
"Đây, đây là làm sao? Có chuyện gì thì bình tĩnh nói. Tam thiếu, anh có chuyện cứ việc nói, đừng nóng."
"Triệu Viện trưởng, tôi thấy ông là không muốn làm viện trưởng nữa phải không. Nếu đúng thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi cho ông về hưu."
Triệu Viện trưởng nhất thời run rẩy.
"Sao lại nói những lời như vậy, tam thiếu, có chuyện gì cứ bình tĩnh."
"Điền Viễn là người của tôi, được Phan gia che chở, chuyện này hẳn là ông đã biết."
"Tam thiếu, Điền Viễn năng lực nghiệp vụ cao, là người có trách nhiệm, tôi rất tự hào vì có được một bác sĩ như vậy, không phải mấy hôm trước tôi vừa thăng y làm phó chủ nhiệm sao? Tôi nào có bạc đãi y."
Triệu Viện trưởng thực không rõ, thăng lên phó chủ nhiệm không phải là việc mà Phan Lôi vẫn nhắc nhở sao? Tăng lên như thế rồi mà còn tức giận như vậy là làm sao?
"Ông dung túng chủ nhiệm ngoại khoa của ông chèn ép y, đây là cái mà ông gọi là xử lý ổn thỏa đúng không. Năm ngoái y vừa xuống nông thôn rồi, tại sao năm nay vẫn phải đi? Sao không để tiểu tam của chủ nhiệm nhà ông đi? Ả đàn bà kia khóc lcs ỉ ôi, thế mà ông vẫn làm việc được? Không muốn xuống nông thôn liền từ chức, đây là chính sách của bệnh viện các ông? Được thôi, Triệu viện trưởng, nếu ông không thể làm cho bác sĩ của ông thành thật mà ông tác, tôi đây liền giúp ông một tay, nói chuyện với Cục Vệ sinh một chút, ông mau nghỉ việc đổi người có năng lực đến làm viện trưởng."
"Không phải đó là yêu cầu của Điền Viễn sao? Chủ nhiệm Ngoại khoa nói, là Điền Viễn chủ động yêu cầu xuống nông thôn mà."
Triệu Viện trưởng cũng thực ủy khuất, ông ta chỉ đặt bút ký một cái, để cho đội chữa bệnh xuống nông thôn , ai biết trong đó còn có nhiều nhọ nhem như vậy.
"Bọn họ tôi sẽ tự mình đi nói chuyện. Tôi chỉ nói với ông một câu, Điền Viễn muốn công tác tại bệnh viện này, tôi theo y. Y không muốn tới bệnh viện Võ Cảnh tôi cũng đồng ý. Tôi để người tại chỗ ông, không phải để y chịu ủy khuất. Sau này, nếu còn xuất hiện những chuyện thế này, có người chèn ép y, khóc lóc không đẻ y yên ổn công tác, tên bác sĩ kia phải cuốn gói không tính, ông cũng đừng mong mà còn được làm viện trưởng! Đừng tưởng tôi nói suông, ông tốt nhất nên tin, tôi có năng lực thay ông bằng người khác. Đối xử với y công bằng một chút, y vui vẻ , tôi liền không tìm ông làm phiền toái. Bằng không chính ông tự xử lý !"
Phan Lôi lại đạp bàn làm việc của ông ta một cái, cả cái bàn gỗ đặc cũng bị y đạp cho nghiêng sang một bên, Triệu viện trưởng nhanh chóng tươi cười làm lành.
"Tôi khẳng định quản lý tốt bác sĩ của mình, yên ổn thắt chặt tình đoàn kết."
Sau lưng Điền Viễn có toàn bộ người nhà họ Phan chiếu cố, lúc này đây Phan Lôi trịnh trọng cảnh cáo, còn ai dám đắc tội ? Ông ta không muốn làm viện trưởng sao. Bà mẹ của Phan Lôi chỉ cần cùng cục vệ sinh nói một chút, lại vận dụng một ít quan hệ, chức viện trưởng này của ông ta rất có khả năng không cánh mà bay. Chuyện này cũng không có gì là lạ. Chủ nhiệm Ngoại khoa thật là không biết suy nghĩ, ai cũng dám chọc vào, rồi lại còn dung túng tiểu tình nhân quá mức. Hắn dung túng tiểu tam, nhưng Phan gia còn dung túng Phan Lôi hơn nữa, Phan Lôi cưng chiều nhất là Điền Viễn, cùng người nhà họ Phan tranh đấu, chủ nhiệm ngoại khoa không nghĩ tới, nhưng hắn không nghĩ, cũng đừng có liên lụy tới ông ta chứ. Thật muốn tìm một cơ hội cùng chủ nhiệm ngoại khoa nói việc này .
"Phan Lôi? Sao anh còn ở đây? Mau về đi."
Điền Viễn ngồi trong văn phòng thật sự không yên lòng về Phan Lôi, với cái tính tình kia, chỉ sợ hắn làm ra cái sự tình gì khác người. Thế là bèn đi tìm.
Phan Lôi xoay người cười với Điền Viễn.
"Tôi nói thêm câu nữa nói đã. Lập tức sẽ đi."
"Tôi mặc kệ ông quản lý bác sĩ của ông thế nào, tôi chỉ muốn không còn bất kỳ kẻ nào dám khi dễ y. Ông tốt nhất là nên nhớ kỹ điểm này."
Thời điểm xoay mặt qua nhìn viện trưởng, âm trầm dọa người như trước. Viện trưởng nhanh chóng gật đầu, cam đoan loại sự tình này sẽ không phát sinh lần nữa.
Phan Lôi lúc này mới xoay người, kéo tay Điền Viễn, nhìn Điền Viễn rồi cười tươi như hoa.
"Lại nói hươu nói vượn, mau về nhà đi."
"Tôi muốn ở cùng em chốc lát đã."
Không biết hắn cùng viện trưởng nói cái gì, bất quá sắc mặt viện trưởng thật không tốt, Điền Viễn thật sự sợ Phan Lôi, hỗn đản này không chịu lộ bài ra.
"Đi thôi đi thôi, anh sớm đi chợ mua đồ ăn, buổi chiều tới sớm đón tôi, tôi còn muốn anh dạy tôi học lái xe đó."
Đừng có ở trong bệnh viện mà hoành hành ngang ngược, hắn cứ như là thổ phỉ xuống núi, sẽ ảnh hưởng tới công việc của người khác .
"Tôi giải quyết xong việc liền đi. Em muốn ăn táo kéo đường* không? Tôi mới học được cách làm."
Phan Lôi tìm quanh bốn phía, cái lão ngoại khoa chủ nhiệm năm mươi mấy tuổi bụng bia hói đầu kia đâu.
"Muốn ăn."
Phan Lôi đảo mắt thấy văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa, nhếch miệng cười một cái.
"Buổi tối cho em biết thế nào là tài nghệ của tôi."
Đẩy Điền Viễn ra, đi thẳng về phía văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa, Điền Viễn đành phải giữ chặt hắn, đừng nháo, mau về đi, hắn định làm gì vậy, đằng đằng sát khí, muốn giết người hay sao.
"Điền nhi, nghe lời, chỉ một lúc thôi là tôi sẽ đi ra ."
"Về nhà đi, mau, đừng làm loạn."
"Không đâu, tôi chỉ là muốn hắn nhớ rõ một chút."
Điền Viễn kéo thế nào cũng không được, Phan Lôi lúc này đây không đạp cửa, mà trực tiếp gõ cửa đi vào, Điền Viễn không dám vào theo, nếu như y xuất hiện trước mặt chủ nhiệm ngoại khoa, mặc kệ Phan Lôi làm cái gì, ông ta cũng sẽ tưởng rằng y tìm hắn đến giúp đỡ, giải hận cho y. Y đành tìm một góc mà vừa không bị chủ nhiệm phát hiện, vừa có thể quan sát được tình huống bên trong.
Phan Lôi cười, hắn muốn xác định lại một chút, miễn cho nhầm người.
"Chủ nhiệm Ngoại khoa phải không."
"Anh là ai? Có chuyện gì?"
Ngoại khoa chủ nhiệm đeo bản mặt lãnh đạm xa cách theo đúng kiểu đặc hữu của bác sĩ, tựa như cái cảm giác mà bệnh viện thường đem đến , băng lãnh vô tình.
Phan Lôi xoay xoay cổ tay.
"Có chuyện, việc lớn."
Phan Lôi quyền đầu có thể đánh nát mười chiếc vại lớn, đánh xuyên tấm ván gỗ dày 5cm, một đao của hắn, có thể chém vỡ mười hai miếng ngói chồng lên nhau, nắm đấm của hắn là từ sắt thép và bao cát luyện ra , nắm vững công phu mới có thể bảo vệ được bản thân mình, số bao cát mà hắn đánh vỡ nhiều không đếm nổi, mỗi ngón tay khớp xương đều có vết chai, là do huấn luyện mà có, thời điểm mới nhập ngũ, đánh bao cát, luyện quyền, rách da chảy máu, vết thương kết vảy, lại tiếp tục luyện tập, dần già mà hình thành vết chai.
Ngoại khoa chủ nhiệm nâng cằm chờ hắn nói, Phan Lôi động tác nhanh nhẹn, nhoáng lên một cái liền đến bên cạnh hắn, vung lên nắm đấm, thẳng về phía cằm chủ nhiệm ngoại khoa, nắm đấm có thể đánh xuyên qua tấm ván gỗ, đánh nát cằm ai đó quả thực dễ dàng.
Binh một tiếng, ngoại khoa chủ nhiệm thân thể liền bay lên, rơi bịch xuống đất, lợi ơi ở lại răng đi nhé, vừa ôm cằm vừa nằm rên rỉ trên mặt đất.
Phan Lôi theo sau, một cước đá vào eo hắn, đem chủ nhiệm xoay tròn một vòng.
Chủ nhiệm lảo đảo bò dậy, run rẩy kêu to, mở ra một mồm đầy máu.
"Anh, anh làm gì anh, anh dám hành hung, tôi cảnh sát đó."
Phan Lôi cầm di động, lắc lắc trước mặt hắn.
"Tôi báo giúp ông nhé."
Gọi một cuộc điện thoại cho anh ba hắn. Còn ấn loa ngoài, để cho ngoại khoa chủ nhiệm nghe được rõ ràng.
"Anh, tôi đánh người, tại bệnh viện số 1, chính là cái tên chủ nhiệm dung túng tiểu tam khi dễ Điền Viễn kia. Hắn muốn báo cảnh sát, anh phái người lại đây đi, đúng rồi, lien hệ với Lâm Mộc, để hắn tới cục vệ sinh một lần, tôi muốn tôn tử* này đời này làm không được bác sĩ !"
*tôn tử: thường dùng đê mắng chửi người, bao hàm nghĩa xấu như là "tiểu nhân"
Phan Cách bình tĩnh đến mức thanh âm cũng không nâng lên .
"Đánh mạnh vào, nếu hắn muốn báo cảnh sát, tôi sẽ khiến cảnh sát toàn thành phố ai cũng không dám tiếp án của hắn. Cục Vệ sinh vẫn còn hơi nhẹ nhàng, muốn tôi cùng viện kiểm sát nói một tiếng không, nhẹ nhàng kiểm kê một chút tài sản của tôn tử này chứ nhỉ."
Phan Lôi mỉm cười với chủ nhiệm.
"Lấy dược dưỡng y, bác sĩ cấu kết với kẻ buôn thuốc, hiện tại đúng lúc tra ra sự thật, vừa hay lấy y làm tấm gương. Cứ làm như vậy đi."
"Lưu một hơi là được, đánh gãy tay chân hắn, bản thân hắn là bác sĩ a, có thể tự mình trị liệu. Chỉ cần không gây chết người, tôi có thể khiến hắn không có cửa trạng cáo."
Phan Cách nghiến răng, khi dễ người phan gia, cũng không mở to hai mắt xem, người hắn khi dễ là ai.
Phan Lôi treo máy, lắc lắc đầu với chủ nhiệm, nhìn gã mập mạp này mặt dại ra, máu tươi đầy mặt, liền cảm giác thật hả giận.
"Nga, quên không nói với ông, cục trưởng cục cảnh sát thành phố này là anh trai tôi. Cục trưởng Cục Vệ sinh là bạn thân chí giao của cha tôi, bên viện kiểm sát kia là thân thích gia đình tôi. Ông muốn tố cáo tôi sao, vẫn muốn bắt tôi sao."
Chủ nhiệm lúc này mới phát giác, hắn tựa hồ chọc phải một người không nên dây vào.
"Anh, anh đến cùng là ai a."
Phan Lôi đứng ở bên người hắn, sờ sờ cằm.
"Tôi là người yêu Điền Viễn, ông nhằm vào y chèn ép y, khi dễ y thành thật, lừa trên gạt dưới buộc y xuống nông thôn. Dung túng tiểu Tam khóc lóc quấy phá y, tôi rất không thoải mái. Tôi không thoải mái tự nhiên sẽ không để ông thoải mái. Ông con mẹ nó nghĩ rằng ông ở sau lưng chống đỡ tiểu tam làm xằng làm bậy, tôi không có biện pháp với ông đi. Người thành thật như y thì phải chịu để các người khi dễ đúng không. Ông cho rằng ông khi dễ là bác sĩ một không bối cảnh chỉ có thể nén giận phải không? Lão tử nói cho ông hay, công an tôi cũng có người, giết ông chỉ như giết một con kiến, khôn ngoan một chút, đừng để tiểu tam của ông làm xằng làm bậy lần nữa, ông cũng cụp cái đuôi lại cho tôi, còn dám uy hiếp y không làm theo ý ông thì từ chức, lão tử phế ông. Nhớ kỹ, trong bệnh viện này, y là người ông không thể động vào, để tôi nghe được ông lại làm ra cái gì, cẩn thận cái mạng chó cùng tiền đồ của ông."
Ngoại khoa chủ nhiệm thế mới biết, Điền Viễn cùng đồng tính ái muội không rõ là sự thật, người yêu của hắn lại còn là một kẻ không thể dây vào như vậy. Rõ là ăn quả đắng , hắn ta dám vuốt râu hùm, bị lão hổ thò móng vuốt vồ cho một cái, là hắn không biết tự lượng sức mình.
Phan Lôi thấy hắn thành thật, biết là hắn đã sợ thật rồi. Đã hơn năm mươi tuổi đầu, già à mất nết, nếp sống của bệnh viện này thật quá kém.
"Ai, tôi nói ông rồi, đừng dung túng tiểu Tam nhi của ông nữa, ông cùng tiểu Tam cũng đừng có quá huênh hoang, bảo cô ta biết điều một chút, đừng tưởng rằng có ông làm chỗ dựa thì cô ta là nữ vương bệnh viện này. Muốn để vợ con ông biết anh chuyện anh tòm tem sao, ông nói xem ông đã lớn tuổi thế này rồi, cái gì cũng có, cần gì cùng bà tám kia dây dưa không rõ? Bị vợ ông biết sẽ nạo chết ông."
Đàn ông đối với chuyện tình cảm nên một lòng một dạ, vợ hắn ta đã theo hắn nửa đời người, vất vả chịu khổ cùng sống đến bây giờ, khi về già hắn lại có tiểu Tam, đúng là không biết kiềm chế.
Hắn tuyệt đối sẽ không đối người thứ hai ngoài Điền Viễn động tâm, chưa nói đến có lỗi với Điền Viễn, còn thực có lỗi với thân quân trang trên người này. Tình yêu cũng giống như trung thành với tổ quốc vậy, kiên trinh không đổi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro