Chương 75 - Quỳ xuống nhận sai
Lâm Mộc lấy ống nghe ra, nghe tim phổi y, sau đó ngón tay lần theo xương sườn y chậm rãi ấn, một bên xoa, một bên hỏi.
"Nơi này có đau không? Buồng phổi đau không? Bụng có đau không?"
Điền Viễn lắc đầu, y chỉ là cả người mềm nhũn, váng đầu hoa mắt, còn lại nào thì không đau, nếu buộc phải nói nơi naò đau, thì chính là giữa hai chân, tối hôm qua nó bị ma xát quá lâu, vừa đỏ vừa xước da, nhưng mấy cái này, tuyệt đối không thể nói .
"Tim đập hơi nhanh, buồng phổi không có tạp âm, xương sườn bằng phẳng, trên thân thể không có vết bầm."
Lâm Mộc một phen kiểm tra, sau đó cẩn thận kéo áo ngủ Điền Viễn xuống, hắn muốn kiểm tra bả vai Điền Viễn, nếu thật là bị trật khớp thì phải cẩn thận, hai tay của bác sĩ, cũng như bả vai đều là nơi trọng yếu.
Sau khi cởi áo ngủ, Điền Viễn mới phát hiện một điều, mặt phốc cái đỏ.ửng, nhanh chóng kéo.lại quần.áo.muốn mặc vào. Lâm Mộc hắc hắc cười, ánh mắt ái muội bay qua. Ho khan một tiếng, cố gắng trấn tĩnh, hắn là bác sĩ, không thể soi mói chuyện riêng tư.
Điền Viễn phía sau lưng, bên gáy, bả vai, in đầy những dấu vết lớn nhỏ hôm qua Phan Lôi để lại, dấu hôn tím hồng, dấu răng tinh tế gặm cắn, trước ngực không biết bao nhiêu, bọn họ khi ấy dựa vào nhau, Phan Lôi luôn luôn ở sau lưng y, lúc hắn cắn mút, khẳng định đã lưu lại dấu vết. Tựa như đóa hoa nhỏ màu tím, lặng lẽ nở rộ sau lưng y.
Sau đó, Phan Triển Phan Cách, Hoàng Khải cùng Trương Huy đều gật gật đầu, kéo dài thanh âm, à~~~~~.
Trách không được sao mà không động thủ, đánh một trận so với ăn sạch từ trong ra ngoài, vẫn là vui vẻ mà ăn có lợi hơn, vừa có thể trừng phạt Điền Viễn, lại vừa giải được nỗi khổ tương tư, về phần phạm phải lỗi, cứ để Điền Viễn tát yêu vài cái, liền tan thành mây khói .
Ăn rồi, thì về phần vì sao mà phát sốt, cái kia, khẳng định là Phan Lôi không biết tiết chế, làm lại làm, làm còn làm, vẫn làm vẫn làm, làm người ta chịu không nổi, mới có thể phát sốt .
"À cái gì mà à, người ta tình nhân tân hôn không tính, cũng chẳng phải còn nhỏ bé gì, khẳng định sẽ làm vài thứ chuyện. Đừng ở chỗ này giả xử nam, ai nấy đều thân kinh bách chiến hết cả rồi."
Phan Lôi đứng che trước mặt bọn họ, không để họ tiếp tục nghiên cứu phía sau lưng Điền Viễn, hắn quen mặt dày thì không nói, Điền nhi da mặt rất là mỏng, không thể để y thẹn thùng chịu thiệt.
Lâm Mộc cũng thông cảm Điền Viễn da mặt mỏng, không có bắt y cởi quần kiểm tra bên trong, kỳ thật, hắn mà kiểm tra thì có thể biết ngay, ngày hôm qua hai người bọn họ cái gì cũng chưa làm. Mà dù có làm cái gì, cũng không có [nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu], giống như trong đầu bọn họ tưởng tượng vậy.
"Xoay qua nào, muốn tự mình chính mình kê thuốc cường thân hoạt huyết, vẫn là để tôi đưa đến cho cậu? Phát sốt mà nói vẫn nên uống một ít thuốc, không bắt buộc phải uống thuốc hạ sốt, lạm dụng chất kháng sinh không tốt lắm."
"Ở đây tôi có thuốc, tôi đã nói không có việc gì mà hắn cứ cuống cuồng lên."
Lâm Mộc mở hòm thuốc, tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc tìm ra một lọ keo lô hội, đưa cho Điền Viễn. Nghẹn cười đầy mặt, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, cứ như một nhà khoa học dâm loạn khoác áo blouse trắng.
"Lần sau không nên kịch liệt như vậy, thuốc này có tác dụng giảm nhiệt, tự cậu bôi lên miệng vết thương đi. Lần sau các người có làm cái kia, nhớ rõ đi mua thuốc bôi trơn, có mấy cái tên thuốc bôi trơn tốt, tôi đề cử cho cậu tham khảo."
"Lâm Mộc, ngươi là bác sĩ đấy!"
Hổ cho hắn mặc áo blouse trắng, còn tưởng rằng hắn là một bác sĩ trị bệnh cứu người, Lâm Mộc phúc hắc tà ác, không nghi ngờ là một quỷ súc thật thụ.
"Ẩm thực nam nữ chi đại dục*, hai người còn rất nhiều thời gian, chưa trang bị gì, cũng không phải cái gì kỳ quái. Lôi Tử a, ngươi về sau đừng kịch liệt quá, ta là bác sĩ ngoại khoa , không phải bác sĩ giang tràng, cho nên, có đôi khi ta cũng không thể chữa bệnh cho y. "
(*Ăn, uống, tình cảm nam nữ là những ham muốn lớn để sinh tồn của loài người)
Lâm Mộc kiêu ngạo đắc ý cười, ánh mắt đảo qua phần eo y, sờ cằm cười hê hê.
Điền Viễn thật muốn đem keo lô hội ném vào đầu Lâm Mộc, đập rớt cái bản mặt cười quái dị của hắn.
Đặc biệt còn muốn đập giường hét lớn một tiếng, đúng là kết lầm bạn, bọn họ thật là một đám khốn kiếp, so Phan Lôi còn ghê tởm hơn, một đám khốn kiếp !
Phan Triển Phan Cách không giống bọn họ cười kiêu ngạo như vậy, huynh đệ hai người liếc nhau, khẽ gật đầu.
Phan Cách đem Phan Lôi kéo đến bên giường, đứng bên cạnh Điền Viễn, sau đó Phan Triển một cước đá vào đầu gối hắn, Phan Lôi không phòng bị, bộp một tiếng quỳ một gối xuống trên mặt đất.
Phan Triển đi lên đè lại vai hắn, không cho đứng lên, khiến hắn khuỵu một gối xuống, quỳ đối diện Điền Viễn.
"Quỳ xuống, quỳ cho tốt. Đã làm chuyện có lỗi với người yêu, quỳ xuống thừa nhận sai lầm không có gì mất mặt ."
Trương Huy ghé vào bên tai Hoàng Khải nói nhỏ.
"Phá Tứ Nhân nghiệp vụ rất thuần thục đấy, nhìn là biết hắn về nhà thường xuyên bị vợ bắt quỳ xuống."
Hoàng Khải phi thường khinh bỉ nhìn Trương Huy.
"Sợ vợ chính là yêu vợ, cái này cũng không hiểu. Quỳ xuống thì làm sao? Đó là vợ mình, là người.mình.yêu thương nhất, đem hắn đội leeb đầu còn được, huống chi là quỳ xuống."
Điền Viễn cuống quít đi đỡ Phan Lôi, thế này sao được, nam tử hán đại trượng phu, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, cũng không thể bắt hắn quỳ xuống cho y, tuy rằng chỉ là quỳ một gối xuống, cũng không khác cầu hôn là mấy.
"Lôi Tử, chú mày nhớ kỹ, giữa hai người không phân đúng sai, cũng không có đúng sai, chú cần phải đứng ở tình cảnh của y, vì y mà ngẫm lại, cứ khăng khăng ai đúng ai sai, các người liền thành xa lạ, thành kẻ thù của nhau.
Chuyện này là ai sai? Chú mày nên hiểu được là, chú mày lo lắng cho thân thể y, sợ y ăn không tiêu, điểm xuất phát chính là muốn y sống tốt một chút, vui vui vẻ vẻ với chú cùng một chỗ, nhưng chú đừng quên, y ở xã hội này, không phải sống trong thế giới chỉ có mình chú mày và y, y là đàn ông, công việc của y khẳng định có chỗ phức tạp, y yêu công việc của mình, cũng giống như chú mày yêu quân đội giống, tôi cho rằng Điền Viễn là một người đàn ông phi thường kiên cường có tính nhẫn nại, ăn được khổ hạ được hương, công tác cần cù, làm người nhân hậu, không thích tranh phong, không màng hậu thế.
Y không sai, chú mày cũng không sai, chú nhất định bắt y nhận sai, còn trừng phạt y, chính là chú không đúng, có chuyện gì sao không bình tĩnh mà nói, cũng may chú còn nhớ rõ y là người của chú, là bảo bối.của chú mà không ra tay với y, vạn nhất y bị chú đánh mặt mũi bầm dập , chú không làm y thất vọng sao? Chú còn có mặt mũi giữ y lại bên người sao?
Đây là chuyện giữa hai người, các người có thể bình tĩnh thương lượng, chú phải tôn trọng suy nghĩ của y, phải giúp y giữ lại công việc, chú không thể độc bá chuyên quyền, thực hành chủ nghĩa bá quyền, chú xem chú với thổ phỉ có gì khác nhau chứ? Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Y không phải người ngoài, y là người nhà, là vợ của chú, hai người là một cặp. Chú nói sẽ không để bất luận kẻ nào động tới y, người khác không thương tổn y, chú lại đi thương tổn y, chú mày hảo mà nghĩ đi, chú làm như vậy có đúng không? Điền Viễn người ta trong lòng thoải mái, không cùng chú so đo, coi chú mày như trẻ nhỏ, tha thứ cho lỗi lầm chú mày mắc phải, nhưng không cho phép chú có lần tiếp theo, nếu chú mày mà lại bắt y nhận sai, không nhận sai liền trừng phạt lần nữa, tôi và anh ba chú sẽ đem chú mày treo lên mà đánh."
Phan Triển nói, khiến Phan Lôi gục đầu, lúc bắt đầu hắn còn có chút tức giận bất bình, sai là Điền Viễn, vì cái gì hắn muốn nhận sai? Nhưng vừa nghe anh hai nói, hắn mới cảm giác anh hắn giáo huấn rất đúng, chuyện này, hắn suy nghĩ không chu toàn, chỉ nghĩ y không nghe lời tự mình chạy, không có vì Điền Viễn mà suy nghĩ. Tối hôm qua y sợ tới phát khóc, xanh trắng mặt mày, cả người run cầm cập , cổ tay hãy còn xanh tím, hắn xuống tay có chút độc, làm thương tổn Điền Viễn, hắn lỗ mãng táo bạo, dọa Điền Viễn sợ hãi, hắn kỳ thật mới là tên khốn kiếp nhất.
Vốn muốn giãy dụa đứng lên, nhưng lập tức lại không động nữa, cúi đầu, sụp vai, kiểu như học sinh nhận sai với thầy giáo. Ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Điền Viễn.
"Giải thích, nếu như muốn xin lỗi Điền Viễn, chân tâm thành ý mà giải thích, nói sẽ không có lần tiếp theo ."
Làm anh không phải dễ dàng, em trai cũng đã ba mươi, làm chuyện gì sai, vẫn cần bọn họ sửa chữa, mở miệng giải thích đi, cúi đầu làm gì? Phan Cách đẩy nhẹ Phan Lôi, để hắn nhanh chóng ấn theo lời hoàn mỹ của anh hai Phan Triển mà làm.
"Điền nhi, cục cưng, tôi thực xin lỗi em, tôi sai rồi, lần sau sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa. Là tôi không suy nghĩ chu toàn, không đứng ở lập trường của em mà suy nghĩ, em tha thứ cho tôi đi, em muốn giải hận, cứ lấy dây lưng trói tôi ba ngày, Điền nhi."
Phan Lôi tự trách ảo não, nếu không phải hắn anh hai giáo huấn hắn như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không nhận thức được sai lầm của mình, hắn thật là khốn kiếp, đem người ta trói lại không nói còn muốn làm chuyện xấu xa, hắn đáng bị treo lên đánh một trận, kéo tay Điền Viễn, chân tâm thực lòng giải thích, hắn không đúng, thật sự không đúng, về sau tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này lần nào nữa, không nên coi Điền Viễn như thủ hạ binh của hắn mà nghiêm khắc giáo huấn như vậy, không nên vì y không nhận sai mà dùng vũ lực giải quyết, không nên không biết phân biệt tốt xấu.
Đã là người yêu thì không có đúng sai. Sống, không phải nồi không chạm bát bao giờ, anh có thể truy cứu là nồi va bát trước, hay là bát huých nồi sao? Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, không có tuyệt đối thị phi đúng sai. Giữa hai người yêu nhau còn muốn luận đúng sai, thì không phải là yêu, mà là chiến tranh thật rồi.
Điền Viễn tránh mắt đi nơi khác, uất ức trong lòng đều nảy lên, y bị người chèn ép, Phan Lôi còn đối xử với y như vậy, y đã sớm ức lắm rồi. Ngày hôm qua bị hắn dọa, hung ác như là mãnh thú xuống núi, trong lòng y run sợ, may là hắn không có làm thật, bằng không, hai người bọn họ thật sự không có khả năng tiếp tục . Mặc kệ là hắn tử triền lạn đánh, hay là uy hiếp đe dọa, y cũng sẽ không muốn cùng Phan Lôi có quan hệ gì nữa.
Hiện tại nghe anh hai Phan gia nói, bao nhiêu tủi hờn đều tuôn ra. Sinh bệnh phát sốt cũng cảm thấy uất ức.
"Điền nhi, em đừng thương tâm, tôi sai rồi, tôi sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, em tức giận cứ đánh tôi, em đừng như vậy, tôi rất đau lòng."
Phan Lôi có chút sốt ruột, Điền Viễn không nhìn hắn, nhưng hắn vẫn thấy hốc mắt Điền Viễn đỏ lên, tối hôm qua y ở trong lòng mình khóc đến mặt mũi tái nhợt, hắn thật là khốn kiếp, làm y trở nên như thế này, hắn kéo tay Điền Viễn, hướng trên người mình mà đánh, chỉ mong Điền Viễn đừng thương tâm nữa.
Phạt vợ, không phải là phạt chính mình sao. Chẳng lẽ chọc y khóc, nhìn y khóc sướt mướt thương tâm khổ sở, hắn dễ chịu sao? Trong lòng đau ngư cắt, quỳ thẳng thân thể, đưa tay sờ mặt y, cau mày nói thực xin lỗi.
Điền Viễn lấy tay đánh rớt tay hắn, cảm giác chưa hết giận, ở trên tay hắn véo mạnh một phen. Tức giận trong lòng mới nguôi đi một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro