Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74 - Các huynh đệ đến trợ giúp Điền nhi đây


Xấu hổ và giận dữ tràn ra, đến cao trào, Điền Viễn thật sự không chống đỡ nổi, có chút oán hận nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi, Phan Lôi cởi bỏ dây lưng cho y, nói muốn trói y ba ngày, cũng chỉ là dọa nạt vậy thôi, ai có thể quyết tâm đem vợ mình trói tới vài ngày cơ chứ.

Lau sạch vết bẩn hai người lưu lại giữa chân y, tuy rằng còn chưa đi vào, không có chân chính anh trong em em trong anh, thế nhưng cũng không khác biệt mấy. Khi bọn họ cùng nhau phun trào, đôi mắt Điền Viễn hồng hồng, đáng yêu như một chú thỏ con.

Tại làn da nơi đùi trong mềm mại của y, nơi đã bị ma sát đến đỏ bừng, hắn lưu lại một dấu hôn tím đỏ, sau đó ôm lấy vợ yêu, mỹ mãn mà ngủ.

Mưa rền gió dữ a, sét rung sấm giật a, tính tình con lừa a, đều biến mất hết. Phan Lôi được ăn no, tuy rằng không phải mỹ vị, nhưng cũng để cho hắn biết đến thế nào là ngon ngọt, quyết định từ nay về sau, xem Điền Viễn như là tổ tông mà cung phụng. Đôi tình nhân bọn họ, sẽ sống thật hạnh phúc, sống ngọt ngọt ngào ngào.

Ngày ngọt ngào còn chưa bắt đầu, Phan Lôi đã bị nhiệt độ của người trong lòng lay tỉnh.

Trong giấc mơ hắn giống như ôm một noãn lô, noãn lô chậm rãi biến thành lò luyện, hắn vùng dậy, sờ thử, người trong lòng đã phát sốt .

Hẳn là phải sốt thôi, nửa đêm bị bắt ép trở về, vừa dọa vừa nạt, lại còn bị trói, hơn nữa mấy ngày nay ăn uống nghỉ ngơi không tốt, không phát sốt mà được à.

Hắn tức tốc nhảy dựng lên, tìm quần áo cho Điền Viễn mặc vào.

"Điền nhi, cục cưng, tỉnh tỉnh, chúng ta đi bệnh viện."

Đau lòng muốn chết, thân mình y gầy yếu, làm sao mà so được với những người như hắn, sau này cho dù y có làm gì sai, cũng không thể vô tâm trừng phạt y như thế nữa.

Điền Viễn tỉnh lại, cử động cánh tay một chút, cảm giác đau mỏi cứ như không phải cơ thể của mình. Đầu váng mắt hoa, hơi thở thì yếu ớt, thế nhưng tính tình quật cường vẫn như vậy. Oán hận đối với Phan Lôi vẫn còn tồn tại ở đó, đừng tưởng rằng cởi trói cho y, bọn họ còn khúc mắc kia, dù cho y nhận sai cũng không phải thật sự là y sai.

"Anh đem hòm thuốc lại đây cho tôi, không cần đi bệnh viện, có lẽ là bị cảm, tôi tự kê đơn thuốc cho mình được."

"Không đi bệnh viện sao được? Đừng ngang bướng a, cục cưng, không nằm viện, chúng ta chỉ tới đó khám rồi quay về."

Y hiện tại đáng lẽ phải đang ở nông thôn, giờ mà đi viện khám bệnh, cả bệnh viện người ta đều biết y chạy về đây, chủ nhiệm chắc chắn sẽ thoá mạ y.

"Tôi chính là bác sĩ."

Điền Viễn tựa vào đầu giường, cánh tay đau, tứ chi vô lực, cảm thấy trời đất quay cuồng. Nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu đi, chủ nhiệm khẳng định sẽ hỏi y không xuống nông thôn cho tốt chạy về đây làm gì? Y bây giờ không còn sức đâu để mà đi cãi nhau với chủ nhiệm.

Phan Lôi không dám hạ mệnh lệnh với y, mà với người bệnh càng không thể quát tháo, chỉ có thể cẩn thận khuyên bảo, an ủi dỗ dành. Y đã nhận sai, liền trở thành cục cưng ngoan của hắn, tiểu tổ tông của hắn, tự nhiên không thể để y chịu chút gì ủy khuất .

"Nghe lời a, cục cưng."

Hắn đang cầm một chiếc sơmi mới muốn cho Điền Viễn mặc vào, nhưng mà Điền Viễn không phối hợp, Phan Lôi kéo cánh tay y để y vươn tay ra, Điền Viễn cầm áo sơmi ném sang một bên, sau đó trừng mắt nhìn hắn một cái.

Phan Lôi vừa muốn trừng mắt quát to, Điền Viễn mím môi, ôm chăn ngã xuống giường, lại đè vào cánh tay, đau quá kêu lên một tiếng cực cực nhỏ, đến lúc quay qua nhìn Phan Lôi, trong mắt đều là ủy khuất.

Bao nhiêu gầm rú của Phan Lôi đều nghẹn lại trong bụng, đều là lỗi của y, do y tạo thành , do y ...[không đúng] hắn có tức giận đến thế nào, cũng không thể dùng sức lực mạnh như thế buộc chặt y, trói đau y, hắn không thể để Điền Viễn bị thương tổn lần thứ hai .

Cào cào tóc nghĩ dùng lời gì hay để dỗ vợ đi bệnh viện, cứ để phát sốt như vậy cũng không được, nếu cánh tay xảy ra.chuyện thì làm sao? Không thể quát, không thể mắng, chỉ đành dỗ dành, giọng mềm xuống, nói mấy lời dễ nghe đi, ai bảo hắn có một bảo bối giống như tổ tông thế này.

Nghĩ nghĩ, nói tới dỗ dành, hắn thật sự là không biết mấy câu, miệng đàn ông có chút ngốc, thời điểm trọng yếu, một câu tri kỷ cũng không nói nổi, chuẩn bị nửa ngày, vừa muốn há miệng, di động của hắn bỗng vang lên, Phan Lôi mắng một câu, ai mà không có mắt như vậy, không thấy hắn đang bận à.

Lấy ra nhìn thì hóa ra là điện thoại của anh ba hắn.

"Lôi Tử, chú lại gặp rắc rối rồi phải không, tư lệnh quân khu vừa gọi điện báo cáo tới chỗ chú ba, nghe nói chú mày lấy trực thăng đi cướp người? Khống chế tính tình thối hoắc của mình một chút đi, không cho phép đánh Điền Viễn, đừng có dùng cái kiểu huấn luyện tân binh kia với y, có nghe thấy không. Chú ba nói, chú mày mà còn dám phạm phải cái tính con lừa ấy, chú ba không tha cho đâu, thân mình y xương cốt đơn bạc, mày xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh hỏng thì làm sao?"

"Anh ba, anh nhanh giúp em gọi Lâm Mộc tới, Điền nhi phát sốt, chết sống không đi bệnh viện, anh bảo hắn mang theo hòm cấp cứu lại đây."

Vừa lúc, mấy tên huynh đệ bạn hữu của biết hết càng tốt, Điền Viễn bệnh còn đang phát bệnh, sống chết không đi bệnh viện, thì có thể đem bệnh viện gọi tới nhà mà, Lâm Mộc chính là một bác sĩ có sẵn, gọi hắn tới đây, không phải đầy đủ sao?

Phan Lôi vừa kêu, làm mấy tên bạn hữu của hắn lo lắng cuống lên, Phan Lôi từ nhỏ đánh nhau chưa bao giờ thua, cách đánh của hắn chính là cứ nhằm chỗ hiểm mà tấn công. Đem người ta đánh gãy chân gãy tay là chuyện thường xuyên, đi lính, làm huấn luyện viên bộ đội đặc chủng, hắn hoàn toàn như cá gặp nước, chính sách bạo quân, nghiêm khắc dị thường, hơi chút phạm sai là ăn ngay quyền đấm cước đá, lúc mới luyện thành vững vàng các loại kỹ năng bộ đội đặc chủng. Hắn cũng nhận ngay một cái biệt danh Phan trung đội ma quỷ.

Bộ đội đặc chủng hàng năm đều có vài cái tên tử vong, không phải hy sinh ở trên chiến trường, mà là trên sân huấn luyện, có thể thấy rõ huấn luyện cao áp như thế nào cũng được cho phép .

Khi hắn không nổi giận, có thể đạp người ta một cái té ngã, dưới tính huống hắn giận dữ, với thân mình xương cốt này của Điền Viễn, có thể chịu được sao? Vừa nghe nói Điền Viễn phát sốt, tất cả mọi người đều tức giận, không phải là Phan Lôi dưới cơn thịnh nộ, đánh gãy xương người ta đi, với cái tính tình ấy của hắn mà đánh Điền Viễn một trận? Đánh đến nông nỗi nào? Mà lại có thể phát sốt lên như thế?

Ngay cả Phan Triển đang cùng ngoại thương đàm phán liền bỏ dở ở đó, Trương Huy Hoàng Khải cũng ngồi yên, bọn họ cùng Điền Viễn quan hệ rất tốt, Phan Lôi thật có làm ra điều gì, mấy người bọn họ có thể giúp Điền Viễn báo thù.

A lê hấp đều lái xe lại đây, vừa mở cửa ra, Phan Lôi có chút giật mình, sao mấy người bọn họ đều đến đây hết vậy, Lâm Mộc còn đang mặc blouse trắng đã chạy tới đây?

"Phan Lôi, chú mày làm gì Điền Viễn làm sao? Đánh y sao, cái tính con lừa của mày sao mãi không sửa được? Y là người bình thường sao? Mày thật sự cũng xuống tay với y được?"

Phan Triển thật muốn một đập đánh chết hắn, nhìn căn phòng như bị bão quét qua, lúc nãy hắn đập phá đến mức nào mới trở thành như vậy được, cả phòng khách cơ bản không còn thứ gì được lành lặn, TV ngã nhoài, giá để giày tan nát, sô pha cũng nghiêng sang một bên, Điền Viễn có còn thở không đây trời?

"Nói bậy bạ gì đó, bọn tôi là một đôi, y là người yêu tôi, cái loại chuyện đánh đập y tôi sao coa thể làm."

Xem hắn là cái gì? Hắn là loại người này không biết nặng nhẹ sao? Mấy người nói, đó là vợ hắn, là người hắn nâng niu che chở, thà rằng đập nhá phá cửa, cũng không động đến một sợi tóc của Điền Viễn, về điểm này, hắn còn thực kiêu ngạo.

Lâm Mộc đẩy hắn ra, mọi người nhìn Phan Lôi đều tràn ngập khinh bỉ, ở bên ngoài, ngươi một đối mười, cầm dao cùng người khác liều mạng cũng được, thế nhưng, tuyệt đối không được về nhà đánh vợ. Đàn ông mà về nhà đánh vợ thì không phải là đàn ông.

"Tránh ra chút, nhìn ngươi liền phiền lòng."

Lâm Mộc ghét nhất là bạo lực gia đình, luôn cùng người khác nói chuyện quản lí gia đình, nhưng cơ bản là một tên bại hoại, loại nam nhân cực kì trơ trẽn, bên ngoài ra vẻ đáng thương, ở nhà thì như ông tướng, động chút là giở thói bạo lực, có cái rắm bản sự.

Phan Lôi thấy kỳ quái, bọn họ mới chỉ cùng nhau uống rượu, cảm tình sao lại trở nên tốt như vậy.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, may mà phòng ngủ tuy rằng cũng có chút lộn xộn, đầu giường bị đập hỏng, tủ quần áo cũng thủng mấy lỗ, thế nhưng Điền Viễn nhìn qua hoàn hảo không bị sao, mặt không sưng, không có vết bầm sau khi ẩu đả, tuy rằng tinh thần không tốt lắm, nhưng vẫn tựa vào đầu giường mỉm cười với bọn họ.

"Hắn chỉ lo bò trắng răng, tôi cảm mạo phát sốt hắn cứ khăng khăng gọi mọi người đến."

Trước mặt người ở bên ngoài, tuyệt đối cho Phan Lôi chút mặt mũi, còn nữa, Phan Lôi không có thật sự động thủ với y, y muốn giúp hắn sửa cái án oan này.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, chiếu theo cái tình cảnh thảm thiết bên ngoài phòng khách kia, và tính tình trước đây của Phan Lôi, Điền Viễn gãy xương là còn nhẹ, nhưng mà không nghĩ đến y thật sự không có việc gì, Phan Lôi có tiến bộ sao? Đã sửa được cái tính con lừa kia?

Lâm Mộc ngồi bên giường, cầm ống nghe bệnh, hắn vẫn không quá tin tưởng Phan Lôi, bọn họ là cùng nhau lớn lên, Phan Lôi tính tình thế nào bọn họ đều rõ ràng, có lẽ thật sự bị thương, nhưng Điền Viễn giấu không nói.

"Để tôi xem xem, không phải lúc hắn đánh cậu toàn đánh vào chỗ không nhìn thấy được chứ."

Điền Viễn có chút ngượng ngùng, bản thân chính là một bác sĩ, hắn biết mình chỉ là cảm lạnh mới có thể phát sốt.

"Điền Viễn a, Lôi Tử nếu đánh cậu, cứ nói với chúng tôi, mấy người bọn tôi đánh hắn một trận trước, sau đó chúng ta liền đi nói cho ông nội, để ông dùng quân pháp xử trí nó, báo thù rửa hận cho cậu, cái thằng tính con lừa, không biết nặng nhẹ là gì."

Em dâu bị đánh, thân là anh trai kẻ hành hung, cảm giác thực có lỗi, bác sĩ Điền nho nhã, thế mà bị tên lưu manh nhà họ gây chuyện.

"Hắn không đánh tôi, không hề hạ thủ với tôi."

Điền Viễn biết tính Phan Lôi, tức giận dù là đập phá đồ đạc, cũng sẽ không động tới một sợi tóc của y.

Động động cánh tay, có chút đau, bị trói thời gian hơi dài, cánh tay y có chút nâng không dậy nổi. Phan Lôi vừa lúc bưng một chén cháo nóng tiến vào, nhìn Điền Viễn cởi áo ngủ, nhanh chóng buông bát, đi qua giúp y, cánh tay y nâng không lên, động động sẽ thực đau .

"Tay y đang bị đau, ngày hôm qua tôi dùng dây lưng trói buộc y vài giờ, có lẽ là bị sái."

Phan Triển lấy tay vỗ mạnh lên đầu hắn, tức giận muốn chết, trong nhà sao lại cho ra một tên khốn kiếp thế này, còn trói lại? Sao hắn không treo lên, rồi dùng roi quất một trận đi, trước đây hắn thường xuyên bị phạt như vậy đấy thôi.

"Anh có bao giờ trói chị dâu mày cả ngày chưa? Chú bác trong nhà có bao giờ trói sống các thím như thế?"

Phan Lôi cẩn thận giúp y cởi áo ngủ, để Lâm Mộc làm kiểm tra cho y, sau đó đầy mặt ủy khuất mở miệng.

"Anh, là y sai mà."

Điền Viễn hừ một tiếng, ngày hôm qua nếu không phải bị ép, y tuyệt đối sẽ không nhận sai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro