Chương 73 - Cho em nhớ kỹ
Điền Viễn rụt cổ, nhưng y có trốn, cũng trốn không thoát động tác của Phan Lôi trên người. Niết quả mọng trước ngực, vừa sờ vừa nắn tàn sát bừa bãi tiểu đầu y, thân thể sau lưng dán lên y không chừa một khe hở, tổ hợp lại cùng một chỗ, trở thành nhà giam mà y muốn trốn cũng không thoát.
"Ai bảo em làm tôi tức giận, không bao giờ biết nghe lời, dỗ dành yêu thương em, thế mà em vẫn dám làm trái lời tôi, không cho em đi em lại càng đi, chịu khổ sinh bệnh thì làm sao? Em không hề biết nghĩ cho tôi, vất vả chấm dứt huấn luyện về nhà, chỉ muốn nhìn thấy em, nhưng em lại chạy mất chỉ để lại phòng không nhà trống cho tôi, em muốn làm tôi tức chết sao? Tôi nói muốn em chờ tôi vài ngày, em không nghe, tôi nói cái gì em cũng không nghe, Điền Viễn, có phải tôi không động đến em, em vĩnh viễn cũng không coi tôi là người đàn ông của em? Được thôi, tôi hôm nay sẽ chiếm lấy thân thể em, khiến chúng ta xứng danh người một nhà. Rồi em sẽ phải đem tôi đặt trong lòng em thôi. Mà tôi đã là nam nhân của em, tôi nói gì em chắc chắn phải nghe theo!"
Hôn môi lan tràn đến sau lưng, cắn một chút, hôn một chút, lại liếm một chút, nơi nào nụ hôn đi qua da thịt nơi đó đều in lên những dấu hôn ngân, ngón tay bận rộn xoa nắn, kéo lên lại niết xuống, mãi đến khi quả mọng trước ngực y đã sưng lên cao ngất, hắn mới lưu luyến rời xuống phần eo. Hôn về phía sau, đầu lưỡi trúc trắc trên thắt lưng y.
Cảm giác man mát khiến mặt Điền Viễn trắng bệch, y chưa từng nghĩ tới, Phan Lôi sẽ đối xử với y như vậy. Vốn y nghĩ rằng, bọn họ sẽ đạp phá đồ đạ cãi nhau một trận, sau đó chiến tranh lạnh vài ngày, xem ai giỏi giữ bình tĩnh hơn, xem ai cúi đầu trước, hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng*, y thật sự tưởng rằng ai nhận sai trước, người còn lại chính là kẻ thắng. Y tuyệt đối không hề nghĩ đến, cái gọi là trừng phạt của Phan Lôi, là loại chuyện này.
*hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng: Đôi bên hận thù, kẻ mạnh thắng
Mặt y trở nên trắng bệch, mà dãy dụa chỉ làm cho cổ tay cánh tay càng đau, mới động một chút đã cảm giác thấy Phan Lôi lại gần hơn, khí tức nóng rực, hơi thở của hắn như là hơi nước, cực nóng khiến y có một loại ảo giác bị tổn thương. Giống như dung nhập vào làn da của y, hơi thở nồng đậm nguy hiểm, y tựa như con thỏ bị mãnh hổ ngoạm trên miệng, sợ tới run rẩy cả người. Đó là sợ hãi, sợ hãi, là một loại xao động trong cơ thể bị khơi gợi ra, khiến cho y bất an.
"Phan Lôi, anh thả tôi ra, không được như vậy, anh thả tôi ra ngay lập tức!"
Điền Viễn kêu to, y sợ, thật sự sợ. Sợ Phan Lôi làm ra việc gì, tại thời điểm y còn chưa chuẩn bị tâm lý, mạnh mẽ giữ lấy thân thể y. Y chỉ có thể hốt hoảng bất an kêu to, không được, thả tôi. Sợ hãi lan tràn thân thể, xao động trong cơ thể kéo dài từ trong ra ngoài, cả người run rẩy, không biết là do hắn đụng chạm, hay bởi vì y sợ hãi. Y run cầm cập, bất lực hốt hoảng la lên.
"Thả em? Thả em ra thì em vĩnh viễn cũng không biết rằng mình đã sai? Không giáo huấn em một trận, em hẳn sẽ dám chạy lần thứ hai, lần thứ ba. Tôi hôm nay nhất định phải trừng phạt em cho tốt, để em biết đau, lần sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa."
Điền Viễn cố gắng lui người ra xa, không để tay hắn tiếp tục làm càn, đừng xoa nắn thân thể, đừng đụng chạm qua lại nơi dưới rốn ba tấc, đừng không ngừng hôn lên eo y nữa, thân thể y như nhũn ra, cảm giác bản thân như ngồi trong một lò luyện, từ trong ra ngoài, từ ngoại đến nội, đều bị Phan Lôi gợi ra những cảm giác xa lạ, hoảng sợ, ngượng ngùng hòa trộn cùng một chỗ khiến y có phản ứng, xấu hổ và giận dữ nảy ra, y thống hận chính mình, đương lúc hắn hung tợn uy hiếp, lúc hắn làm loại chuyện này với mình, còn có thể bởi vì động tác của hắn mà có phản ứng.
"Không có lần sau nữa, Phan Lôi, anh bình tĩnh một chút, thả tôi ra, thả tôi."
Điền Viễn ủy khuất, hổ thẹn và giận dữ, cảm giác đáng xấu hổ, giống như đánh nghiêng lọ gia vị, khiến cho chua ngọt đắng cay đều đổ lên y.
Phan Lôi đối xử với y vẫn đều rất tốt, thật sự như hắn nói coi mình như bảo bối mà nâng niu, nhưng thế nưng bây giờ hắn lại tựa như thổ phỉ cường thưởng dân nữ lên núi, ngang ngược không phân rõ phải trái không nói, còn muốn hành hung. Nếu như nói là sai, y cũng ủy khuất a, đây là công tác của y, bị người ta chèn ép, y cũng đành phải chịu, xuống nông thôn cũng không phải việc gì đáng xấu hổ, cũng thực quang vinh đấy thôi, dựa vào cái gì hắn không buông tha cho y, trói y, uy hiếp y, bây giờ còn muốn cường bạo y, còn có thiên lý trên đời sao? Uy hiếp dạo chết người, thân thể khiến lưng con người ta phát lạnh, còn có cái nghiệt chủng kia của hắn, đều là ngọn nguồn khiến y sợ hãi run rẩy.
"Tôi cho nhớ kỹ, tôi mới là nam nhân của em, tôi là chủ gia đình, tôi là trụ cột cái nhà này, tôi nói chuyện em bắt buộc phải nghe! Nói, em đã nhớ !"
Điền Viễn cắn môi không lên tiếng, dựa vào đâu hắn nói cái gì cthì là cái đó. Dựa vào đâu muốn y chịu cái loại uất ức này?
"Được, không nói đúng không."
Phan Lôi thu tay lại, tách cánh mông y ra, tiểu đầu kia đã sớm uy phong như là đại tướng quân, lập tức tìm đến địa điểm. Không cho y nếm chút khổ, Điền Viễn vĩnh viễn cũng không biết sợ hãi, vĩnh viễn cũng không đem hắn trở thành người quan trọng trong sinh mệnh của mình, chỉ có cắn răng hung hăng giáo huấn một trận, Điền Viễn mới có thể học ngoan.
"Em nhận sai, em không dám chạy nữa, em về sau khẳng định nghe lời anh, Phan Lôi, không cần làm, anh đừng, anh đừng như vậy."
Khi cái thứ khí phách hiên ngang mạnh mẹ kia của hắn đâm tới phía sau lưng y, cái loại sợ hãi này nháy mắt tập kích toàn thân. Điền Viễn biết y mà tại không mềm mỏng lại, Phan Lôi khẳng định sẽ làm đến cùng. Lần đầu tiên giữa bọn họ, chính là từ trong cường bạo mà bắt đầu. Mà bao nhiêu cảm tình đều sẽ tan vỡ, bao nhiêu hảo cảm đối với hắn cũng sẽ tan biến mất. Phan Lôi sẽ không còn là người mà y thích, mà chân chính trở thành một tên thổ phỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Loại chuyện này, một khi tiến đến mức bạo lực, phát sinh cường bạo, bọn họ liền thật sự không còn gì.
Không phải coi y như trân bảo sao? Không phải gọi y là cục cưng sao? Vì sao lại muốn đối xử với y như vậy?
Sỡ hãi kêu gào thảm thiết, lớn tiếng la lên, em sai rồi, em không dám như vậy nữa. Không dám mạnh miệng, không dám lấy sợ hãi trong lòng ra nói đùa nữa, y thật sự rất sợ nếu như Phan Lôi tiến vào như thế, chắc chắn sẽ xé nát y.
Phan Lôi đình chỉ động tác, cắn răng mạnh mẽ dừng lại, tựa vào bên tai Điền Viễn, thở hồng hộc, đứng lại ở nơi nguy ngập nhất, trước cánh cửa hạnh phúc hắn vẫn tâm tâm niệm niệm.
"Thật sự biết sai?"
Điền Viễn nhắm mắt lại, tái nhợt như tuyết, thân thể run rẩy, run run môi thỏa hiệp. Không còn cách nào ngoài thỏa hiệp, tuy rằng y uất ức vạn phần, hoảng hốt bất an, sợ tới mức toàn thân phát run, chỉ sợ ác mộng trở thành sự thật, cắn răng nhắm mắt lại, từ khóe mắt chảy ra hàng nước mắt, Điền Viễn kiêu ngạo, bị buộc bất đắc dĩ cúi đầu nhận sai, hy vọng có thể tránh thoát một kiếp.
"Em sai rồi, em sẽ không chạy nữa, thật sự sẽ không chạy nữa, anh đừng, Phan Lôi, đừng làm, Phan Lôi, em cầu xin anh ."
Đừng làm, đừng làm ở chỗ này, đừng ở loại thời điểm này phẫn nộ thương tổn lẫn nhau, cầu xin anh, cầu xin anh . Đừng thương tổn tôi.
Lần đầu tiên chân chính nhận ra, Phan Lôi là một binh phỉ dã man, hắn không nói đạo lý, hắn bá đạo ngang ngược, có thể ngoan độc mà động tay.
Phan Lôi thu tay, sờ soạng một phen mặt y, trán đầy mồ hôi lạnh, bị dọa chảy cả nước mắt, thân thể run cầm cập, sắc mặt tái nhợt, Phan Lôi không dám làm xằng làm bậy nữa. Xem ra thật sự dọa Điền Viễn sợ. Giáo huấn không thể quá đáng, nếu quá sẽ làm nảy sinh ra một khoảng cách cho giữa hai người. Hắn không nỡ thương tổn y, không nỡ thấy y mặt đầy nước mắt.
Ôm lấy thân thể y, lại trước cánh cửa một bước, hắn dừng lại, ôm lấy Điền Viễn, giống như an ủi mà chầm chậm hôn y.
"Chỉ cần em nghe lời, nhận sai, tôi sẽ không trừng phạt em."
Không hề cử động thân thể, gắt gao ôm lấy Điền Viễn, coi y như trân bảo, y nhận sai, mọi trừng phạt đều kết thúc.
"Em ngoan, nghe lời, tôi xem em như tổ tông mà sủng mà yêu . Tôi công tác bận rộn, có đôi khi không chiếu cố được em, nhưng em chỉ cần tâm sự với tôi, chỉ cần có tôi ở đây ai cũng không dám thương tổn em. Nếu có chuyện gì em không giải quyết được, chờ tôi vài ngày sẽ giúp em xử lý hết. Tin tưởng tôi, coi trọng tôi, Điền nhi, cục cưng, chúng ta là một đôi. Thầy cô đã dạy là phải coi trọng lẫn nhau."
Điền Viễn nằm trong ngực hắn nức nở, y hai mươi tám, một đại nam nhân còn bị bắt nạt đến phát khóc, phẫn hận chết đi được, ủy khuất chết đi được.
Phan Lôi cử động thân thể một chút, tiểu đầu hắn vẫn tinh thần hưng phấn kẹt ở giữa hai chân Điền Viễn, hắn vừa động, tiểu đầu tìm địa phương, theo khe hở lại chạm đến y .
"Đừng làm, đừng như vậy, Phan Lôi, anh đừng làm."
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Điền Viễn bị dọa, thật sự bị dọa, cái thứ này nọ kẹt ở kia khiến y toàn thân buộc chặt, chỉ sợ hắn cứ thế mà vọt vào, hai mắt đẫm lệ mông lung cầu xin Phan Lôi đừng làm, ít nhất hiện tại không cần, y thật rất sợ hãi.
Phan Lôi đem răng cắn sắp gãy, mặc kệ có gãy cũng không thể để thương tổn y một chút. Tuy rằng hình ảnh y chảy nước mắt cầu xin khiến hắn toàn thân kêu gào.
"Không làm, chúng ta hôm nay không làm."
Không làm? Hắn đáp ứng Điền Viễn, nhưng tiểu đầu của hắn thì mặc kệ, cương đến tím hồng, tinh thần phấn chấn.
Để y gập người lại, xoay lưng về phía mình, giống như hai cái thìa dán lại với nhau (?), chặt chẽ dựa vào, hắn lung tung hôn môi Điền Viễn, bắt đầu sờ tiểu đầu Điền Viễn.
"Cho nó nếm thử vị ngon ngột một chút, tôi không đi vào, em chịu khó."
"Phan Lôi, anh nói không làm, anh đã đáp ứng của tôi."
Tiểu đầu của hắn cũng không đi xuống, hắn lung tung khô nóng hôn môi, khiến Điền Viễn càng thêm sợ hãi, càng không ngừng nói, đáp ứng tôi, đáp ứng tôi anh sẽ không làm, đừng hôn, đừng tiếp tục đùa bỡn thân thể y nữa, y tránh ra có được không?
"Tôi không làm, cục cưng, chúng ta hôm nay không làm, tôi cam đoan không đi vào, em kẹp chặt hai chân lại!"
Thân thể quang lỏa giao triền cùng một chỗ, tiểu đầu và đản đản của hắn theo khe hở vẫn là kịch liệt ma xát. Bàn tay khống chế được chân y, khiến y đem hai chân đặt song song, cũng rất chặt chẽ, hình thành một không gian căng chặt, là có thể tưởng tượng như ở trong cơ thể y, nóng rực, căng chặt.
Tiểu đầu mạnh mẽ thời điểm lui vào, hắn có thể đỉnh đến phiến mông Điền Viễn, từ phiến mông hướng vào bên trong, có đôi khi sẽ mát xa đến cửa vào, cơ hồ khiến Phan Lôi nổi điên, buộc chặt cánh tay, dùng một chân chặn lấy chân y, làm hai chân y kẹp chặt tiểu đầu tướng quân của hắn, xoa xoa tiểu đầu uể oải của Điền Viễn, khiến tiểu đầu bảo bảo cũng giống như hắn tinh thần hưng phấn, va chạm mông y, lung tung hôn môi.
Cục cưng, Điền nhi, bé ngoan của tôi, lung tung tình thoại, Điền Viễn cũng nhịn không được ngâm nga lên tiếng, trong cơ thể khô nóng lại một lần nữa bị hắn khơi mào, tin tưởng Phan Lôi thật sự không hề tiến vào thân thể y, dùng tư thế chưa từng có, quên đi lo lắng sợ hãi, thần phục dưới khô nóng, thần phục dưới nụ hôn của hắn, tay hắn tựa như có ma lực, có thể dễ dàng vuốt lên sợ hãi bất an của y, chỉ có thể cùng với hắn, nghe hắn tình thoại lung tung, nghe hắn nặng nhọc thở dốc, cảm nhận được tiểu đầu của hắn ở giữa hai chân mình ra vào, bụng căng thẳng, cứ như vậy cùng nhau phun trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro