Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72 - Không cách nào tắm cho Điền nhi như rửa khoai tây


Dòng nước ấm áp làm ướt mái tóc, hai tay vẫn còn bị trói sau lưng, y chỉ có thể để mặc Phan Lôi giúp y tắm rửa.

Phan Lôi bóp sữa tắm ra xoay người liền thấy, Điền Viễn khép hờ mắt, thân mình gầy yếu hiện lên một mảnh phấn hồng, hơi nước mông lung, khuôn mặt y như một bức tranh thủy mặc, cánh tay bị trói phía sau, đầu gục trên tường, nhìn thế nào, cũng giống như thê mỹ sau khi bị làm nhục.

*thê mỹ: Thê: thê thảm buồn bã; mỹ: đẹp

Sao giống hình ảnh điều giáo chỉ có thể xuất hiện trong video thế này.

Phan Lôi hít sâu, nuốt từng ngụm hơi nước, trong lòng không ngừng mà nhắc nhở chính mình, y là Điền Viễn, không phải là một người nào khác, phải cẩn thận đối xử với y, quý trọng y, nhưng mẹ nó, thật muốn nhào lên ăn sạch y luôn.

Điền Viễn mệt nhọc, mấy ngày nay đuối muốn chết rồi, được ăn no tắm mát y liền muốn ngủ.

"Anh tắm mau mau lên, tôi buồn ngủ."

Điền Viễn than thở, nhắm mắt lại mà không nhìn thấy ánh mắt như sói đói của Phan Lôi. Phan Lôi nói cấm có sai, bình thường chiều chuộng vô biên, nhận sự phục vụ của Phan Lôi, Điền Viễn coi như thiên kinh địa nghĩa, bị trói, thế là đương nhiên không thể tự tắm rửa. Hắn giúp mình tắm, là lẽ thường tình, với lại, y bây giờ rất mệt,chỉ muốn tắm rửa xong rồi đi ngủ. Nhắm mắt, y không thấy ánh mắt Phan Lôi, nó sắp hơn cả con sói hoang đói bụng suốt ba tháng mùa đông, còn y chính là một bàn đại tiệc mỹ vị. Phan Lôi nuốt nước miếng nhìn, y thì thả lỏng thân thể, còn Phan Lôi ở bên cạnh cả người căng cứng.

Phan Lôi nga một tiếng, tốc độ trong tay nhanh hơn, mặt khác lòng dạ xấu xa cũng đang vùng dậy, nhưng mà hắn là quân nhân, thật không thể làm cái việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Quả thực, nhìn rất ngon miệng, cộng thêm bộ dáng mềm mại đáng yêu này, thật muốn hôn y một cái, đã nhiều ngày không được gặp, hôn một chút sờ mấy cái cũng là bình thường, còn nữa, bọn họ đã quen nhau lâu như vậy, cái kia, làm cái gì gì kia cũng có thể đúng không.

Nhìn làn da y qua làn nước càng thêm trắng nõn trơn bóng, rồi nhìn thần thái biếng nhác tùy ý, liếc qua tiểu quả tử trước ngực y, tươi mới ngon miệng, lại nhìn hạ phúc y, chỉ có chút lông tóc thưa thớt, tiểu đầu rũ xuống, nhìn thế nào cũng thấy mê người. Thật muốn sờ một phen, thật muốn nhu một chút, thật muốn đem y ôm vào trong ngực thân thiết đủ.

Lão xử nam ba mươi tuổi, nói toẹt ra là tích tụ ba mươi năm sức lực cùng tình cảm mãnh liệt, một khi bùng nổ, khả năng cao là không phải chỉ một đêm có thể bình ổn. Người yêu đứng bên người thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy ngon miệng, muốn cắn, muốn ăn vào bụng, muốn lưu lại trên người y khí tức cùng hôn ngân của mình, muốn cho y từ tâm đến thân đều thuộc về mình, cái loại ý tưởng này, khiến hắn rục rịch.

Thật sự khó có thể khắc chế, thật sự muốn sờ một chút thôi, thế mà vừa cựa người định lần xuống bụng dưới của y, Điền Viễn bỗng hừ một tiếng. Không mở to mắt, chỉ là cử động thân thể, nhưng cánh tay bắt đầu đau mỏi làm y cau mày, trừng mắt lườm Phan Lôi. Hỗn cầu, hắn muốn trói tới lúc nào đây, đau hết cả cánh tay, cổ tay thì đã tê rần.

"Anh trước đây không phải sở trường là tắm trong thời gian chiến đấu sao? Coi chính mình như khoai tây, gột rửa vài nhát là xong."

Hắn chỉ cần năm phút đồng hồ là đã tắm rửa xong, sao hôm nay lại chậm như vậy? Cứ ở sau lưng y tới tới lui lui xoa sữa tắm, mãi vẫn không xả nước cho y, Điền Viễn có chút không hài lòng. Cũng quên luôn hiện tại bọn họ đang cãi nhau, liền trực tiếp hạ mệnh lệnh. Tắm qua loa là được rồi, lại không cần lột luôn cả một tầng da.

Kỳ thật, hai người bọn họ cãi nhau cãi đến tình trạng này, trên đời cũng rất ít có. Cãi nhau cũng không quên nấu cơm tắm rửa cho y, Điền Viễn cảm giác cái này rất là bình thường, nhưng y để ý thấy những người khác yêu nhau, cãi nhau mà hòa bình giống bọn họ vầy, chắc là cãi không nổi rồi.

Tắm rửa lúc chiến đấu, đúng, hắn là quân nhân, mặc kệ có phải trái pháp luật loạn kỉ luật hay không, đây đều là chuyện sinh hoạt cá nhân bắt buộc. Cố nén tầng tầng hỏa khí đang bốc cao, hít sâu, cố gắng không để tiểu đầu của mình vươn lên thành đại tướng quân, thu lại cái tay định làm chuyện xấu, đè lại tiểu phúc, ở sau lưng y sờ soạng mấy cái, trong lòng nghĩ thầm, Điền Viễn là khoai tây, là khoai tây, nhất định phải coi Điền Viễn như là khoai tây, rửa rửa chà chà mấy cái là xong ngay ấy mà, thế nhưng đến mắt cũng phải nhắm cả lại để tắm cho y.

Trong lòng mắng to, khoai tây nếu mà mê người như vậy, đánh chết hắn cũng không ăn khoai tây. Thật trơn láng, xúc cảm rất tốt, sờ lên làn da lại càng tốt, phần eo phía dưới là nơi hắn đặc biệt muốn đụng chạm. Không được, phải chịu đựng, nếu không chắc chắn sẽ bạo phát, nghẹn một hơi, rửa sạch xà phòng trên người, lấy khăn tắm bọc y lại rồi vội vàng tống y ra khỏi phòng tắm.

Thở ra một hơi, rốt cuộc không phạm phải sai lầm trong phòng tắm. Sau đó hắn cũng bắt đầu tắm rửa, khẩn cấp cởi quần áo, tắm thật lâu, chừng nửa giờ, sau đó thời điểm hắn đi ra, trên tay đã đầy nếp nhăn, hẳn là do ngâm nước quá lâu, về phần vì sao hắn tắm lâu như vậy, không nói cũng đủ hiểu nha.

Có thể ngủ thoải mái được sao? Tay còn đang bị trói, y không thể nằm ngửa, bả vai nằm nghiêng thời gian quá dài, đau mỏi khó nhịn, đầu vai để trên giường, vừa thấy Phan Lôi đi ra, lập tức hét lên với hắn. Y bây giờ muốn ngủ mà không thể ngủ, thấy Phan Lôi là bực cả mình.

"Cởi trói ra cho tôi, anh trói tôi lâu như vậy, tay tôi đau chết đi, mà như vầy cũng không ngủ được."

Phan Lôi cũng không để ý y, cởi khăn tắm rồi nằm xuống cạnh, đỡ lấy bờ vai y, ôm eo, nghiêng thân người, để y tựa vào ngực mình, như vậy thì thoải mái mà ngủ.

"Nhận sai, nói em sẽ không chạy nữa, không dám không nghe tôi nữa, không dám khiêu chiến gia quy nữa, tôi lập tức thả em."

Phan Lôi không quên rằng bọn họ còn đang cãi nhau, vật nhỏ này cần nhận sai. Đã tắm rửa cho, lại còn đút cơm cho ăn nữa, y cũng nên nhận sai đi. Trên đời còn có kẻ thấp hèn như hắn sao, rõ ràng sai không phải hắn, vậy mà hắn còn phải hầu hạ người ta làm hết cái nọ đến cái kia, hắn thật sự không thể ngoan tâm mặc kệ không quan tâm với y. Nhận sai thì cứ nhận đi, nói một câu em sai, cũng chẳng mất miếng thịt nào, Lão Tử dạy chúng ta rằng, tri thác năng cải, thiện mạc đại yên*. Y vì sao đến giờ vẫn không biết mình đã sai?

*tri thác năng cải, thiện mạc đại yên: người tự biết lỗi và cải thiện chính mình thật là bao dung và vĩ đại. (chôm của bạn Tiểu Su)

Lửa giận của hắn cũng đã vơi đi không ít, nghĩ rằng vì tắm qua một lần nên nó cũng tiêu bớt đi. Cũng không tức đến ngứa răng với y nữa.

"Phi, lão tử không sai, nhận sai cái rắm, anh chủ nghĩa bá quyền còn không cho phản kháng à, nơi nào có áp bách nơi đó có kháng chiến !"

Phan Lôi không quan tâm. Sờ sờ sau lưng y, xoa nhẹ tóc y, tên này nếu ngoan ngoãn nghe lời, thật tốt biết bao. Đừng nói tắm rửa, mỗi ngày rửa chân cho y hắn cũng nguyện ý. Nhưng y chính là không nghe lời, lúc nào cũng muốn cùng hắn đối nghịch.

"Thế thì cứ chịu trói đi, lúc nào nhận sai tôi cởi trói cho em, dù sao cũng không phải tôi đau."

Cứ để trói đi, cũng không phải chưa trói ai bao giờ, hắn bắt được phạm nhân có khi còn trói hơn ba ngày, vậy thì cứ trói y ba ngày, để xem y nhận sai hay không.

Điền Viễn tư thế này có thể ngủ được sao? Càng nghĩ càng sinh khí, hắn có lí, hắn đem bộ bá quyền chủ nghĩa kia hắn phát huy trên người y đến vô cùng nhuần nhuyễn, hắn cho rằng y là cừu non sao, bắt nạt thế nào cũng được? Không cho hắn một chút giáo huấn, thì hắn không biết Điền Viễn cũng không phải dễ chọc .

Há miệng một ngụm cắn lên cơ ngực hắn, dùng sức thật mạnh cắn xuống, Phan Lôi ngao một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Ai mới cầm tinh con cẩu, rõ ràng .

Một bàn tay đánh lên lưng y, lửa giận đã dập tắt một lần nữa bùng lên.

"Buông ra !"

"Anh cởi trói cho tôi!"

"Vậy em lập tức nhận sai !"

"Tôi không sai, nhận cái rắm !"

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Điền Viễn dùng âm thanh cao hơn Phan Lôi hẳn một tông, rống to với hắn, ai sợ ai? Rùa sợ chùy sắt sao? Có bản lĩnh liền ầm ĩ một trận, làm gì trói y như vậy, thổ phỉ, cường đạo, chỉ biết vào nhà cướp của.

Hỗn trướng không biết hối cải này, quen thân mất nết, đều là hắn một tay chiều quá mà ra. Không cho y một chút giáo huấn, y vĩnh viễn cũng không học ngoan !

Còn tưởng rằng gậy và kẹo* có thể cho y biết ngà voi ở đâu, nào biết hỗn trướng này không biết nể mặt người khác, hầu hạ y y còn chọn tam lấy tứ, sau đó còn cậy sủng mà kiêu sai khiến hắn, la hét với hắn, lão hổ không phát uy y tưởng là cọp cái đáng yêu sao (=)) ).

*tương tự vừa đấm vừa xoa

Nâng lên nửa người trên liền lôi Điền Viễn ra, để y xoay lưng về phía mình.

Xoát một cái lột xuống quần ngủ của y, ngay cả quần lót cũng lột, vo một đống ném bên cạnh gối, Phan Lôi ba chân bốn cẳng thoát toàn bộ quần áo chính mình, cùng y da thịt dán da thịt, bụng dán lên mông, Phan Lôi tiểu đầu vừa lúc kẹt ở giữa hai chân y, ngay tại cái địa phương non mềm nhất kia.

Bùng lên , không chỉ có chỉ có lửa giận, còn có thứ lửa kia. Ở trong phòng tắm hắn đã nhịn xuống rồi, hiện tại lại bị y khơi lên. Mà đã khơi lên thì chính là một phát không thể vãn hồi.

Đã sớm muốn làm như vậy, cởi sạch y, sau đó ăn luôn, tiến vào thân thể y, khiến y ở dưới thân mình vừa khóc vừa kêu, khiến y cầu xin tha thứ. Vốn nghĩ muốn cho y một thời gian để chuẩn bị tâm lý, lưỡng tình tương duyệt rồi tính tiếp, nhưng hôm nay không làm hắn tức điên, hắn cũng không thô bạo như vậy.

Duỗi tay ra, liền nắm lấy tiểu quả tử hồng nhạt trước ngực Điền Viễn xoa nắn một phen, sau đó một bàn tay thuận lợi trượt xuống, nắm tiểu đầu Điền Viễn.

Điền Viễn phản ứng trì độn cũng biết giữa hai chân là cái hung khí gì, lập tức toát mồ hôi lạnh, liều mạng giãy dụa, nghĩ muốn bò lên phía trước, muốn chạy trốn cách xa bạo quân bên người này.

"Đồ chết tiệt không biết hối cải, hôm nay cho em một chút giáo huấn, em liền biết sai ở đâu ."

Phan Lôi cử động eo một chút, khiến nghiệt chủng kẹt ở giữa hai chân y tiến vào càng sâu, tuy rằng không phải là tiến vào thân thể y, nhưng y có thể cảm giác được, tiểu đầu của hắn ma sát đản đản phía dưới tiểu đầu của y, Điền Viễn liều mạng khép chặt hai chân, lại chỉ làm cho hắn cảm giác áp bách căng chặt, kích thích tựa như tiến vào thân thể y.

"Phan Lôi, anh dám, Phan Lôi, anh thả tôi ra, anh nhanh thả tôi ra!"

Điền Viễn bị dọa mặt mũi trắng bệch, y biết đây là ý tứ gì, từ trong lòng nảy lên sợ hãi, khiến y co quắp, không thể ở phía sau a, không thể là loại tình huống này, cứ cho là làm, cũng không nên làm dưới cơn thịnh nộ. Hắn làm như vậy là cường bạo a.

Phan Lôi không thèm nghe y uy hiếp, ôm lấy bờ vai y, cắn cắn đi lên, cắn qua bờ vai, cắn tới cổ y, cắn lên đến cằm, khí tức nóng rực, hôn môi y, không khống chế được đôi tay nữa, hắn đã sớm nhớ nhung thân thể, khát vọng người này, muốn xem hết thân hình y, rồi ăn luôn. Hôm nay, chính là hôm nay, hắn nhất định phải ăn sạch sẽ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro