Chương 71 - Đời trước thiếu nợ tổ tông này
Phan Lôi bưng bát tiến vào, miệng ngậm một điếu thuốc, trên người mặc tạp dề thực sự không ăn nhập gì với nhau. Bạn cứ thử tưởng tượng hình ảnh thổ phỉ xuống núi cướp bóc, tay trái cầm đao, tay phải cầm bình ti cho em bé mà xem.
Điền Viễn lầm bà lầm bầm tự mình ru mình ngủ, mặc dù bị trói, nhưng đây là căn phòng quen thuộc, là giường ngủ của y. Lẩm bẩm thoá mạ Phan Lôi, rồi cứ vậy mà ngủ mất.
Phan Lôi nhìn y ngủ, cảm giác thật là buồn bực, hắn thì trong bếp nấu cơm, vừa nấu bực bội, còn hỗn trướng này ở đây mà ngủ? Làm sao lại có người vô tâm vô phế đến vậy đây.
Hít sâu một hơi thuốc, sau đó, kéo đầu Điền Viễn, miệng đối miệng, đem khói thuốc phun hết vào miệng y, Điền Viễn vừa hít vào, liền ho sặc sụa .
Rồi lại bóp chặt mũi y, Điền Viễn liền bị hắn dựng dậy.
"Ngủ cái gì mà ngủ, ăn cơm, đời trước đúng là thiếu tổ tông sống này, em sắp làm tôi tức chết rồi, lại còn bắt tôi hầu hạ em đây."
Điền Viễn có cốt khí nghiêng đầu không đáp lại hắn, Phan Lôi ôm eo y, dùng lực nhấc y lên, đặt ở đầu giường, để y nửa dựa vào giường, bất quá vẫn là không cởi trói cho y. Cứ để y trói ngồi ở đầu giường.
"Anh cởi trói cho tôi, như thế này thì ăn kiểu gì."
Phan Lôi ngồi vào bên cạnh y, đảo đảo bát cháo, thổi cho nó nguội bớt.
"Không cởi, em không nhận sai, tôi không cởi cho em."
Về vấn đề nguyên tắc, Phan Lôi là vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp . Không nhận sai, thì cứ tiếp tục trừng phạt. Nấu cơm cho y ăn, không có nghĩa là tha thứ cho y , chỉ là đau lòng y đói bụng mà thôi.
"Ngươi cút ngay cho ta!"
Điền Viễn trợn trừng con mắt, cút đi, lăn được càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện nữa !
Phan Lôi vỗ nệm bộp một tiếng.
"Lại nháo, không tha cho em. Há miệng, ăn cơm !"
Điền Viễn thở phì phì nhìn hắn, vẫn không há miệng. Không thèm ăn, không há miệng, làm sao nào? Có biện pháp thì đi, không có biện pháp thì tức chết hắn !
Phan Lôi múc một thìa cháo đưa đến bên miệng y, Điền Viễn trừng hắn, không mở miệng.
"Đừng ép tôi dùng miệng mớm em từng ngụm a. Lớn thế này rồi, còn giận dỗi như trẻ con, có ngây thơ quá không? Không đói bụng à, không muốn ăn cơm sao."
Điền Viễn quệt quệt miệng, đói a, sao không đói cơ chứ. Nhưng ăn cục tức no rồi.
Còn không nghe lời Phan Lôi nữa, với cái tính con lừa của hắn, thật sự dám làm ra chuyện miệng đối miệng mớm thức ăn mất. Tâm không cam tình không nguyện há miệng, cắn thìa, nuốt vào một ngụm cháo.
"Đói quá sao, đói quá cũng không thể ăn thìa a, buông ra."
Cắn thìa làm gì, không muốn ăn cơm à.
Điền Viễn nhìn bát cháo trắng tinh, một điểm thèm ăn cũng không có.
Y ăn ba ngày màn thầu lạnh, mấy ngày đầu đồ ăn chỉ có bánh ngô và dưa muối, y đặc biệt muốn ăn thịt, canh suông thế này, hắn nhìn cũng không muốn nhìn đến.
"Ăn nhiều một chút, đã nói không để em xuống nông thôn, em xem nhìn em mấy ngày nay vật vã, mặt nhỏ đi một vòng. Cái loại khổ cực này em chịu được sao? Đến khi bị bệnh ai hầu hạ em?"
Phan Lôi nhịn không được cằn nhằn, sắp biến thành bác gái tổ dân phố đến nơi. Gặp phải tiểu đông tây hỗn trướng không để hắn bớt lo như vậy, đành chấp nhận thôi.
Lại lấy lên một thìa cháo, đưa đến bên miệng Điền Viễn. Điền Viễn lần này không phối hợp , mím môi không ăn .
"Ăn a, tổ tông, tôi cũng đã tự mình uy em rồi, em còn muốn làm thế nào?"
"Tôi không ăn cháo, tôi muốn ăn thịt !"
Điền Viễnxoay đầu, không chịu ăn thêm ngụm nào. Y muốn ăn thịt, ăn sườn heo, thịt kho, chính là không cần ăn thứ này.
Phan Lôi thật muốn bóp chết y, y có hay không một điểm tự giác rằng mình thân là phạm nhân đang bị thẩm vấn? Đã phạm sai còn kén ăn như đại gia, y tưởng y lao khổ công cao, cần ngợi khen sao. Không đánh y là may lắm rồi, lại còn kén ăn?
Trừng mắt nhìn Điền Viễn, Điền Viễn tuyệt không yếu thế nhìn lại hắn, sao nào, muốn ăn thịt đấy, hiện tại liền muốn ăn đấy! Lập tức đi làm đi !
"Tôi đời trước đúng là thiếu nợ cái tổ tông sống này."
Phan Lôi thở phì phì vỗ đầu Điền Viễn một cái, luyến tiếc đánh còn không nỡ vỗ mạnh.
Trở về đem cháo tiếp tục đun nóng, sau đó băm thịt, trút vào bên trong, làm thành một chén cháo thịt, sau đó lại tìm được một ít hành đã hơi héo, cắt vụn thả vào bên trong, trộn đều, nếm thử hương vị, không sai , ăn ngon hơn, lúc này mới bưng vào.
Điền Viễn lúc này mới mở tôn khẩu, không cá tôm cũng được, tuy rằng không thể miệng to ăn thịt, ít nhất thịt vụn cũng tạm ổn. Ăn hai bát to, no rồi. (như heo con :3)
"Lần sau làm băm ít tôm khô, rau thơm, ăn ngon hơn thế này."
Phan Lôi thật muốn đập chết Điền Viễn, tiểu vương bát đản này có ăn còn chọn tam nhặt tứ a, đời trước hắn làm nên cái nghiệt gì, đời này cso đứa đòi nợ đến đây.
Điền Viễn nhìn hắn bình tĩnh mặt không nổi giận, trong lòng thả lỏng bao nhiêu.
Cúi đầu ngửi thấy mùi trên người mình , ba ngày không tắm rửa, về đến nhà mới cảm giác đặc biệt khó chịu.
"Tôi muốn tắm rửa, mau thả tôi ra !"
Phan Lôi dọn dẹp xong phòng bếp, trở lại phòng ngủ. Dựa vào cửa hỏi y.
"Biết sai chưa? Nói một câu em sai rồi, không dám nữa, tôi liền lập thả em ra."
Điền Viễn cũng có nguyên tắc, dựa vào cái gì lần nữa bắt y nhận sai a, không nhận là không nhận.
Hung hăng lườm nguýt hắn, tự mình giãy dụa từ trên giường đứng dậy, muốn đi vào phòng tắm, cũng không tin Phan Lôi có thể khoanh tay đứng nhìn, hắn mà dám ngoan tâm nhìn y dùng miệng vặn vòi nước, bọn họ lập tức chia tay !
Phan Lôi thật đúng là ngoan không được tâm, liền đem Điền Viễn xô lên trên giường, không cởi trói cho y, không đại biểu là không để y tắm rửa.
Cầm áo ngủ sạch sẽ, sau đó kéo Điền Viễn. Cởi bỏ cúc áo của y.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Anh thả tôi ra, tôi như vậy làm sao cởi quần áo tắm rửa được, thả ra, nhanh."
Phan Lôi tà tà cười, rất đơn giản, không mở trói cho y, vẫn có thể thoát quần áo như thường.
Kéo áo sơmi sang hai bên, xoát một cái cởi ra, áo sơmi liền trên người y tứ phân ngũ liệt, lại xoát xoát vài cái, áo sơmi thành vải vụn, bị vứt trên sàn.
Điền Viễn nhìn áo sơmi y mới mua, đau lòng muốn chết. Hắn tháng trước vừa mua sơmi mới, mới mặc được có vài lần, cứ như vậy mà biết thành một đống giẻ rách? Cái mà Phan Lôi xé chính là tiền a.
"Sát cả nàh anh, tôi mất năm trăm đồng mới mua được nó đấy!"
Phan Lôi cởi bỏ dây lưng của y, đi xuống kéo quần.
"Lão tử cho em một ngàn mua tiếp, chỉ cần em nghe lời, muốn tôi đưa một vạn cũng được."
Phan Lôi đặt y ngồi trên giường. Hạ thấp người đề cho hắn đem quần cởi ra.
"Nhấc chân."
Nâng lên chân y, cởi tất, cởi quần, sau đó lột phăng quần lót, Điền Viễn trước mặt tựa như một đứa bé sơ sinh, vẫn đang ngơ ngẩn đau lòng cho cái áo sơmi.
Không cởi trói cho y, còn giúp y tắm rửa, cũng là một nhiệm vụ không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro