Chương 7 - KHÔNG ĐỐI XỬ TỐT VỚI NGƯỜI CỦA TA, ...
CHƯƠNG 7: KHÔNG ĐỐI XỬ TỐT VỚI NGƯỜI CỦA TA, LÃO TỬ LIỀN ĐỐI NGƯƠI KHÔNG KHÁCH KHÍ.
Ngày này a làm bác sĩ Điền Viễn mệt muốn chết, công tác không phải nguyên nhân, chủ yếu là phải ứng phó với ánh mắt từ trên xuống dưới của toàn bệnh viện, ngay cả viện trưởng xuống dưới tuần sát nhìn thấy y cũng trêu ghẹo hỏi.
"Tiểu Điền a, đây là làm sao vậy? Cãi nhau với bạn gái?"
Điền Viễn nhăn nhó cười theo.
"Hôm qua tan tầm thấy một con mèo bị lạc, tôi cho nó ăn, nhưng nó không lương tâm lại ở trên mặt tôi mà cào."
"Thật sự là mèo cào? Ta còn nghĩ đến không cần quan tâm giới thiệu bạn gái cho cậu nữa. Tiểu Điền nhân a, tuổi cũng không còn nhỏ, nên kết hôn đi. Ta cho a di cậu cách liên lạc để tìm người, giúp tiểu lão thái thái không có việc gì làm thì mai mối cho cậu, bệnh viện chúng ta y tá bác sĩ cũng không ít, ngươi đừng một lòng vì công viêc mà chậm trễ chung thân đại sự của chính mình."
Điền Viễn ôn hòa cười cười.
"Phiền toái a di."
Y đi qua từng phòng bệnh, đều có người co đầu rụt cổ quan sát y, còn có bệnh nhân quen biết y trêu ghẹo, hơn nữa y tá trẻ thật đáng tuyên dương, giỏi lắm, toàn bộ bệnh viện đều biết y có một cô bạn gái nhiệt tình bá đạo.
Hỗn cầu, có bản lĩnh ngươi đừng chạy nha, nga, hôn xong rồi mà được à? Thù y còn chưa báo đâu, ván của y vừa mới thay xong, y còn đang rất bực bội.
Y xem xét người bộ đội đặc chủng ngày hôm qua cấp cứu, bệnh nhân đã muốn thanh tỉnh, trong phòng chỉ có y trực tiếp thượng ý lãnh đạo, người bệnh cầm tay y, lần nữa tỏ vẻ cảm tạ.
Điền Viễn ôn văn nho nhã, tuyệt đối là một bác sĩ siêu cấp đủ tư cách, liền ngay cả đáp lễ cũng đều hoàn mỹ không sứt mẻ, mỉm cười lộ tám cái răng, thân thiết nhưng không thân mật, hữu lễ khước sơ viễn, tuyệt đối bảo trì trang nghiêm cùng sự thân thiện, tìm không ra một chút khuyết điểm.
Y còn chủ ý vì bộ đội đặc chủng này mà xem miệng vết thương, tự mình động thủ. Vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nhưng tay lại không chút ôn hòa, xoát một cái lột băng gạc ra làm bộ đội dặc chủng kêu thảm một tiếng.
Là tại ngươi, nếu không phải vì ngươi lão tử không đến mức rước họa vào thân. Trả thù nho nhỏ một chút bụng dạ này mới có thể có ngữ khí mãn nguyện.
"Đại khái là thuốc tê đã tiêu đi hết, có cảm giác đau đớn, tương đối hơi mẫn cảm. Không có việc gì, tôi kêu y tá tẩy trừ một chút miệng vết thương giúp cậu, tháng này phải ăn kiêng, còn có không được ăn cay, không ăn đồ ăn có mùi tanh cũng như thức ăn có thể gây dị ứng cùng loại, trứng gà và hải sản cũng không được ăn. Thương tích rất nghiêm trọng, cậu nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Mau chóng trở lại cương vị công tác, có các cậu chúng ta mới có được cuộc sống an bình ( >< đồ đạo đức giả)."
Quay đầu căn dặn y tá trẻ.
"Nhất định phải chiếu cố tốt vị chiến sĩ này."
Bộ đội đặc chủng đau rớt mồ hôi hột, nghĩ nha, miệng vết thương dính vào băng gạt mà giật mạnh ra, thật sự là đau gần chết. Nhìn thấy Điền Viễn có chút kinh hãi. Bệnh viện thật là đáng sợ, so với chiến trường còn đáng sợ hơn. Bác sĩ cùng vũ khí sinh hóa học đều khủng bố như nhau.
Vẫn duy trì mỉm cười, gật đầu ý bảo y muốn đi làm tiếp công việc. Vừa tới cửa thì có người đẩy cửa vào, nhìn thấy Điền Viễn liền giang tay ra.
"Điền nhi, tôi còn đang nghĩ nên đi tìm em ở đâu."
Này tuyệt đối là nhìn thấy người yêu thương mới có thể bày ra tươi cười chân thành tha thiết như vậy, Điền Viễn vừa thấy người tới, không chút nghĩ ngợi cướp lấy bệnh án trong tay y tá hướng về phía móng vuốt của hắn không vươn tới được.
Ai có thể làm cho y bùng nổ như vậy? Trừ bỏ Phan Lôi, không có người thứ hai.
Phan Lôi có thể khiến y thụ thương sao? Rụt cổ lại luồn theo thắt lưng sườn của hắn luồn qua, bất quá một cái tát vẫn hạ xuống cái mông (đáng thương) của Điền Viễn, hắn chế trụ cánh tay y, túm về bên cạnh mình. Ghé vào lỗ tai hắn đè thấp thanh âm nói.
"Làm trò với binh lính dưới quyền tôi cũng không cho tôi một chút mặt mũi, cẩn thận về nhà tôi thu thập em. Em vội thì đi đi a, lát nữa tôi sẽ qua văn phòng em chờ em."
Điền Viễn máu xông lên não, nhưng vẫn biết đây không phải là nhà của y, không thể không biết thân biết phận, bác sĩ là cứu người không phải giết người.
Hít sâu (hít vào... hít vào... hít vào...) làm bộ như người trước mặt không tồn tại, bước qua hắn. Cánh cửa đóng lại, Điền Viễn bắt đầu để ý thời gian, còn nửa giờ nữa mới tan ca. Y mới không ngoan ngoãn ngồi chờ ở văn phòng, đối với cái loại đầu óc có bệnh này có thể trốn liền trốn đi.
Xoay người một cái, vạt áo trắng dài lộ ra một đường cong hoàn mỹ.
"Tôi có việc tan tầm trước. Có việc gấp thì gọi vào di động cho tôi, tôi đã dặn dò hết mọi việc, cứ làm theo hết thảy những gì tôi nói."
Y tá trẻ ngơ ngác nhìn Điền Viễn rời khỏi hành lang. Bước đi có chút bối rối, nhưng cằm thì thật sự hất cao, kiêu ngạo như vừa hạ gục được một con gà chọi. Đúng, kiêu ngạo vô cùng.
"Biểu cảm của bác sĩ Điền thấy thế nào cũng giống như đang làm nũng a."
Cánh cửa đóng lại, Phan Lôi kêu hai vị thượng cấp trong phòng lại, sau đó xốc chăn thủ hạ của y lên nhìn xem vết thương. Thay thuốc them lần nữa, xem tình hình này cũng không có việc gì.
"Tiểu tử cậu sao không chết đi? Ta đã nói rồi, tiểu tử cậu có chín cái mạng. Này có vui vẻ không, lần sau không thể lỗ mãng như vậy, trợ kích thủ người ta cũng không phải là ngồi không."
Bộ đội đặc chủng tựa hồ rất sùng bái Phan Lôi, bởi vì y không chỉ là trung đội trưởng của bọn hắn, mà còn có thể chế ngự được bác sĩ.
"Phan Lôi, này cũng quá tàn ác, tôi là người bệnh, nhưng bác sĩ không cho tôi ăn gì đồ vật này nọ, một ngày không cho tôi ăn cay miệng tôi có thể nhả ra lông chim. Lần sau tới thăm anh mang cho tôi tương ớt đi."
Đại đội trưởng nghiêm mặt.
"Này không thể được, vị bác sĩ kia đã căn dặn cậu không được ăn đồ ăn cay."
Đặc chủng binh kêu rên. Cầm lấy tay Phan Lôi khóc lóc kể lể.
"Phan Lôi nha, anh là không biết nha, y vừa rồi muốn tàn phá tôi, xuống tay cũng quá ngoan độc, tôi đau đến thiếu chút hôn mê, bác sĩ không phải đều cứu sống bệnh nhân sao? Nhìn y như thiên sứ, thế nhưng lại tà ác như ma quỷ a."
Phan Lôi chớp chớp lông mi, rút tay về, "đốp" một cái lên miệng vết thương của thủ hạ hắn.
"Có chút đau đớn ấy mà nhịn không được, ngươi vẫn là không xứng làm thủ hạ của ta a. Hèn nhát."
Đó là người của hắn, bác sĩ của hắn, người hắn thích, cho dù là bạo lực, xuống tay ác độc hắn cũng thích. Đừng nói một cái thủ hạ của hắn, hắn cũng không có biện pháp với bác sĩ nhỏ. Tất cả tính cách đều thích, khóc lóc om sòm đánh người cầm dao giải phẫu uy hắn hắn còn thích, không có chuyện người khác xúm lại với y có một câu phê bình dù là kín đáo, một câu nói bậy cũng không được.
Bộ đội đặc chủng này đau đến khó thở, trên cổ gân xanh đều nổi cả lên. Giơ tay run rẩy chỉ vào Phan Lôi.
"Các, các người cùng một hội."
Phan Lôi lại đập thêm một cái trên đầu hắn.
"Cậu có thể đi ngủ rồi."
Bộ đội đặc chủng phối hợp ngất xỉu. Hai vị thượng cấp của hắn nhìn họ vui đùa mà cười ha hả, chiến hữu cùng nhau lăn lộn, bình thường đều vui đùa không biết nặng nhẹ. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Phan Lôi, cùng về quân khu đi."
Phan Lôi nhìn đồng hồ.
"Không được, tôi còn có việc, ba tôi bảo ta về nhà một lần, trong thời gian này không nhiệm vụ, tôi có chút việc riêng muốn làm, có nhiệm vụ liền gọi tôi."
Sau đó rất nhanh mở cửa vọt ra hành lang, thoáng nhìn lơ đãng, làm cho hắn nhớ tới cái người hắn tâm tâm niệm niệm, chạy tới cổng bệnh viện, ngoài cổng chính là quốc lộ. Không nhanh sẽ không kịp.
Đến cửa sổ nhìn xuống một chút, lầu bốn mà thôi, không vấn đề gì.
Hắn thuận tay mở cửa sổ ra, liền như vậy theo cửa sổ nhảy xuống, mang theo tiếng kinh hô của mọi người trên hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro