Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69 - Không nhận sai thì trói lại


Đến dưới lầu, Phan Lôi túm Điền Viễn đi lên, mở cửa liền tống Điền Viễn vào.

Phanh một tiếng đóng cửa phòng lại, chốt khóa. Bắt đầu cởi quần áo trên người ra, bởi hắn còn đang mặc một thân quân trang rằn ri, y phục tác chiến dã ngoại, quần thô, giày cao cổ, dây lưng, tay áo xắn rất cao, lộ cánh tay rắn chắc, mũ beret màu đen đặt trên vai.

Điền Viễn cảm giác, y bỗng nhiên trở thành phạm nhân bị thẩm vấn?

"Tôi cũng không truy cứu chuyện em gạt tôi một mình trộm đi, tôi chỉ hỏi em một câu, em đã biết mình sai chưa? Em có biết em sai chỗ nào không? Về sau còn dám như vậy nữa hay không?"

Chỉ cần Điền Viễn nói một câu, em sai rồi, em lần sau không dám nữa. Lửa giận của hắn sẽ lập tức tiêu tán, bắt y về, không phải là ngăn cản y xuống nông thôn sao? Y không đi , hết thảy đều dễ dàng. Sau đó cho y học một khóa chính trị, nói cho y biết, trong nhà này ai là đương gia, ai nói là phải làm, ai quyết định không thể phản bác, sau này phải kiên quyết chấp hành quán triệt lấy hắn làm trung tâm, việc lớn việc nhỏ đều phải nói với hắn một câu, hắn cũng sẽ không trừng phạt Điền Viễn.

Dù sao cũng là đêm hôm khuya khoắt, y mấy ngày nay ăn ngủ không tốt, cằm nhọn cả ra, làm cho y bữa cơm, ôm y ngủ, sau đó ngày mai đi từ chức, hôm sau tới bệnh viện Võ Cảnh làm việc.

Phan Lôi cũng không yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần Điền Viễn ngoan ngoãn nhận sai, chuyện gì cũng có thể cho qua .

"Tôi không sai."

Điền Viễn không cho rằng mình đã làm sai, dựa vào cái gì phải nhận sai. Y xuống nông thôn là công việc cần, y làm việc tại bệnh viện Số I cũng không sai, cũng đã nói với hắn, muốn xuống nông thôn, Phan Lôi vẫn phản đối mới là cố tình gây sự, cưỡng ép bắt y mang về, cũng là lỗi của hắn. Y thấy y không làm gì sai, cớ gì phải nhận sai.

Phan Lôi gân xanh nổi lên, siết chặt nắm tay.

"Đến bây giờ em còn không cho rằng mình sai? Tôi đã nói với em thế nào, không cho em đi, không cho em đi, nhưng em vẫn không vâng lời. Cho lời tôi nói chẳng là cái thá gì. Tôi an bài công việc tốt cho em, em chết sống không chịu, người ta khi dễ em, em liền chịu, không chống đối được người khác tưởng rằng có thể chống đối tôi ? Em tại sao lại không nghe lời tôi nói."

"Tôi cũng đã nói rõ với anh, xuống nông thôn trở về tôi vẫn là phó chủ nhiệm, hắn hiện tại chèn ép tôi, đợi tới lúc trở về, tôi sẽ báo thù. Tôi không sai, tôi vì cái gì phải từ chức? Tôi đang làm tốt cớ gì phải tới bệnh viện Võ Cảnh? Anh nói như đúng rồi ấy, tôi cứ không nghe, làm sao nào."

Điền Viễn gân cổ cãi lại Phan Lôi. Y từ đầu tới cuối không hề sai, tại sao phải chịu trừng phạt của hắn?

Hắn sống như thổ phỉ, đó là chuyện của hắn, dám đem loại tính tình thổ phỉ này phát tiết trên người y, cứ thử xem! Y cũng không phải dễ chọc, coi thường y là đồ chơi trẻ con à, dựng lên muốn bắn là bắn?

"Một lần cuối cùng, nhận sai hay không?"

Phan Lôi khống chế tính tình chính mình, không thể động thủ, y chết đến trước đít còn không hối cải, lại cho y một cơ hội, nếu là bình thường, với người khác, hắn sớm đã một cước đạp qua.

"Tôi không sai !"

Điền Viễn rống to, không sai là không sai.

Phan Lôi hệt như núi lửa bùng nổ, hỏa khí kia, cọ một chút liền lan ra, còn thấy được cả khói trắng bốc lên đỉnh đầu.

"Tốt, ta cho ngươi không nhận sai, ta cho ngươi không nghe ta nói. Không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi liền không biết ai lợi hại."

Phan Lôi tìm kiếm bốn phía, dây thừng đâu, đem y trói lại treo lên đánh cho một trận. Hắn trước đây không nghe lời, ba hắn chính là đánh hắn như vậy. Hôm nay nhất định không thể không để Điền Viễn nhận gia pháp.

Tìm một vòng, không tìm thấy, thấy dây lưng trên lưng, liền rút ra, dây lưng mặt đồng ném trên đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Phan Lôi cầm một đầu dây lưng, vung lên, thanh âm dây lưng phát ra làm da đầu người ta run lên.

Điền Viễn đại kinh thất sắc*, nhìn dây lưng, lại nhìn Phan Lôi.

*thành ngữ: hoảng sợ đến biến sắc

"Anh, anh muốn làm gì."

Dây lưng da trâu rộng bằng ba ngón tay, quất lên người, có thể đánh gãy xương cốt a.

"Làm gì? Một hồi em sẽ biết. Không phải mạnh miệng sao? Không phải cho rằng chính mình không sai sao? Tôi giúp em hảo hảo ngẫm lại. Lại đây cho tôi!"

Qua đó? Có điên mới qua đó, chủ động đưa lên cửa để hắn đánh một trận à?

"Cút cả nhà anh đi Phan Lôi, anh dám động tôi một chút thử xem xem !"

Điền Viễn xoay người liền chạy, y muốn chạy vào phòng ngủ, khóa cửa lại, Phan Lôi liền không vào được .

Thấy y xoay người định chạy, Phan Lôi cất bước đi theo lên, đúng lúc Điền Viễn vọt tới phòng ngủ muốn đóng cửa, Phan Lôi liền tới phía sau y, một cước đem cửa phòng đá văng, Điền Viễn sợ tới mức chạy tới bên kia giường, nhặt gối đầu ném về phía Phan Lôi, sau đó là chăn ga, đồ đạc trên tủ đầu giường.

Một cái dép lê ba một tiếng dừng ở bả vai Phan Lôi, Phan Lôi thật sự phát hỏa, tiến lại, nắm chặt cánh tay Điền Viễn, sau đó vặn ngược lại.

Điền Viễn kêu thảm thiết một tiếng, ai bị vặn cánh tay cũng sẽ rất đau a.

"Cho ngươi chạy, ta cho ngươi không nghe lời, không hảo hảo trừng phạt ngươi, ngươi liền không biết ta có phải đương gia tác chủ hay không!"

Bắt lấy cánh tay khác của y, đồng dạng vặn ra sau lưng. Điền Viễn một tên bác sĩ tứ chi không cần dùng đến sao có thể cùng huấn luyện viên đặc chủng đội so sánh? Túm một cái, liền khống chế được Điền Viễn, cánh tay cũng xoay đến sau lưng, đầu gối đỉnh đến phía sau thắt lưng y, Điền Viễn giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi.

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Tôi giết cả nhà anh Phan Lôi, đồ thổ phỉ, anh dám đánh tôi một chút thử xem? Ông đây lớn như vậy, ba mẹ tôi cũng chưa đánh qua tôi một chút đâu, anh dám động vào tôi, chúng ta liền xong, xong ! Anh có nghe thấy không, anh dám đánh tôi một cái, chúng ta liền xong !"

Phan Lôi động tác trên tay không đình chỉ, dùng dây lưng da trâu đem hai tay y trói thật chặt, muốn thoát? Hừ, động đậy cổ tay một chút cũng không có khả năng.

"Em trước đây không phải chưa từng bị mẹ đánh qua, đừng cho là tôi không biết. Xong? Tôi còn muốn nói cho em, tôi không chết, chúng ta vĩnh viễn cũng không xong được."

Đứng lên, đem Điền Viễn đẩy lên giường, Điền Viễn cánh tay bị bẻ ra phía sau, y chỉ có thể mặt hướn xuống dưới, nghiêng mình ngã vào giường.

"Đánh em? Đánh em tôi luyến tiếc, thế nhưng không cho em một chút giáo huấn, em liền không biết lợi hại. Tôi nhất định phải khiến em nhớ, để em biết, nhà này, ai có tiếng nói. Tôi là chủnhà, tôi là nam nhân của em, tôi nói em tất phải nghe !"

Vỗ tay, trói xong, chỉ vào Điền Viễn rống to, hắn là chủ nhà, hắn là quyền uy trong nhà này. Ba ngày không đánh vào phòng cao giọng, đàn bà tốt đều từ đánh mà ra, không cho chút giáo huấn, hắn vĩnh viễn cũng không ngoan.

"Thiếu giáo dục, tôi chính là bình thường quen chiều em, quen để em vô pháp vô thiên, em liền cho là tôi luyến tiếc, mới có thể nhiều lần làm những việc khiêu chiến điểm giới hạn của tôi. Hôm nay tôi liền cho em biết thế nào là gia pháp, bình thường tôi sủng em thương em, làm thế nào cũng tùy theo tính tình của em, cung phụng em như tổ tông, em liền không xem lời tôi nói ra gì, tôi hôm nay để cho em biết rõ sự lợi hại của tôi, để xem em lần sau còn dám hay không." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro