Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68 - Chiến tranh, bắt đầu


Trực thăng dừng bên quốc lộ, Phan Lôi kéo Điền Viễn xuống.

"Nói cho lãnh đạo quân khu, sau này ta đến nhà cảm tạ."

Phi cơ chậm rãi lên không.

Giờ chỉ còn hai người họ, Phan Lôi mặt vẫn âm trầm, mở cửa chiếc Land Rover đang đậu ven đường, nhét Điền Viễn vào trong đó. Bình thường mà nói hắn sẽ dặn dò Điền Viễn cẩn thận đụng đầu. Còn bây giờ hắn với bình thường như một trời một vực, trực tiếp tống người ta vào. Đóng cửa bang một cái, sau đó cũng cũng lên xe, kéo dây an toàn, làm như Điền Viễn là phạm nhân mà trói lại .

Điền Viễn sợ hãi, thời điểm hắn không cợt nhả thật sự rất dọa người, mặt âm trầm, trong mắt là tàn bạo, động tác thì thô lỗ, nhìn y như nhìn phạm nhân chạy trốn mười năm rốt cuộc cũng bị bắt, bộ dáng hận không thể đánh cho bầm dập một trận, hận không thể cắn cho y mấy cái.

Phan Lôi một câu cũng không nói, đạp chân ga tăng tốc trở về.

Lần này tìm Điền Viễn có chút hao công, đầu tiên là đi tìm viện trưởng bọn họ, vỗ bàn mắng một trận, hỏi được địa chỉ, hắn liền gọi điện cho tư lệnh quân khu, mượn một chiếc trực thăng, xe của hắn mà đi đường núi thì quá chậm. Tư lệnh không chút do dự, trực tiếp cho hắn một chiếc.

Hắn đỗ xe bên đường cao tốc, chờ phi cơ đến, liền khoanh vùng phạm vi tìm kiếm, cũng may bây giờ là buổi tối nên khá dễ tìm, có lửa trại, chỉ cần theo lửa trại là lập tức tìm ra.

Việc này làm tốn của hắn bao nhiêu công sức, chỉ vì cái người muốn ăn đòn nào đó, nếu không phải vì nghĩ, đây là bảo của bối hắn, là nhà hắn, hắn đã sớm đánh cho một trận .

Càng nghĩ càng tức, quay đầu nhìn thấy cái cằm nhòn nhọn của y, còn có bộ dáng y run cầm cập, giận đến càng nổi trận lôi đình, một cước đạp mạnh chân phanh, nếu không phải Điền Viễn đã thắt dây an toàn, hẳn là sẽ lao ra ngoài qua đường kính chắn gió.

Phan Lôi kéo tuột áo khoác, lung tung phủ lên người Điền Viễn.

Một cước dẫm chân ga, xe lại phi đi.

Điền Viễn đầu đập vào ghế dựa, nhìn tình trạng này của Phan Lôi, trở về thật sự sẽ động thủ đi. Hắn tức giận đến mạch máu trên cánh tay cũng nổi hết lên, trên trán toàn gân xanh, điển hình cho việc lửa giận công tâm, bạo long nổi giận rồi, thật là đáng sợ.

Vẫn là thừa dịp hiện tại đem lời nói cho rõ ràng với hắn, tránh cho về đến nhà mình chịu thiệt, từ khi bắt đầu quen hắn, lúc nào hắn cũng hi hi ha ha, huynh đệ hắn đã nói qua, hắn tính tình táo bạo, ai biết thời điểm hắn thịnh nộ sẽ làm ra cái gì, hay là cứ nên giải thích trước đi.

"Phan Lôi, không phải em muốn xuống nông thôn, mà là không còn biện pháp nào khác nên em mới phải đi. Em không muốn từ chức, thật vất vả mới được làm phó chủ nhiệm, em không muốn bỏ công việc này, em nghĩ rằng, xuống nông thôn hai tháng, trở về em vẫn là phó chủ nhiệm, cô ả kia mà chèn ép, em liền có biện pháp áp chế cô ta."

Điền Viễn thử cùng hắn giảng đạo lý, Phan Lôi dã man thì dã man, thế nhưng hắn hẳn là biết lí lẽ a. Hắn sẽ không thị phi bất phân đi.

"Tôi đã nói qua không cho em đi. Em cho lời tôi nói là cái rắm mà phóng đi hả!"

Phan Lôi đạp chân ga càng mạnh, Land Rover tốc độ rất nhanh, dù sao cũng là xe quân đội sản xuất tại Mĩ, tính năng tốc độ đều ưu việt, chân ga đạp đến để, tốc độ có thể so sánh với xe đua.

"Tôi không muốn để anh nuôi tôi !"

Giọng Điền Viễn có chút cất cao lên.

"Tôi đã nói với em rất nhiều lần, không làm ở bệnh viện kia, tới bệnh viện Võ Cảnh, ở đó cái gì cũng đã an bài tốt, nhưng em vẫn không vâng lời, khư khư cố chấp, nhất định muốn xuống nông thôn, em căn bản là không đem tôi để vào mắt, coi lời tôi nói như là đánh rắm. Em không tôn trọng tôi như vậy, có phải trong lòng không có tôi hay không? Bình thường tôi quen nuông chiều em, tùy ý em đùa giỡn hờn giận, em thích làm gì thì làm, em ăn không ngon tôi gọi người tới đưa cơm, em bị người khi dễ tôi giúp em rửa hận, tôi đối xử với em như thế nào? Tôi không để em xuống nông thôn, không phải là lo lắng thân thể em chịu không nổi hay sao, em thì tốt rồi, bạn bè tôi giữ em lại như vậy, thế mà em vẫn muốn đi. Có phải hay không thấy tôi không ở bên cạnh em, em liền cho là tôi quản không được em? Được, Điền Viễn, em giỏi lắm, hôm nay tôi cho em biết, gia quy tôi dán trên tường không phải để trang trí, em không nghe của tôi nói sẽ có kết cục gì."

"Phan Lôi, anh đừng không phân rõ phải trái, tôi và anh đã nói rất rõ ràng , đây là công việc của tôi, anh không có quyền can thiệp."

Dựa vào cái gì đều phải nghe lời hắn ? Lời hắn nói là thánh chỉ sao, cái gì là gia quy? Tất cả đều là giới hạn hắn tự đặt ra, là mình hắn quy định, chẳng có liên quan cái mốc khô gì tới y.

Phan Lôi nghiến răng ken két.

Ba một tiếng đập mạnh lên tay lái.

"Ngươi câm miệng cho ta! Nhiều lời một chữ lão tử liền đánh ngươi!"

"Phan Lôi, anh dám! Anh dám thử động vao tôi một chút xem, tôi tới quân khu tố cáo anh ! Đừng cho là tôi sợ anh."

Phan Lôi đập đồ, y không dám chắc ? Một bàn tay vỗ mạnh lên ghế xe, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Phan Lôi.

Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Anh dám động tôi một chút anh liền chờ xem ! Cái đồ này thổ phỉ, đồ địa chủ, tàn bạo bất nhân bạo quân! Vứt cả nhà nó cái gia quy của anh đi, đó là anh đơn phương đặt ra, liên quan gì đến tôi? Tôi là con chim anh nuôi trong lồng chắc, anh dựa vào cái gì mà quản tôi."

Phan Lôi thiếu chút nữa tức tới bật cười, nói thì nói, làm sao lại yêu phải tiểu lạt tiêu* như vậy, đời này còn chưa có ai dám chỉ vào mũi mắng hắn đâu, Điền Viễn thế nhưng không chút nào sợ hãi, chỉ thẳng mũi hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu a, mắt thì phát sáng, thở hồng hộc cãi nhau với hắn, y nghĩ mình một điểm sai cũng không có? Xem ra y không cho rằng chính mình có gì sai, được, chờ đấy, về nhà cùng nhau giải quyết.

*ớt

Thế nhưng lại cảm giác không cam lòng để cho y chỉ vào mũi mình thoá mạ. Đưa ra một bàn tay, bắt lấy ngón tay y đang chỉ vào mũi mình, đặt ở miệng dùng sức cắn một ngụm.

"Trước cho em một chút trừng phạt, chờ về nhà em còn không phục, ở đó chờ tôi thu thập em đi."

Điền Viễn xoa ngón tay, không dám chỉ vào mũi mắng hắn nữa, không thể lại chọc tới hắn, hai hàng dấu răng sâu sâu, tuy rằng không chảy máu, nhưng y đau a. Từ dấu răng này liền có thể biết, Phan Lôi thật sự tức giận, bình thường đối xử với y thật ân cần, đến dao cũng không để y lấy, sợ y cắt phải ta. Hôm nay ở trên tay y cắn một ngụm, hẳn là tức giận không thèm quan tâm .

Nhưng y cũng sẽ không thỏa hiệp, dựa vào cái gì muốn y cúi đầu nhận sai a, y cho rằng y không sai. Không xuống nông thôn liền từ chức, thật vất vả mới được làm phó chủ nhiệm, hắn dùng công sức cùng cần lao* của chính mình đổi lấy thăng quan tiến chức, lại để cho một nữ nhân làm hỏng? Không có khả năng.

*cần cù lao động 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro