Chương 67 - Còn dám động chút nào tôi đánh gãy chân em
Cảm giác này giống như là, bị trói chặt trên pháp trường, đao đã giơ lên cao, mà không biết vì sao đao phủ lại chưa ra tay, vừa sợ hắn đột nhiên chém xuống, lại cũng có xíu xiu hy vọng, đao phủ đừng có xuống tay.
Chính là cái cảm giác này.
Phan Lôi gào thét, ngươi chờ đó cho ta .
Đúng vậy, chờ hắn, ngoài chờ hắn ra thì cũng chẳng có biện pháp nào tốt cả, kỳ thật rất muốn chạy trốn tới cùng trời cuối đất, chỉ cần Phan Lôi tìm không thấy y là tốt rồi.
Thế nhưng người ta nói, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Không sợ thổ phỉ, chỉ sợ thổ phỉ này có quân quyền a. Thật sự sẽ dọa người chết mất.
Tối nay, bọn họ lại cắm trại ngoài trời, đốt bốn năm đống lửa trại, xây dựng cơ sở tạm thời. Điền Viễn khẩn trương đến ăn không tiêu, mà y cũng không muốn ăn, ai ăn liên tục ba ngày màn thầu lạnh, chắc chắn không thể có ấn tượng tốt đẹp gì với món này rồi.
Ghé vào trong lều trại chơi di động, chơi thì chơi, lại bật bài hát ru mà Phan Lôi thu lên. Thở dài, aiz, Phan Lôi lúc không nổi giận rất đáng yêu, đối với y thật tốt .
Đột nhiên, trên không truyền đến tiếng cánh quạt gầm rú, giống như là đại phong đột kích, thổi trúng cây cối ngã trái ngã phải, động tĩnh này làm tất cả thầy thuốc đều phải chạy ra xem, đến cùng là cái quái gì, làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Điền Viễn cũng không ngoại lệ, chạy ra khỏi lều trại, nhìn ra mấy trăm mét bên ngoài, một phi cơ trực thăng chậm rãi đáp xuống, nếu không nhìn lầm thì, trực thăng này hẳn là rằn ri, nói cách khác, đây là phi cơ quân đội ?
Điền Viễn mắt phải nháy kinh hoàng, xong, y biết ngay, cái này hẳn là giờ chết đã định.
Chạy đi, nhanh chóng chạy, giờ mà không chạy, ở đó mà đợi Phan Lôi bắt về dùng đại hình hầu hạ a.
Vừa xoay người muốn chạy, từ trên trực thăng liền nhảy xuống một người, thấy Điền Viễn định chạy, người này liền dùng tốc độ bắt thổ phỉ nhanh chóng lao tới.
"Điền Viễn, em dám động một bước thử xem xem, tôi đánh gãy chân em !"
Điền Viễn sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, thổ phỉ đến rồi, y liền chạy cũng không dám chạy.
Người ta còn xuất động cả phi cơ trực thăng tới bắt y, y mà chạy, dám chắc Phan Lôi sẽ cho cả bộ đội đặc chủng đến lật tung núi lên cho mà xem.
Y còn đang bận sửng sốt, Phan Lôi đã đi đến sau lưng y, một phen chế trụ bờ vai, dùng lực xoay người y lại, không tự chủ được mà nâng lên tay trái, vừa nhìn thấy cái cằm nhọn ra của Điền Viễn, lại nhìn y run run môi, có chút hoảng sợ nhìn tay hắn, cái tát của Phan Lôi như thế nào cũng không hạ xuống được.
Hắn đi trên đường đã nghĩ, y mà dám chạy, thì cho luôn một tát, trực tiếp đánh hôn mê mang về. Để y chạy, mà dám có lần tiếp theo, đánh gãy chân y. Thế nhưng vừa thấy mặt, cơn tức đã ngập lên đến đỉnh đầu, vẫn là không nỡ.
Đánh y? Không xuống tay nổi. Luyến tiếc a, y là bảo bối mà hắn yêu thương, làm sao nỡ đánh y một trận cho được.
Nhưng bàn tay giơ đều đã giơ lên, hắn cũng không thể bỏ xuống được.
Phanh một quyền đánh vào gốc cây nhỏ bên cạnh, rầm một tiếng, thân cây lập tức gẫy làm đôi.
Điền Viễn run run, một quyền này nếu dừng ở trên người y, phỏng chừng xương cốt y đều đã vỡ vụn.
Tất cả bác sĩ đều bị dọa hết hồn, đây là quân nhân phải không, Điền Viễn đã làm cái gì sai, ngay cả phi cơ cũng điều đến?
Phan Lôi nắm chặt lấy tay, kéo y đi, tựa như túm một đứa nhóc bảy tám tuổi, rất ư thoải mái. Chỉ là trên mặt âm trầm đến dọa người, chính là cái loại gặp phật sát phật, gặp ma giết ma hung ác tàn bạo, nhăn nhíu mặt mày.
"Lập tức cùng tôi trở về, nhiều lời một câu tôi đánh ngất em."
"Tôi không thể đi, Phan Lôi, tôi còn đang về nông thôn."
Điền Viễn đến lúc này còn nghĩ, y còn phải xuống nông thôn, phải ở đó hai tháng mới trở về. Giãy khổi tay hắn, hy vọng Phan Lôi trong cơn thịnh nộ có thể đem lời y nói đặt vào tai.
"Phan Lôi, chúng ta nói chuyện, được không, Phan Lôi !"
Phan Lôi một phen đem y kéo đến bên người, gắt gao ôm lấy, khiến Điền Viễn cảm nhận được lửa giận vô hình của hắn.
"Không muốn bị đánh thì thành thật đi cùng tôi. Nói chuyện? Về nhà rồi nói."
"Phan..."
Điền Viễn vừa nghe hai chữ về nhà chân liền mềm nhũn, về nhà, cũng chính là lúc lửa giận của Phan Lôi bắt đầu bùng nổ toàn diện. Ai dám cùng một con khủng long phun lửa chung một phòng a.
Điền Viễn còn đang nghĩ miên man, Phan Lôi một tay nắm lấy dây lưng y, một tay túm lấy cổ áo, hơi dùng một chút lực, nhắc lên, khiêng Điền Viễn trên vai, sải bước hướng phi cơ trực thăng đi đến.
"Nhiệm vụ về nông thôn của y chấm dứt, các người cứ tiếp tục. Tôi mang y đi , không cần báo cảnh sát, tôi, nam nhân của y chính là quân nhân."
Điền Viễn bị Phan Lôi khiêng trên vai như một cái bao tải, đầu cắm xuống đất, lắc la lắc lư, dạ dày y vừa đúng đặt trên đầu vai Phan Lôi, một đại nam nhân, bị nhân khiêng trên vai mang đi, quả thật là nhục nhã a.
Điền Viễn liền tức giận, dùng sức vỗ vào lưng Phan Lôi.
"Khốn kiếp, buông tôi ra, đồ thổ phỉ, thổ phỉ !"
Phan Lôi vỗ bốp vào mông y một cái, cảm giác cái tát này đúng là đã ghiền, đặc biệt giải hận, làm hắn lo lắng, làm hắn nổi giận, khiến hắn tới tận quân khu tìm người mượn trực thăng, khiến hắn phải huy động nhân lực nguyên một buổi tối để tìm y, thử hỏi có đáng đánh hay không?
Bôm bốp vài cái, cái trước so với cái sau càng kêu to hơn, tất cả tập trung hết trên mông Điền Viễn.
"Cho em chạy, cho em không nghe lời, lần sau còn dám hay không?"
Điền Viễn cũng không chịu thiệt, đây còn trước mặt bao nhiêu người, bị đánh mông như con nít, mặt mũi của y biết để vào đâu.
Đánh không lại hắn, liền bắt đầu véo vào eo Phan Lôi.
"Khốn kiếp, thổ phỉ ! Không phải người !"
Phan Lôi đem y tống vào trực thăng, sau đó nhảy lên, đóng cửa cabin, ý bảo phi công có thể đi.
Điền Viễn nhào lên muốn cùng Phan Lôi quyết một trận tử chiến, Phan Lôi ôm chầm lấy y, dùng thân thể chính mình làm nhà giam, đem Điền Viễn vây trong lòng hắn, Phan Lôi túm chặt hai tay y, nắm chặt trong tay mình, Điền Viễn có giãy cũng không ra. Muốn nhấc chân đạp hắn, cũng đạp không đến, bởi Phan Lôi lại ở sau lưng y.
"Còn quấy! Tôi đánh gãy chân em ."
Phi công quay đầu lại, nhìn Phan Lôi cười hắc hắc.
Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Phan đội, đây là người anh muốn bắt hửm."
"Đúng, đây là vợ tôi, thừa dịp tôi không ở nhà không nghe lời tự chạy đi, tôi bắt y về đánh cho một trận, để cho y nhớ lấy. Lần sau cũng còn dám lại không nghe lời ."
"Không xót sao? Phan đội."
Điền Viễn cũng vểnh tai, không xót sao? Không phải là thật sự trở về đánh hắn một trận đi.
"Có xót cũng phải đánh."
Phan Lôi cúi đầu cắn một ngụm trên cổ Điền Viễn, Điền Viễn đau đớn hét to một tiếng, Phan Lôi liếm nhẹ lên dấu răng còn đang rỉ máu, liếm môi. Hắc hắc nở nụ cười, nhìn chằm chằm Điền Viễn, Điền Viễn khóc không ra nước mắt, sau lưng lạnh toát, kì này chết chắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro