Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66 - Căng thẳng quá căng thẳng quá đi


Xong, thảm, chết chắc rồi, Phan Lôi đã biết.

Điền Viễn cầm di động mặt như đưa đám.

Kế tiếp phải làm sao, Phan Lôi đầu lĩnh thổ phỉ này sẽ làm ra cái gì đây. Phan Lôi muốn thu thập y như thế nào, là điều bây giờ y cần biết nhất.

Phan Lôi lúc này đang đập phá phòng ở, bàn ghế bị hắn đá gẫy nát, một quyền đánh vỡ cửa kính, ba bốn cước đạp rụng luôn cánh cửa.

Phát tiết bạo lực tạm ngưng, hắn ở trong phòng tựa như mãnh thú bị giam thở hồng hộc, hiện tại Điền Viễn mà ở trước mặt hắn, hắn hẳn là sẽ nhào lên đánh cho y một trận thật mất.

Dám không nghe lời, bằng mặt không bằng lòng, nói như thế nào cũng khư khư cố chấp. Thiếu dạy dỗ, muốn ăn đòn, chờ bắt được y, chờ bắt được y, không đánh cho y một trận thì không nuốt trôi được cục tức này.

Đều là ngày thường quá nuông chiều, y có làm nũng hay là đùa giỡn cáu kỉnh, cũng đều chiều theo y, trân trọng nâng niu như con ngươi trên đôi mắt, đối đãi y như với người quan trọng nhất đời mình, giờ thì hay thật, người kia trực tiếp trèo lêm đầu hắn ngồi rồi đây.

Muốn nuông chiều sủng ái thế nào cũng được, nhưng ít nhất y phải nghe lời a. Nói bao nhiêu lần, không cho đi, không thể đi, cùng lắm thì từ chức, từ chức đến bệnh viện Võ Cảnh làm việc càng tốt, y lại cho hắn câu trả lời thuyết phục như thế ? Hắn vận đọng bạn hữu huynh đệ, chỉ vì muốn giữ y lại, làm cho y vừa ý, làm cho y vui vẻ, thế nhưng y lại đối xử với hắn như vậy ?

Thiếu quản giáo, đánh cho một trận hẳn là sẽ nghe lời.

Đàn bà đều là đánh mới ngoan, lời này quả không sai. Chờ bắt được rồi phải cho y biết tay.

Phan Lôi rút dây lưng ra, chát một tiếng đánh nát chiếc ghế bên cạnh.

Nhóm binh lính chạy tới nghe động tĩnh, sợ tới mức vèo một tiếng không còn bóng dáng. Phan trung đội Ác ma phụ thân, tốt nhất là đừng có mà trêu vào.

Đang trong thời gian trận đấu, cấp dưới của hắn tham gia thi, thân là đội trưởng hắn thế nào cũng không thể đi ra ngoài . Vậy nên dù tên nhãi con Điền Viễn đi càng ngày càng xa, hắn cũng chỉ có thể tức giận đến cắn răng, ngày hôm sau thi cách đấu, hắn không để bất cứ đội viên nào lên sân, hắn tự mình thi đấu .

Đối thủ của hắn là đội trinh sát, đều là huynh đệ bộ đội, theo thường lệ mà nói xuống tay hẳn là có nặng nhẹ, có đủ điểm là được.

Phan Lôi đi lên, vốn đã không đúng quy định, hắn là huấn luyện viên, còn là trung đội trưởng, hắn lên sàn chính là khi dễ người ta a. Thế nhưng tư lệnh lại mỉm cười vẫy tay, nói để cho tên thổ phỉ đầu lĩnh này lên đi, xem hắn hiện tại thân thủ thế nào. Thân là huấn luyện viên, những người này mà còn không thắng được thì cũng thôi làm cái chức ấy đi.

Đội trưởng đội trinh sát dậm chân, tư lệnh ngài phải cấp cho đội trinh sát thêm nhiều quân lương đi, chúng tôi cần tiền thuốc men a.

Phan Lôi đem hỏa khí tồn cả một đêm phát tiết hết lên đài luận võ, đem đệ nhất cao thủ đội trinh sát ném như một cái bao tải, vần qua vần lại, vần đến nỗi binh lính cao to kia cũng sắp phát khóc, Phan Lôi là thân thủ gì a, không phải cậy nhớn bắt nạt bé hay sao?

Phan Lôi chưa hết giận, đánh Điền Viễn? Một roi lại một cước? Không có khả năng, đánh xong hắn đau lòng, đùa, đó là người của hắn, xước một chút da hắn cũng đau lòng muốn chết, ở nhà ngay cả dao cũng không để y cầm, hắn có thể hạ thủ đánh y một trận sao? Hắn cũng chỉ nói thì nói vậy thôi, đem một thân hỏa khí phát tiết vào chỗ khác, bằng không để hắn tích trong lòng, không chừng sẽ thật sự làm ra cái gì mất. Trận luận võ này ngược lại cho hắn một cơ hội tốt để dập lửa.

Đem binh lính cao to ném xuống khán đài, sau đó quay qua phía mấy binh lính tham gia cách đấu khác ngoắc ngón tay, cùng lên đi, hắn hôm nay không đem hỏa khí phát tiết sạch sẽ, liền toàn thân khó chịu.

Cũng chỉ mất có mười phút, hắn một địch bảy, đánh bại hết đám dũng sĩ cách đấu của quân chủng phổ thông.

Tư lệnh giơ ngón cái tán thưởng, đây chính là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng vĩ đại a, có loại người này dẫn dắt đội, nhiệm vụ dạng gì cũng có thể hoàn thành.

Đặc chủng đội vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợi, Phan Lôi vẫn mang vẻ mặt âm trầm. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ đến Điền Viễn càng muốn đánh người.

Huấn luyện viên biểu diễn xuất sắc, khiến đặc chủng đội sĩ khí đại chấn, một hơi đoạt được tất cả giải nhất, cầm huy chương, Phan Lôi khóe miệng run rẩy. Luận võ rốt cuộc cũng kết thúc, hắn đã có thể ra ngoài quân doanh, Điền Viễn, tên nhóc nhà em, chạy đi, cho em chạy, tôi mà túm được em, xem tôi có thu thập cho ngoan ngoãn vâng lời hay không.

Không cho em gia pháp, em liền vĩnh viễn không xem ta ra cái gì. Không cho em biết rõ quyền uy của tôi, em liền không biết ai mới là người chủ gia đình. Quen được nuông chiều rồi, đánh cho một lần để mà nhớ, lần sau nhìn thấy hắn còn dám chạy nữa xem.

"Mang đội hồi quân doanh. Vợ ta ở nhà tạo phản rồi, ta đi đánh y một trận đem y lôi cổ về."

Phan Lôi nhảy lên xe của đội đặc chủng, một chiếc Land Rover, tiêu sái một lướt đi, lao nhanh ra khỏi quân doanh.

Trinh sát đội đội trưởng hâm mộ ghen tị hận.

"Vì cái gì bộ đội đặc chủng thân thủ tốt, đều là dựa vào huấn luyện mà luyện ra. Vì cái gì bộ đội đặc chủng ngạo mạn, có trang bị như vậy, người ta có thể không ngạo mạn sao? Tư lệnh a, đặc chủng đội có hẳn ba bốn chiếc Land Rover, chúng tôi đội trinh sát không thể cái gì cũng không có a. Cũng đưa một chiếc Land Rover cho chúng tôi đi."

Tư lệnh khoát tay.

"Đặc chủng đội là được cấp trên trực tiếp cấp quân khoản, đặc chủng chính là một vũ khí sắc bén, còn trông cậy vào bọn họ thu phục nhiệm vụ nguy hiểm đấy, trang bị không tiên tiến sao được? Có bản lĩnh mấy người cũng đến biên cảnh đi diệt trừ thổ phỉ a."

Trinh sát đội trưởng chạy qua một bên buồn bực. Đội trưởng binh chủng khác cũng thật là buồn bực.

Điền Viễn không buồn bực, y chỉ cảm thấy phía sau bốc lên từng đợt gió lạnh, tựa như cái loại cảm giác bị ai đó tính kế, tổng cảm thấy phía sau có kẻ đang hung tợn theo dõi y, y quay giật lại, một bóng người cũng không có.

Tóc gáy đều dựng đứng hết cả lên, sắc mặt cũng càng ngày càng đau khổ, Phan Lôi, đừng có mà đùa như thế có được không, anh có phải hay không là sau lưng làm một hình nhân viết tên tôi, sau đó đối với hình nhân vừa đấm vừa đá, làm hại tôi tâm thần không yên ? Có cái gì không hài lòng liền tới đây nói rõ ràng, cả ngày bị hắn treo lơ lửng như vậy, trong lòng hoảng sợ bất an mới càng tra tấn người, sợ hắn đột nhiên xuất hiện, không biết sẽ nghĩ ra cái gì trừng phạt y. Lại hy vọng hắn đột nhiên xuất hiện, ít nhất y không cần tưởng tượng xem, Phan Lôi thật sự nổi giận sẽ làm gì.

Mà đã hai ngày rồi, Phan Lôi đem cơn tức tích lại đến hai ngày, kiểu này muốn lấy mạng người mất.

"Tiểu Điền nhi, cậu đau bụng sao, sắc mặt thật khó coi." WebTru yenOn line . com

Đúng vậy, y khẩn trướng đến độ đau dạ dày, đau toàn thân. Y đoán không nổi Phan Lôi mà thật sự bạo nộ sẽ làm ra cái sự gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro