Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64 - Viện trưởng lão mẹ uy vũ


Tối hôm qua lên giường đi ngủ như thế nào đã quên, chỉ mơ hồ như là y nghe Phan Lôi hát, còn lại thì không nhớ rõ .

Di động kêu đinh tai nhức óc, vơ lại gần đặt bên tai.

"Tiểu Điền a, mấy giờ rồi hả, xe sắp xuất phát rồi, cậu như thế nào còn chưa tới a. Nhanh lên đi."

"Xe gì?"

Đừng đùa, y đang rất đau đầu, ngày hôm qua đúng là uống nhiều quá, ba kẻ hỗn đản này, liên hợp lại chuốc y, chờ Phan Lôi về bọn họ nhất định phải đi báo thù, đem ba tên hỗn đản cũng chuốc cho nằm úp sấp xuống. Kéo chăn lên trùm kí đầu.

"Ngủ hồ đồ rồi hả, xuống nông thôn a, tất cả bác sĩ về nông thôn đều chờ cậu đây, cậu như thế nào còn đang ngủ a, nhanh lên, trong vòng nửa giờ phải tới bệnh viện."

Về nông thôn? Về nông thôn!

Điền Viễn lập tức bật dậy, đúng rồi, hôm nay phải xuống nông thôn.

"Tôi..."

Tôi không muốn làm, tôi từ chức. Những lời này nghẹn ở miệng nói không nên lời, hắn không cam lòng, nói đến nói đi chính là không cam lòng, tân tân khổ khổ công tác, sau đó bị một cái nữ nhân tam bát chèn ép mà phải rời đi, như thế sao có thể cam tâm. Đảm nhiệm hay không đảm nhiệm, sợ cái gì, không phải là một hai tháng thôi sao?

"Chờ tôi nửa giờ."

Nửa giờ cũng đủ cho y thu thập đồ đạc, lôi ra ba lô du lịch, đem quần áo nhét vào, nghĩ nghĩ vẫn là mang thêm vài cái quần áo dày chút, vạn nhất vùng núi nhiệt độ không khí giảm xuống, nạp đầy pin điện thoại, mang thêm một cái dự phòng, sau đó hấp tấp chạy tới bệnh viện.

Y không dám gọi điện thoại cho Phan Lôi, y biết là y đang trốn đi, không có nghe hắn khuyên can mà trốn đi, cái tên tính tình nóng nảy kia khẳng định phát hỏa.

Lên xe, một đường xóc nảy, lắc lư làm y choáng đầu hoa mắt, vốn đã say rượu chưa tỉnh, qua đường cao tốc chính là vùng núi, đường đất rất khó đi, thiếu chút nữa say xe. May mắn buổi sáng không ăn gì, bằng không y liền ói ra.

Nhắm mắt dưỡng thần ngồi cuối xe đánh một giấc, đầu lại đập vào cửa kính xe, đau đến tỉnh.

Lấy di động ra xem, Phan Lôi điện thoại không gọi lại đây, cười khổ một tiếng, chờ bọn y tới nơi rồi nói đi. Nghe nói còn hơn ba giờ đi xe nữa.

Chân chính đến nông thôn, tới trấn trên, đoạn đường về sau phải nhờ vào hai chân, tới thôn gần nhất cũng phải đi đến năm sáu dặm đường, có lẽ là đường núi, cũng có thể phải leo núi, thật là đi đến mười dặm đường cũng nhìn không thấy một hộ dân.

Y lắc lư một ngày, thật sự rất buồn nôn, thấy trưởng trấn địa phương chuẩn bị tiệc tối món ăn thôn quê, y là thật sự ăn không vào.

Hỏi rõ ràng vị trí ký túc xá, trước cứ về ký túc xá ngủ đi. Đừng hy vọng bọn họ bây giờ còn có thể một người một gian ký túc xá, tới thị trấn, bọn họ đã bắt đầu ở cùng, chờ vào trong núi, một phòng ở ngủ năm sáu người cũng không có gì lạ.

Cảm thấy vẫn là nên đi xa một chút mới nói cho Phan Lôi biết y vào núi. Phan Lôi cho dù tức giận cũng ngoài tầm tay với. Cái này, mới đúng là phân ly .

Phan Lôi tầm tám chín giờ gọi tới một cuộc, điện thoại vừa thông, Phan Lôi thanh âm có chút dè dặt.

"Điền nhi a, ngủ sao?"

Điền Viễn khó chịu một ngày , thật vất vả nghe côn trùng ếch nhái kêu muốn ngủ, Phan Lôi lại một cuộc điện thoại gọi tới khiến y tỉnh dậy.

"Ừm."

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Phan Lôi vừa nghe thanh âm vô tình của y, chỉ biết, khẳng định là ngày hôm qua uống nhiều, còn đang nằm trên giường. Thật tốt, phi thường tốt, y vẫn trên giường, nói đúng hơn là không có đi làm không có lên xe xuống nông thôn.

"Ngủ đi a, hảo hảo ngủ."

Treo điện thoại, Điền Viễn có chút kỳ quái, người này bình thường gọi điện thoại lạc lý dong dài, hôm nay như thế nào khác thường như vậy? Hỏi một câu liền cúp điện thoại ? Y còn đang phát sầu khong biết nói cho hắn như thế nào, hiện tại xem ra, hết thảy đều còn thực bình thường.

Ngủ đi, ngủ đi, đêm mai không biết có giường thoải mái như thế này mà ngủ không đâu. Có thể ở lại trong nhà lão nông cũng rất không tồi, sợ chính là trước không thôn sau không điếm, phải ăn ngủ ngoài trời a.

Phan Lôi cao hứng, gọi một cuộc điện thoại qua cho mẹ hắn.

"Mẹ, con đã thu phục em ấy, mẹ đem tìm một vị trí còn trống đi, chờ con về liền mang em ấy đến Võ Cảnh làm việc. Em ấy rất hướng nội, con sợ em ấy một mình đi gặp mẹ sẽ ngượng ngùng a. Con cũng biết mẹ rất tò mò, cứ từ từ. Chẳng lẽ mẹ muốn lúc con mẹ không ở nhà, nói với em ấy cái gì chia rẽ bọn con sao?"

"Hỗn đản nhà anh, có người phải lòng anh là tốt lắm rồi, tôi thắp hương dập đầu rốt cục đem anh này tai họa cất bước. Anh yên tâm, tôi sẽ lấy một khối bản nhân* đem vị này nhà anh cung làm tổ tông. Miễn cho anh nói mẹ chồng bắt nạt vợ anh."

*ai biết bản nhân là cái gì không giúp ta với =.=

Phan Lôi hắc hắc cười, lão mẹ hắn rất là uy vũ. Có bà mẹ như vậy, hắn sẽ không cần lo lắng mẹ chồng nàng dâu đại chiến. Lời này cũng không thể để cho Điền nhi nghe thấy, bằng không Điền nhi khẳng định muốn bóp cổ hắn, y chính là phi thường chán ghét đem cái gì vợ, lão bà linh tinh từ ngữ nữ tính gán trên người y.

"Con coi trọng y thôi. Mẹ à, em ấy thật sự tốt lắm, mọi người khẳng định sẽ thích em ấy."

"Tôi đem tờ báo kia cho anh ba xem, anh ba đoạt lấy mang lên quân khu đi khoe ra . Lôi tử, đó là đứa nhỏ tốt, ba mẹ tin tưởng ánh mắt của anh. Nhưng cứ phải nói trước, anh tính tình táo bạo, nhưng không cho phép dùng thổ phỉ khí của anh đùa giỡn nó. Nếu quyết định không phải nó thì không thể, vậy không được khi dễ nó. Mới trước đây tốc váy con gái nhà người ta làm cho con bé gả cho anh, hiện tại đứa nhỏ kia còn chờ chuyện của anh, cũng không thể cho cậu ta biết. Thật vất vả có một người thuộc về anh, anh cũng không thể làm cho người ta chạy."

"Yên tâm đi, con cho em ấy chế định gia quy, em ấy không dám phạm gia quy đâu. Còn có a, mẹ, những chuyện trước đây của con mẹ có thể hay không đừng nói nữa, ngộ nhỡ mẹ làm trò trước mặt em ấy xới tung gốc gác nhân của con lên, em ấy không cần con nữa thì sao?"

Đảng Hồng nở nụ cười, thằng nhỏ chết dẫm này, từ nhỏ đến lớn không làm cho người ta bớt lo qua. Thật vất vả có người thích, làm mẹ, coi như là yên tâm .

"Hảo hảo đối đãi người ta, không được khi dễ nó. Nghe nói các con phải luận võ ? Đoạt lấy cái giải thưởng, làm cho trong nhà cao hứng một chút, sau đó liền đem nó mang về đây đi, xác định quan hệ rồi, các con hảo hảo mà sống."

"Vâng! Thiếu giáo phục tòng mệnh lệnh thủ trưởng."

Đảng hồng phi một ngụm. Cười ra, hỗn tiểu tử, chỉ biết đùa giỡn người nhà. Aiz, đứa con đã lớn, tuy rằng bị hắn làm tức giận đến muốn chết, nhưng là có thể có một người cùng hắn làm bạn cả đời, làm cha mẹ cũng liền hoàn thành một cái tâm nguyện. Chờ Điền Viễn cùng đứa nhỏ này ở chung, liền cùng nó nói, muốn hay không nhận nuôi một đứa nhỏ, cuộc sống của hai nam nhân, vẫn nên có một đứa nhỏ dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung a. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro