Chương 62 - Hậu viện muốn tạo phản
"Không đi nông thôn thì từ chức. Chủ nhiệm rõ ràng thiên vị tiểu tam nhà hắn, tôi còn có biện pháp gì? Không đi? Tôi không liệu có được không? Tôi là đàn ông, không có gia thất liên lụy, phụ nữ xuống nông thôn không tiện, danh sách sớm đã có tên của tôi, tôi thân là phó chủ nhiệm, đại diện cho ngoại khoa, phải đi."
Điền Viễn bực bội, y đem toàn bộ lời của chủ nhiệm nói cho Phan Lôi.
"Vậy thì từ chức, hôm nay từ chức, ngày mai tới bệnh viện Võ Cảnh đi làm. Lập tức đi từ chức."
Phan Lôi bắt đầu phẫn nộ, hắn phải xông vào văn phòng viện trưởng, đánh cho tên chủ nhiệm kia một trận, hắn muốn đem tam bát kia lột trần truồng ném lên trên đường, nghĩ bắt nạt người khác là dễ lắm sao, không để cho bọn họ mất nếm mùi đau khổ một lần, không biết nói người nhà Phan gia không dễ chọc.
"Tôi không chối từ chức! Không phải chỉ là xuống nông thôn thôi sao? Tôi đi! Cũng không phải chưa từng đi qua, xuống nông thôn thì xuống nông thôn!"
"Không cho phép đi, tôi nói không cho phép đảm nhiệm là không cho phép, em dám đảm nhiệm chức vụ này thử xem. Em không từ chức tôi giúp em từ chức, quyết định là như vậy."
"Phan Lôi, anh dám! Tôi sẽ không từ chức, tôi đi xuống nông thôn một hai tháng, chờ tôi trở lại tôi còn là phó chủ nhiệm, ả tam bát kia tôi khẳng định không cho ả dễ chịu."
Phan Lôi biết, Điền Viễn tính tình quật cường, y hiện tại là đang muốn cùng đôi cẩu nam nữ kia một phen sống mái .
"Em phản ứng bọn chúng làm gì a, chỉ tổ tự làm mình sinh khí, làm cho bản thôn suy nghĩ hồ đồ. Từ chức không phải rất tốt sao, tôi cũng không phải không nuôi được em, em muốn đi làm phải đi bệnh viện Võ Cảnh, không muốn đi làm thì ở nhà chờ tôi."
"Lão tử không phải phụ nữ, không cần anh bao dưỡng !"
Những lời này của Phan Lôi xem như chạm phải vảy ngược của Điền Viễn, một câu khiến Điền Viễn hoàn toàn tạc mao .
"Tôi gọi điện cho viện trưởng hỏi xem đây là chuyện gì. Ngoại khoa người nhiều như vậy như thế nào cố tình để em đi."
"Không cần anh, tôi phải đi, đảm nhiệm thì đảm nhiệm, ai sợ ai, đi một hai tháng tôi vẫn là phó chủ nhiệm. Cùng lắm thì coi như gian khổ rèn luyện."
"Thân thể em không tốt. Nói không cho em đi sao em cứ không nghe lời như vậy."
"Không đi thì từ chức, tôi không từ chức, tôi phải sống mái cùng bọn họ. Chờ tôi trở lại tôi sẽ không để cho bọn họ sống khá giả, thay nhau chèn ép tôi, tôi phải nắm được nhược điểm dẫm đạp lên họ."
"Coi thường lời tôi là cái rắm sao, tôi nói, không được đi. Em dám đi thử xem? Thành thật ngốc ở nhà chờ tôi vài ngày, tôi hiện tại không đi được, không có biện pháp giúp em, em chờ tôi trở về nói sau."
"Dựa vào cái gì mà quản tôi, có bản lĩnh anh đuổi đôi cẩu nam nữ kia đi a. Tôi phải đi, nhất định phải đi."
Phan Lôi mặt trầm như nước, tất cả người đang đứng bên cạnh hắn, đều bắt đầu chuồn đi. Phan trung đội ma quỷ sắp nổi bão.
"Điền Viễn, tôi cảnh cáo em, em dám đi, liền thử đi đi. Em xem tôi thu thập em như thế nào. Tôi nói, không được đi, ở nhà chờ vài ngày, cũng không được đi làm . Em chờ tôi về nhà nói sau. Có tôi đây, tôi sẽ giúp em . Em sao lại không nghe lời khuyên bảo như vậy, dậu đổ bìm leo à, muốn tức chết tôi sao. Chẳng lẽ phải phái người đem em trói lại đưa tới quân chúc đại viện để cho cha mẹ tôi nhìn thấy em, anh mới nghe lời."
Phan Lôi bắt đầu rống to, đây là cách điện thoại, nếu mặt đối mặt, phỏng chừng hắn sẽ đem Điền Viễn khiêng lên trói ở trên giường, nhốt y vài ngày, cho y lĩnh gia pháp tốt nhất.
Điền Viễn trả lời chính là trực tiếp ném bay điện thoại.
"Xéo cả nhà anh đi Phan Lôi, anh con mẹ nó còn muốn quản tôi? Lão tử chịu đựng bọn họ chọc tức, còn phải nhận ngăn cấm của anh? Anh dám đánh tôi thì cứ thử xem, lão tử không sợ anh!"
Phan Lôi gọi lại, chỉ nghe âm báo máy bận.
Phan Lôi tức giận một cước đá ngã cái bàn.
"Không để cho y nhận gia pháp y sẽ không biết tôn nghiêm Phan gia, chiều mãi sinh hư, bình thường quen thói vô pháp vô thiên, hiện tại phải là muốn trèo đầu cưỡi cổ ta."
Hiện tại tập huấn đang ở thời điểm trọng yếu, hắn thân là tổng chỉ huy tập huấn bắt buộc phải có mặt, muốn đi khẳng định không được.
Lại không yên lòng Điền Viễn, thực sợ tên ngang bướng này đi xuống nông thôn.
Tức muốn chết, hậu viện muốn tạo phản, hắn lại không có biện pháp ngăn cản. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn hay là giáp mặt Điền Viễn nói một chút, trong nhà này, hắn là chủ hộ, hắn là trụ cột, hắn bảo hộ gia đình này, đồng nghĩa bảo hộ y, mệnh lệnh của hắn Điền Viễn phải chấp hành, nếu không, hắn sẽ thi hành gia pháp.
Cầm lấy bao thuốc lá đi tìm ngưởi đứng đầu quân khu, trên hắn một cấp, chiến hữu của ba hắn, bộ hạ của ông nội hắn.
Một cước đá văng cửa phòng tham mưu quân khu, đồng chí tham mưu vừa ngẩng đầu liền thấy là tiểu bá vương mặt mũi âm trầm tối tăm có thể dọa chết khiếp tân binh mới tới, giống như ai thiếu hắn trăm tám mươi vạn vậy.
"Tiểu tử mi, cũng dám đá cửa của ta, muốn làm gì?"
Phan Lôi nghênh ngang ngồi xuống.
"Xin phép, hậu viện muốn tạo phản, tôi muốn đi bình loạn. chiều mãi sinh hư, bắt đầu làm mình làm mẩy với tôi."
"Mi hiện tại không thể đi, Lôi tử, qua đoạn thời gian này chính là đại hội đấu võ của quân khu, thủ hạ của mi chính là danh sách đoạt giải đứng đầu, bọn họ đều là mấy thằng nhóc, cái này không phục cái kia không phục , mi mà đi lấy ai có thể trấn áp được bọn họ? Gọi điện thoại an ủi vị kia nhà mi đi. Để cho hắn trong khoảng thời gian này đừng cho mi thành ra con thiêu thân. Chờ sau khi đại hội chấm dứt, mi có muốn nghỉ cả tháng, ta cũng cho mi. Được chưa?"
"Y muốn đi xuống nông thôn, thân thể y như thế thì nông thôn kiểu gì ? Nói y thì y tranh luận với tôi, thật sự là thiếu quản lý. Chờ tôi trở về trị y một chút, y sẽ thành thật ngay. Nhiều lắm hai ngày tôi sẽ quay lại. Tôi giúp y đem sự tình giải quyết liền trở lại. Để cho huấn luyện viên khác giúp tôi thế thân hai ngày."
"Lôi tử a, bộ đội đặc chủng xin phép phải xin trước một tuần, mi đừng có làm khó ta. Trở về khuyên nhủ y, hơn nữa, xuống nông thôn thì xuống nông thôn, cũng không phải như trước kia thanh niên trí thức xuống nông thôn một đi không trở lại, hắn đi một thời gian rồi sẽ quay về, đối người trẻ tuổi như vậy cũng là rèn luyện a. Mi đừng cuống lên như vậy, một chút tự do thân thể cũng không có."
WebTru yenOn line . com
Phan Lôi vỗ bàn bộp một cái, tròng mắt trợn tròn .
"Y thân thể không tốt, người khác thay nhau chèn ép y bắt y đi, tôi nếu nếu không đi ra ngoài giúp y, nhìn thấy y bị người khi dễ, tôi còn là đàn ông sao? Ngay cả người của mình cũng bảo hộ không được, tôi còn mặt mũi nào nói thương y?"
Phỏng chừng toàn quân khu, dám vỗ bàn to tiếng với tổng tham mưu chỉ có Phan Lôi.
Tổng tham mưu cũng không sinh khí, cười ha hả .
"Nhà mi nhiều người như vậy, tùy tiện gọi ra một người cũng có thể ra mặt cho y. Mi nghe nói đi a, đừng đi, bảo đại ca nhị ca mi đi. Hoặc là gọi điện thoại cho ba mi. Hôm nay mi nói đúng là không suy nhĩ, ta cũng không chấp mi, đừng náo loạn a, lúc này không bằng tìm người đi giúp hắn. A đúng rồi, quân hàm của mi đã thăng lên, mi hiện tại đã là thiếu tá, mi cũng không thể đi đầu làm chuyện trái với quân quy a. Phải làm tấm gương tốt cho quân khu chúng ta."
Tổng tham mưu chính là một kẻ nham hiểm, cười ha hả cũng không thỏa hiệp. Nói không để hắn đi sẽ không thả hắn, hắn là đi không được. Thăng quân hàm, còn phải làm tấm gương, cái mũ này chụp thật lớn, hắn có muốn nửa đêm trèo tường cũng không thể làm . Tổng tham mưu xem như nói ba xạo đem hắn trói lại.
Đứng lên, phanh một cái, đá tan ghế dựa, tiêu sái li khai.
Tổng tham mưu sờ sờ cằm, thằng nhãi con, đem cỗ sức mạnh này phát tiết lên huấn luyện dưới tay đi, phát tiết đến đại hội đi, khẳng định có thể lấy giải nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro