Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61 - Không đi nông thôn liền từ chức


 Có mấy người họ ủng hộ, có động lực từ Phan Lôi, Điền Viễn ngày hôm sau đi làm, liền tới trước văn phòng, thay biển tên phó chủ nhiệm vào trước cửa, tiểu y tá vừa nhìn thấy hắn, cười ha hả gọi phó chủ nhiệm Điền. Vậy là được Điền Viễn cho một cái kẹo.

Điền Viễn mang kẹo đi tặng khắp nơi trong khoa ngoại, chúc mừng y quang vinh thăng chức.

Bác sĩ Lý vừa thấy, nước mắt liền xoát một cái chảy ra, nhào vào văn phòng chủ nhiệm cách vách. Chắc là đi tìm lão tình nhân khóc lóc.

Điền Viễn không thèm quan tâm, có bản lĩnh cô ta tìm viện trưởng để cho viện trưởng cách chức phó chủ nhiệm này của y đi.

Chủ nhiệm gọi một cuộc điện thoại kêu Điền Viễn tới, vẻ mặt bất đắc dĩ, ngực ướt hết cả một khoảng lớn, vừa thấy là biết, vừa rồi bác sĩ Lý khẳng định rúc vào trong ngực gã khóc.

"Tiểu Điền à, cậu xem việc này huyên náo đến thế nào rồi. Cậu một đại đàn ông, đừng so đo với cô ấy. Đàn ông mà, nên nhường nhịn phụ nữ mới đúng."

Điền Viễn xoay xoay bút máy, không nói một câu, nhường nhịn phụ nữ? Cũng được thôi, điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ này phải thông tình đạt lý.

"Cô ấy khóc nháo như vậy, là trong lòng bất bình. Viện trưởng đã ra quyết định, không ai có thể sửa đổi, cô ấy có quấy rối cũng là làm việc vô ích. Này tôi biết, nhưng mà, ngoại khoa chỉ có mấy bác sĩ như vậy, cô ấy cả ngày khóc sướt mướt, ảnh hưởng không tốt tới người khác."

Điền Viễn vẫn không nói lời nào, cô ta thích khóc, thì anh đi mà dỗ, anh không phải lão tình nhân của cô ta sao?

"Tiểu Điền à, cô ấy khóc nháo như vậy là do đâu chắc cậu cũng hiểu. Cậu xem chuyện này nên giải quyết ra sao?"

"Chủ nhiệm muốn tôi từ chức? Hay là nói anh tìm cho tôi một cái áo trong suốt, mặc vào là có thể tàng hình? Cô ta thích khóc thì cứ khóc đi, tuyến lệ của cô ta phát triển thì liên quan gì tới tôi, cô ta nếu không làm việc cho tốt cả ngày khóc lóc quấy rầy ngoại khoa công tác bình thường, tôi cảm được có tất yếu hẳn là phải phê bình cô ta một lần, cô ta nếu còn nghĩ muốn công tác, thì liệu mà công tác cho tốt, nếu như xác định không thể làm chung, thì sớm từ chức."

Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, Điền Viễn cảm thấy nên hảo hảo đốt bác sĩ Lý một chút. Cho cô ta biết, y hiện tại là phó chủ nhiệm, một phó chủ nhiệm biết quản lí bác sĩ .

*cái này ta cũng không rõ lắm, chắc là kiểu quan mới thì phải lập công đi o_O?

Chủ nhiệm không nghĩ tới bị Điền Viễn bật lại, có chút xấu hổ ho khan một tiếng.

"Cô ấy từ chức không thể được a. Cậu hiện tại là nhân vật gương mẫu để cả bệnh viện chúng tôi học tập rồi, cậu không cần cùng cô ấy không chấp nhặt. Tiểu điền, cô ấy là phụ nữ, cậu là đàn ông, làm gì phải cùng cô ấy so đo. Cậu nên nhường nhịn cô ấy. Hay là thế này, bệnh viện chúng ta tổ chức một đội về nông thôn chữa bệnh, ngoại khoa cũng muốn có người tham gia, cậu xem, cậu là bác sĩ không phải đi tham gia khám chữa bệnh trực tiếp, đi một hai tháng, đợi đến khi tâm tình cô ấy ổn định, có thể công tác bình thường, cậu hãy trở lại ."

Điền Viễn cau mày, vì cái gì y phải đi? Chủ nhiệm này che chở có chút quá phận đi.

"Bệnh viện có ý kiến là các khoa hệ điều động bác sĩ nồng cốt đi xuống nông thôn, tôi căn bản tính toán cũng là như vậy, lần này xuống nông thôn danh sách vốn còn có cậu. Cậu thu thập một chút đồ vật này nọ, ngày mai đi về nông thôn. Vị trí là cậu phủi tay không được, sau khi cậu đi nông thôn trở về, danh vọng sẽ rất cao. Cô cũng không tranh cãi nữa , chuyện này cũng liền trở lại bình thường ."

"Sao không để bác sĩ Lý đi về nông thôn?"

"Cô ấy là phụ nữ không tiện a, lần này xuống nông thôn lộ tuyến có chút xa, thời gian cũng rất dài, phụ nữ đi không tiện. Cậu không có vợ con ràng buộc, vốn còn có tên của cậu, cậu cũng đừng cự tuyệt nữa. Đi chuẩn bị đi."

Nói cách khác, mặc kệ y có được thăng chức làm phó chủ nhiệm hay không, đều phải xuống nông thôn.

"Tôi là không có gia thất ràng buộc, nhưng là tôi năm ngoái đã tham gia đi nông thôn rồi."

Chủ nhiệm mặt trầm xuống.

"Tiểu Điền, cậu quan thăng tính tình cũng thăng nhỉ. Xuống nông thôn là việc đã định từ trước, anh không muốn đảm nhiệm chức vụ là trốn tránh trách nhiệm, cậu như vậy sẽ mang đến hậu quả không tốt gì? Đây là một loại vinh dự, cậu hẳn là nên ủng hộ. Có năng lực ủng hộ chính sách, cậu đại biểu cho ngoại khoa, là chọn lựa tốt nhất. Cậu nếu cứ cự tuyệt, tôi bắt buộc phải cùng viện trưởng nó chuyện cậu không phục theo quản lý."

Điền Viễn bẻ gẫy cây bút, bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm. Đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ, sợ hắn cái ch*m, hắn đây là quan to một bậc áp chết người, không phải đi hai tháng xuống nông thôn thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, y năm ngoái đã đi rồi, sau khi trở về liền làm chức phó chủ nhiệm của y. Chờ y trở về, y phải trì chết cái bác sĩ Lý kia, tam bát chết tiệt, nữ nhân chết tiệt, dám làm khó dễ y, y phải thêm nghiêm túc quản lý cô ta, cũng không tin cô ta một chút sai cũng không phạm, phải quơ được điểm yếu dẫm chết cô ta.

Thở phì phì thu thập đồ vật này nọ, càng nghĩ càng ức chế, càng nghĩ càng căm tức, xoạch một cái quăng ngã chồng hồ sơ trên bàn, luôn khi dễ y không có gia thất ràng buộc, chẳng lẽ không có gia đình là cái cớ tốt nhất? Đêm giao thừa bắt y trực ban, là bởi vì vì y không có gia thất liên lụy. Xuống nông thôn cũng bắt y tham gia, vẫn là không có nhà thất liên lụy. Y thật muốn đem hồ sơ ném vào mặt chủ nhiệm, nói cho hắn, ông đây có đối tượng luyến ái, không vợ nhưng có người yêu, đồng dạng không thể tham gia. Nguồn : we btruy en onlin e.com

Di động bỗng vang lên, Điền Viễn cũng không thèm nhìn tới liền bắt máy.

"Ai?"

Thở hừ hừ hỏi một câu, bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng.

"Thân ái, là tôi nha, ai chọc giận em mà phát hỏa lớn như vậy. Người nào không có mắt chọc giận em, tôi đánh chết hắn."

"Vậy anh lại đây đánh chết hắn đi. Chủ nhiệm bắt tôi tham gia chữa bệnh ở nông thôn, danh chính ngôn thuận che chở tình nhân của hắn, để cho tôi xuống nông thôn."

"Không được đi."

Phan Lôi không cười sang sảng nữa, mặt trầm xuống, trực tiếp phủ định kế hoạch xuống nông thôn này.

Về nông thôn vừa đi là đi liền một hai tháng, điều kiện gian khổ, hoàn cảnh kém, lộ trình rất xa. Trước không từ mà biệt, đã nói lúc này hắn còn có nửa tháng là có thể chấm dứt tập huấn, nói cách khác bọn họ ít nhất còn phải nửa tháng mới có thể gặp mặt. Hắn còn đang phấn khích muốn gặp y, Điền Viễn thế mà lại xuống nông thôn. Đi là đi liền hai tháng. Đến lúc đó, hắn chấp hành nhiệm vụ đi địa phương khác, bọn họ không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Đàm luyến ái mà nhân vật chính lại mỗi người một nơi như vậy , bọn họ so với Mạnh Khương Nữ còn thảm hơm, so với Ngưu Lang Chức Nữ còn đáng thương hơn.

Lại nói tiếp hoàn cảnh. Xuống nông thôn, là đi đâu? Đi nông thôn là xuống nông thôn, đi Thanh Tàng, hoặc là vùng núi Vân Quý cũng là xuống nông thôn, đi Tân Cương cũng là xuống nông thôn, đi liền mười cây số mà chẳng nhìn thấy một nhà dân. Điền Viễn làm hai ca giải phẫu ngày hôm sau cũng còn chưa thể đi làm, đã thế y còn thiếu máu, với tình trạng thân thể này, đi xuống nông thôn, là y khám bệnh cho người khác, hay là tự khám bệnh cho mình. Điền Viễn tính tình quật cường, y có thể cắn răng gắng gượng xuống, sau đó khó chịu cả đêm? Hắn luyến tiếc không muốn cho Điền Viễn chịu phần vất vả này.

Người hắn yêu thương đặt nơi đầu trái tim, một chút đau khổ cũng không có thể để cho y chịu đựng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro