Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 - TÔI ĂN THỊT ANH ĂN XƯƠNG CHÍNH LÀ NHÂN CẨU CHIA ĐỀU



Điền Viễn ngủ trầm, Phan Lôi thì chỉ nghỉ ngơi một lúc, liền khôi phục tinh thần. Hắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, học cách trong thời gian ngắn nhất bổ sung thể lực. Người khác cần ngủ tám giờ, hắn chỉ cần hơn một giờ có thể đảm bảo một ngày thể lực. Đây là điều cơ bản của chương trình huấn luyện dã chiến.

Cầm di động đứng dậy, bước ra ngoài gọi điện cho viện trưởng.

"Thấy trang đầu báo ngày hôm nay chưa, Điền Viễn đã được đăng báo, ông nếu nói người như vậy vẫn là danh vọng không đủ, lão Triệu, ông liền lập tức mời người mới đi. Mẹ tôi sẽ đem y đào tạo thành viện trưởng kế nhiệm của bệnh viện Võ Cảnh."

Triệu viện trưởng cuống quýt đáp ứng.

"Đủ đủ vậy là đủ rồi, tiểu Điền thật sự là nhân tài nha, là người phi thường xứng chức đáng được chọn làm phó chủ nhiệm a. Tôi ngày mai lập tức tiến hành hội nghị, ban lệnh thăng chức. Tiểu tử có tiền đồ."

Phan Lôi lúc này mới vừa lòng. Thuận tay lấy qua một tờ báo, đầu ngay trang đầu, ảnh chụp Điền Viễn mặc trang phục giải phẫu, nâng người nhà bệnh nhân đứng dậy. Thiên thần áo trắng cứu tử phù thương, đêm khuya một đường chạy tới cứu người, đây là anh hùng bình dân, đây là vệ sĩ sinh mệnh.

Phan Lôi cười cười, hay là hắn viết cho tòa soạn này một phong thư cảm tạ? Quên đi, mấy thứ đó đều là nhưng thứ nhà hắn nên được. Hắn nên lui vào sau cánh gà, để cho nhà hắn hưởng thụ vinh dự, y cao hứng, so với chính mình cao hứng còn tốt hơn.

Đi xuống lầu mua đồ ăn, sườn a, cá a, rau a, túi lớn túi nhỏ đi lên, đóng cửa cửa phòng bắt đầu chiên xào oanh tạc, chờ Điền Viễn tỉnh, có thể ăn đồ ăn ngon miệng.

Đang ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Điền Viễn híp mắt mở cửa tìm nơi phát ra mùi thơm, liền thấy một bàn thức ăn ngon lành.

Bụng đói thầm thì kêu, nó muốn ăn cơm.

Phan Lôi bưng một bát canh gà đi ra, nhìn thấy Điền Viễn vuốt bụng, dựa vào cửa, mắt còn chưa mở ra, lại mãnh liệt nuốt nước miếng, tóc dựng lên mấy lọn do vừa ngủ dậy, cười cười. Đáng yêu quá đi, ngay cả bộ dáng ngủ loạn thất bát tao xấu muốn chết, ở trong mắt hắn chính làcục kì dễ thương. Hận không thể ôm lại đây, sờ nắn mấy cái, hung hăng hôn vài ngụm.

Đi đến bên người y, xoạch một tiếng hôn lên trán.

"Điền nhi a, đánh răng rửa mặt ăn cơm ."

"Thật đói."

"Ngoan, động tác nhanh chóng một chút, tôi đi dọn cơm, em lập tức đi rửa mặt. Chờ tôi đi ra em mà còn chưa ngồi chỗ này ăn cơm, tôi liền đi vào lột quần em, giúp em tắm nước lạnh, cho em hoàn toàn thanh tỉnh."

Vỗ cái mông y, sâu ngủ Điền Viễn lập tức chạy biến, nhanh bò đến toilet, khẩn trương đánh răng rửa mặt, rất nhanh ngồi bên cái bàn, cầm chiếc đũa đợi.

Phan Lôi ở bưng bát cơm đi ra, liền thấy Điền Viễn tựa như một con con chó nhỏ, chớp chớp mắt chờ được cho ăn.

"Canh gà đen, tôi thả cẩu kỷ, còn có đông trùng hạ thảo nữa. Lần sau lúc về nhà, tôi đến chỗ kho hàng của ba nhìn xem, nghe nói nơi đó của ổng có mấy hộp sâm núi Trường Bạch, cho em bồi bổ."

Phan Lôi gỡ thịt cá, đặt ở trong bát, đem xương lớn xương nhỏ đều nhặt sạch sẽ, sau đó lại dùng chiếc đũa chọc vài cái, xác định không còn lấy một cái xương dăm, mới đem miếng thịt đặt vào trong bát Điền Viễn .

Điền Viễn đem miếng sườn đã gặm một nửa cho Phan Lôi, bên trên còn có chút thịt, nhưng muốn cắn hết thì thật mệt. Vứt đi thì tiếc, thôi thì để cho hắn ăn đi.

"Tôi nam tử hán tuổi trẻ lực tráng huyết khí phương cương, ăn cái loại này đồ vật này nọ, còn không bổ chết tôi, khẳng định mỗi ngày đều thượng hoả chảy máu mũi."

Phan Lôi tà tà nở nụ cười. Ngón trỏ nâng lên cằm y, trên cái miệng bóng nhẫy hôn xuống.

"Tôi giúp em hạ hỏa a, chúng ta làm cả đêm, em tức cái gì đều tiêu hết."

Điền Viễn đem tất cả xương cá đầu cá, bài cốt* hài cốt, đều cho vào bát hắn .

*xương sườn

"Điền nhi, tôi muốn nói với mẹ vợ, nói em ngược đãi tôi. Em ăn cá cho tôi ăn xương cá, anh ăn thịt cho tôi ăn xương cốt, đây là ngược đãi người. Không công bằng."

Phan Lôi vỗ cái bàn, hắn phu cương bất chấn*, trong nhà này vợ muốn tạo phản, hắn muốn xuất ra hùng phong, hắn muốn cho vợ hắn biết một chút, thân là chủ hộ, thân là trụ cột gia đình, hắn là thần thánh không thể xâm phạm .

*đại khái là chồng không nghiêm

Điền Viễn lại ăn một miếng sườn, đem xương cốt thả cho hắn.

"Xong, nhân cẩu chia đều."

Phan Lôi bảo phát, ngao một tiếng kêu to, phi lại đây đem Điền Viễn ôm vào trong ngực, không nỡ đánh y, cũng không nỡ mắng, lại không dám to tiếng, chỉ có liều mạng chọt y, nhìn y ở trong lòng mình vừa cười vừa la, giãy dụa như con cá, hắn dị thường vui vẻ. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!

Điền Viễn hô to, tôi không dám không dám , không bao giờ chửi nữa, không bao giờ khi dễ anh nữa.

Phan Lôi còn lâu mới buông tha cho y, chọt chọt thắt lưng, cù nách y, nhìn y thét chói tai cười ra nước mắt, trong lòng sợi oán khí kia liền tiêu thất.

Đây mới là cuộc sống, nấu cơm cho y ăn, y bắt nạt mình, mình bắt nạt lại y, hì hì cười cười, mỗi ngày vui vẻ. Ngày hôm đó tử cứ vậy trôi qua, hắn nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng. Bao nhiêu người như vậy, hắn cũng không yêu, bao nhiêu người như vậy, hắn chỉ yêu một người. Y cười liền vui vẻ, y không cười thì nghĩ biện pháp làm cho y cười, nghĩ muốn đem đồ tốt nhất cho y, muốn cho y có được hết thảy những gì y muốn . Chỉ hy vọng y mỗi ngày đều như vậy. Hắn đã cảm thấy rất mỹ mãn.

Hôn lên mi mắt y có chút hồng hồng, hôn lên khóe miệng y còn chưa thu hồiý cười, sau đó cắn lên môi y, cắn một miếng.

Điền Viễn tát bẹp một cái đẩy y ra, sờ sờ miệng, may mắn lần này không có rách ra, bằng không trên miệng lại có thêm vết thương mới chồng lên vết thương cũ .

"Hôn thì hôn, việc gì cứ phải cắn."

"Ai da, Điền nhi của tôi, cục cưng của tôi, em sao lại đáng yêu như vậy."

Nghe lời này đi, hôn liền hôn, có phải là nói muốn hôn có thể hôn. Kia còn chờ gì nữa, hôn đi nha.

Phân ly hơn mười ngày, mỗi ngày điện thoại sắp thành đường dây nóng đến nơi, vẫn là không thể giảm bớt nổi khổ tương tư. Chỉ có hôn môi xâm nhập triền miên, ôm lấy lẫn nhau, mới có thể xác định, hắn ở đây, ở bên người mình. Hắn đã trở lại.

Nán lại đây, chỉ cần nhiều một phút đồng hồ cũng tốt, cho bọn hắn một ít thời gian ở chung. Gian nan tưởng niệm như vậy, đừng khi đang tình nùng mà chia tách bọn họ nữa.

Rất nhớ anh, nhớ anh trêu cợt, nhớ anh nấu ăn, nhớ anh vòng tay ôm ấm áp.

Có thể hay không đừng đi, có thể hay không vẫn ở bên người? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro