Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54 - AI LÀ NGƯỜI ĐÁNG YÊU NHẤT


"Tôi chờ em cùng nhau về nhà."

Phan Lôi nút thắt trang phục phẫy thuật cho Điền Viễn, cách lớp khẩu trang hôn một cái lên miệng Điền Viễn. Điền Viễn cười cong cong ánh mắt.

"Trong văn phòng của em có giường, anh đi tới đó nghỉ ngơi trước đi."

Điền Viễn làm phẫu thuật, Phan Lôi cảm thấy nhà hắn đúng là thật vất vả , hắn nhớ rõ Điền nhi từng nói, Triệu viện trưởng muốn thăng y làm phó chủ nhiệm, nhưng qua nhiều ngày như vậy, vẫn không có tin tức gì, y là người kiên định như vậy, hẳn là nên được chức vị ấy rồi.

Cũng không quản hiện tại là mấy giờ, một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đi, Triệu viện trưởng thanh âm lười biếng truyền ra.

"Phan tam thiểu*, có chuyện gì a, lúc này..."

*Tam thiểu: Giống như tam thiếu gia thôi

"Có chuyện gì? Triệu viện trưởng, nghe nói ông muốn thăng Điền Viễn làm phó chủ nhiệm, như thế nào vẫn không có tin tức gì a. Ông nếu không cần hắn, tôi đây cũng thật nên đem hắn lấy đi rồi. Mẹ tôi ở nơi mà từ trước tới nay tôi vẫn nhắc tới ấy, muốn đem con dâu triệu tập đến bệnh viện của bà. Ông đừng ôm nguyên bảo không lo trong bảo khố a. Điền Viễn cẩn trọng, thành thật chăm làm, vì cái gì không thăng y."

Triệu viện trưởng có chút khó xử.

"Chủ nhiệm đi tìm ta, Điền Viễn có một đối thủ cạnh tranh hữu lực a, chính là bác sĩ Lý kia. Luận tư chất, luận kinh nghiệm, luận tuổi, luận danh vọng, Điền Viễn vẫn là kém hơn một chút."

Nói đến nói đi, chính là tình nhân nóng nảy, chủ nhiệm dỗ dành người yêu, tìm tới viện trưởng. Ngoại khoa chủ nhiệm vẫn là có chút sức nặng. Viện trưởng bị kẹt ở chỗ đó .

"Đều là con mẹ nó mấy thứ chó má. Nhìn khắp toàn bộ bệnh viện, có ai so với Điền Viễn kiên định cần cù hơn. Y có y thuật cao, lại có lương tâm, không làm sự tình sai trái, người như vậy còn không cho hắn một cái danh hiệu xứng đáng, Ông bị mù sao. Nếu ông không cần bác sĩ tốt như thế, được thôi, tôi bảo y ngày mai liền từ chức."

Phan Lôi "cạch" một tiếng treo điện thoại, nghĩ đến Điền Viễn nhà hắn đúng là dễ bắt nạt, xã hội coi trọng vật chất, mạng lưới quan hệ ô bẩn, hắn không muốn để cho Điền Viễn va chạm. Đã có người dám khi dễ nhà hắn, vậy không nên trách hắn không khách khí .

Trở lại văn phòng Điền Viễn, bắt đầu viết đơn từ chức.

Hắn muốn đem Điền Viễn chuyển tới bệnh viện Võ Cảnh, cho y làm phó chủ nhiệm, để cho mẹ hắn tạo nhiều cơ hội thăng tiến cho y, bảo Điền Viễn viết một ít luận văn, hắn vận dụng quan hệ, chờ đến khi Điền Viễn bốn mươi tuổi, hắn phải để Điền Viễn làm viện trưởng bệnh viện Võ Cảnh.

Ai biết vừa muốn viết, thanh âm liên tiếp khóc sướt mướt truyền tới. Cánh cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ liền quỳ xuống.

Phan Lôi giật mình nhanh chóng đứng lên, đỡ lấy người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này.

"Đa tạ thân nhân giải phóng quân a, nếu không gặp các anh dùng tốc độ nhanh nhất cứu viện, lão nhân nhà tôi liền nguy hiểm a."

Phan Lôi đến đây liền nhận ra, người phụ nữ này là người có mặt tại hiện trường tai nạn. Lúc ấy, bọn họ đang chạy xe bình thường, phía trước phát hiện tai nạn xe cộ, một người phụ nữ đang ôm người bị thương khóc lớn, bọn họ thuận tiện liền đem người bị thương lên xe, trực tiếp đưa tới bệnh viện. Lưu lại người này cùng cảnh sát giao thông phối hợp diều tra. Một phen gây sức ép, nữ nhân này cũng đuổi tới bệnh viện .

"Đây là việc chúng tôi phải làm, không cần kích động a."

Phan Lôi đối với loại chuyện này có chút luống cuống, để cho hắn làm người phát biểu trước toàn quân khu hắn cũng không ngại. Bị bằng hữu làm trò chơi xấu cũng không thành vấn đề, bị ba đời đại quân nhân nhà hắn nói là kẻ dở hơi hắn cũng không quan tâm, chỉ sợ nước mắt phụ nữ, còn có loại cảm kích này a.

"Người bệnh đang cấp cứu, chị đi làm thủ tục là tốt rồi."

Ai biết phía sau, rầm một cái cả đám người xông vào. Một cô gái mặc váy ngắn giơ microphone, một người đàn ông khiêng camera, nhắm ngay về phía hắn.

Chuyện xấu, không thể được a. NNgười nhà bệnh nhân này phản ứng có chút hơi quá lố, Phan Lôi nhanh chóng tiến lên từng bước, lấy tay che lại màn hình cameras.

"Thật có lỗi, quân đội chúng tôi có quy định, không được chụp ảnh, không tiếp phỏng vấn, đay là điều cấm để giữ gìn an toàn cho thân nhân đội viên chúng tôi."

Bộ đội đặc chủng không được chụp ảnh, không được tiếp phỏng vấn. Bộ đội đặc chủng là một lực lượng quân đội thần bí, phải bảo trì tính thần bí. Bọn họ chấp hành nhiệm vụ cũng là cơ mật, tiếp xúc phạm nhân đều là tội phạm đặc biệt quan trọng, nhân vật nguy hiểm. Vạn nhất tiết lộ tin tức cá nhân bộ đội đặc chủng, đây sẽ là tổn thất nghiêm trọng.

"Để cho chúng tôi phỏng vấn một chút các anh đi, các anh giúp người là niềm vui là việc tốt, giúp người bị thương tranh thủ thời gian, người nhà muốn hảo hảo đáp tạ các anh."

Phan Lôi có chút hờn giận, quân quy này không phải là nhỏ, ai cũng không thể để lộ bí mật.

Đi lên một bàn tay đem camera đoạt lấy, mở hộp máy, triệt điệu băng ghi hình.

"Vẫn là đừng khiến tôi phạm quân quy. Vạn nhất tin tức này lên báo truyền ra ngoài, tôi rất có thể sẽ phải cởi bỏ bộ quân trang này."

WebTru yenOn line . com

Người chủ trì có chút xấu hổ, Phan Lôi lạnh mặt hiểu rõ thời điểm thích hợp để dọa người. Cái này có hơi mâu thuẫn với quân quy, bọn họ không thể đem chỗ đáng yêu nhất của người đáng yêu nhất đưa tin ra ngoài. (=)))))) )

Phan Lôi chớp mắt, này cũng là một cơ hội tốt nha. Triệu viện trưởng không phải nói Điền Viễn danh vọng không bằng bác sĩ Lý sao? Kia không phải dựa vào cơ hội này hảo hảo tuyên truyền Điền Viễn một chút. Phải đem nhà hắn tung hô, đêm khuya vẫn làm phẫu thuật, một đường chạy như điên mà đến, bác sĩ tận tâm như thế cũng là đáng giá đưa tin .

"Như vậy đi, tôi thì không thể đưa tin, nhưng tôi có thể tìm một diễn viên cho các anh. Chính là bác sĩ hiện tại đang làm phẫu thuật. Hôm nay không phải ca trực của hắn, nhưng là hắn vừa nghe tin người bệnh gặp tình huống nghiêm trọng nguy hiểm, lập tức chạy đến bệnh viện, mệt đến độ đau sốc hông, còn kiên trì làm phẫu thật đấy. Chúng tôi giúp người, nhưng chính xác cứu người lại là vị bác sĩ ấy a."

Phóng viên vừa nghe lập tức cười toe, đây cũng là tư liệu trực tiếp a. Tin tức nóng hổi, bộ đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ trong lúc cứu người. Nhưng này tin tức cái cùng quân quy mâu thuẫn, không có biện pháp đưa tin, nhưng chuyện này cũng muốn có một nhân vật anh hùng, bác sĩ kia vừa lúc phù hợp. Trong đầu đã nganyr ra một dòng đầu đề giật tít, chỉ chờ ngày mai đăng báo thôi.

Tất cả mọi người vây quanh cửa phòng giải phẫu, phóng viên quay phim đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ quơ được tư liệu trực tiếp.

Điền Viễn đẩy ra cửa phòng giải phẫu, đột nhiên có một đám người phần phật ập đến, y sợ tới mức rút lui từng bước, tình huống gì thế này?

Phan Lôi ở sau đám người ôm cánh tay, hắc hắc cười. Thế này vị trí phó chủ nhiệm Điền Viễn an vị là cái chắc .

Phụ nhân lúc này quỳ xuống trước mặt Điền Viễn, Điền Viễn lập tức đỡ lấy.

"Này không phải làm tôi giảm thọ sao? Mau đứng lên, người bệnh đã được đưa đến phòng hồi sức, buổi chiều hôm nay sẽ tỉnh. Cũng qua cơn nguy hiểm rồi ."

Máy ảnh, camera, microphone đều nhắm ngay Điền Viễn, phóng viên hỏi nhiều vấn đề làm cho người ta đau đầu, còn nói rất nhanh. Điền Viễn chỉ có thể trả lời, người bệnh đã được chuyển tới phòng bệnh hồi sức, chúng tôi đã bật đèn xanh, phẫu thật nhanh chóng, không có thúc giục phải đặt cọc tiền, cứu sống người bệnh là bổn phận của bác sĩ chúng tôi.

Thật sự dừng không được, y chưa từng gặp phải loại chuyện này, cũng chưa nhận phỏng vấn bao giờ. Nhìn Phan Lôi cầu cứu, Phan Lôi ho khan một chút. Nhà hắn cầu cứu nhìn hắn kìa, hắn không thể không quản, tuy rằng thời điểm y chân tay luống cuống thực đáng yêu, tựa như chú mèo con nghịch cuộn len bị mắc kẹt trong đám len rối.

"Đi xem người bệnh đi, vẫn là nhìn tình huống người bệnh như thế nào đã."

Phóng viên cùng người nhà bệnh nhân lập tức dời đi, Điền Viễn lúc này mới dài một hơi. Còn mệt hơn cả khi làm phẫu thuật. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro