Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53 - MỘT ĐƯỜNG CHẠY NHƯ ĐIÊN CHỈ VÌ ANH


Chết tiệt, thực đáng chết, Điền Viễn thống hận chính mình không biết lái xe, đêm hôm khuya khoắt, cũng đã qua hai giờ sáng, trên đường đến một chiếc xe taxi cũng không có.


Không thể chờ thêm nữa, Phan Lôi còn đang chờ y, hắn có lẽ vẫn đang để máu chảy mà đợi y. Thời gian chính là sinh mệnh, y không thể đem thời gian lãng phí để mà đợi xe, Phan Lôi vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hối hận tới chết.

Dậm chân,dứt khoát chạy đi. Hắn Nhà y cách bệnh viện cũng mấy trạm đường, Phan Lôi nói hai mươi phút nữa sẽ tới, y phải trong vòng hai mươi phút đến được bệnh viện.

Điền Viễn tứ chi không được chăm chỉ cho lắm, từ khi y tốt nghiệp đại học cũng chưa chạy bộ lần nào, không có thời gian rèn luyện, cả tuần có được một ngày nghỉ, y đều dùng để ngủ nướng, mấy trạm, vài dặm đường đấy, y một hơi chạy, cũng chỉ là hành động theo cảm tính, hai chân như bện lấy nhau, há miệng lớn thở ra, nhìn thấy bệnh viện phía xa, y đỡ thắt lưng thở hổn hển, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tiếp tục chạy.

Thực mụ nội nó, sáng sớm hai ba giờ, làm cho y một đường chạy như điên. Nếu không phải Phan Lôi, y còn lâu mới làm loại chuyện tình ngu ngốc này. Y chỉ có một ý niệm, chạy đến bệnh viện trong thời gian nhanh nhất, y thật sự chờ không được, hận không thể mọc thêm cánh.

Xe dừng ở cửa bệnh viện, y tá bác sĩ phogf cấp cứu chạy ra, cửa xe vừa mở, đội viên đặc chủng nhảy xuống trước, sau đó ôm ra một người toàn thân là máu.

"Tai nạn xe cộ, người này thương thế rất nghiêm trọng. Điền Viễn có tới không?"

Phan Lôi tìm kiếm một vòng, nhưng mà không nhìn thấy nhà hắn đâu.

Vừa nói xong, cửa lớn phanh một cái bị đẩy ra, Điền Viễn tựa như gió xoáy vọt vào.

"Phan Lôi!"

Điền Viễn hô, tình hình cũng giống hai lần trước, vài bộ đội đặc chủng mặc quần áo dã chiến mê màu vây quanh đây, Điền Viễn tâm lại một lần nữa thắt lại.

Đẩy những người đó ra, chạy vào phía trong.

Phan Lôi nghe thấy Điền nhi nhà hắn gọi, lập tức xoay người.

"Này đây, Điền nhi a, tôi ở đây."

Xoay người liền ôm được Điền Viễn đang chạy tới, Điền Viễn cố kìm nén kích động đã lâu không thấy, cao thấp vuốt cánh tay hắn, lại kiểm tra ngực hắn đầu hắn, tuy rằng trên người có máu, nhưng máu đó không phải của hắn .

"Điền nhi, em đừng sốt ruột, là chúng tôi chấp hành nhiệm vụ trở về trên đường cùng nhau thấy tai nạn xe cộ, người này là lái xe, bị thương rất nghiêm trọng, bọn tôi không thể thấy chết mà không cứu được a, liền đem hắn đưa đến bệnh viện. Chúng tôi kiểm tra sơ qua, người này mất máu rất nhiều, hôn mê sâu, gãy xương sườn, gãy xương cẳng chân, phẫu thuật này rất nghiêm trọng, tôi chỉ tín nhiệm em, mới gọi điện thoại cho em."

Sau khi xác định Phan Lôi lông tóc vô thương, một vết xước da cũng không có, y tính lẩm bẩm rồi ngã xuống. Đột nhiên phải chạy đường dài, khẩn trương qua đi, Điền Viễn chân mềm nhũn, ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng, trán đầy mồ hôi. Sắc mặt trắng xanh, ngồi xổm không đứng lên nổi.

Phan Lôi sợ hãi chạy nhanh ôm lấy y, đặt ở trên giường cách vách, cánh tay ôm phải bụng y, Điền Viễn kêu lên một tiếng đau đớn, cuộn mình lại, Phan Lôi có chút không dám lại động tới y, chân tay luống cuống sốt ruột vạn phần, nghĩ muốn sờ sờ y, lại sợ y bị đau.

"Làm sao vậy làm sao vậy? Em bị đau à. Bác sĩ, bác sĩ, anh nhanh lại đây nhìn xem, y đây là làm sao vậy?"

Phan Lôi kích động gào to, phòng cấp cứu vốn đang ồn ào, hắn gào như vậy làm lực chú ý mọi người đều chuyển tới bên này .

Điền Viễn giữ chặt Phan Lôi, không cho hắn gào lên nữa. Thở thì thào, bụng rối rắm cùng đau đớn .

"Chạy, chạy nhanh quá, đau sốc hông ."

Thời điểm đến một nửa lộ trình, y liền cảm thấy bụng đau đớn, khẳng định là thời gian dài không có vận động kịch liệt như vậy, đột nhiên làm động tác mạnh cho nên đau sốc hông . Y cắn răng kiên trì, thẳng đến khi thấy Phan Lôi lông tóc vô thương, rốt cuộc mới không nhịn được đau đớn.

"Em nói em, ai, Điền nhi của tôi, em luôn làm cho tôi đau lòng như vậy." (oimeoi sến chết con rồi ="-)

Phan Lôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng y, hơi bỏ thêm một chút khí lực, xoa thắt đau đớn cho y."Nam nam sinh tử, đại khái chính là cái dạng này."Một cái tiểu y tá trừng ánh mắt thì thào tự nói.Phan Lôi ngồi trên giường, đem y ôm vào trong ngực, chậm rãi xoa bụng cho y. Đau sốc hông a, nghỉ ngơi một lúc sẽ hết ."Em nghĩ anh đã xảy ra chuyện. Lại đợi không nổi tắc xi, đành phải đã chạy tới.""Cho nên tôi hy vọng em mỗi tuần rèn luyện hai lần, nhìn thân thể em này, không phải càng làm cho tôi lo lắng sao? Khá hơn chút nào chưa? Còn đau không?""Anh không sao chứ, không bị thương đi.""Tôi không sao, nhiệm vụ lần này thực thuận lợi. Chính là trên đường trở về gặp loại chuyện này, đành phải hỗ trợ.""Kia, anh sẽ quay về bộ đội sao?"Điền Viễn túm vạt áo hắn, một thân quần áo mê màu, trên mặt vạch xanh một gạch đen một gạch, nam tử hán uy vũ hiển lộ không thể nghi ngờ. Mỗi người có một loại yêu thích đối với chế phục, người đàn ông này, đem quân trang mặc ra đến thật là uy phong, mang một hương vị cao lớn cường hãn.Phan Lôi nhìn đội hữu hắn, lại nhìn Điền Viễn. Thấy ánh mắt luyến tiếc của, chính mình thế nào quay mặt bước đi cho được."Tôi để bọn họ về trước, ngày mai tôi lại đi."Điền Viễn có chút cao hứng, nháy mắt cảm thấy bụng cũng không đau nữa bèn ngồi dậy. Nếu đã đến đây, y sẽ không để cho người bệnh chờ phải."Tôi đi xem người bệnh."Phan Lôi chỉ huy thủ hạ của hắn, cởi trang phục người mê màu trên người, áo chống đạn, súng, tất cả trang bị đều đưa cho đội hữu."Các cậu trở về đi, ngày mai sáng sớm không huấn luyện, ngày mốt mở lại khóa tiếp tục tập huấn. Ngủ cho ngon."Đội viên bộ đội đặc chủng nhìn thoáng qua bác sĩ Điền đang bận rộn, lại nhìn đội trưởng nhà họ hiện tại ánh mắt đều không ly khai bác sĩ Điền, lập tức vẻ mặt cười đê tiện, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.Đội viên đặc công đều đi rồi, bác sĩ phòng cấp cứu đem kết quả kiểm tra bước đầu nói cho Điền Viễn, ngực tụ máu, kiểm tra tổng quát khá kém, nhiều chỗ gãy xương, mất máu rất nhiều. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m"Chuẩn bị giải phẫu đi. Người nhà bệnh nhân đâu, để cho họ ký tên trước."Điền Viễn bắt đầu cởi quần áo, thay vào bộ đồ giải phẫu, y tá đem người bệnh đẩy vào phòng giải phẫu, một tiểu y tá đi tìm người nhà bệnh nhân. Bác sĩ cấp cứu nghĩ nghĩ."Hôm nay có ca trực của bác sĩ ngoại khoa, nếu không anh trở về đi, để cho cho bác sĩ trực ca làm phẫu thuật.""Hôm nay là bác sĩ Lý trực."Bác sĩ phòng cấp cứu cười khổ một chút."Vậy chủ nhiệm các anh khẳng định cũng đang trực, tôi mới không đi, quấy rầy bọn họ cái gì kia, tôi còn chưa bị ngớ ngẩn."Mỹ nữ ngoại khoa Lý bác sĩ, cùng ngoại khoa chủ nhiệm về điểm này, toàn bộ bệnh viện đều biết. Chỉ cần bác sĩ Lý trực ca, ngoại khoa chủ nhiệm sẽ không về nhà mà ở lại bệnh viện hẹn hò. Ai dám đi gọi a.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro