Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52 - KHÔNG GỌI ĐIỆN THOẠI RẤT GIỎI SAO


Từ ngày đó trở đi, khúc ca Phan Lôi hát trước khi ngủ đã trở thành bài hát ru Điền Viễn. Xem xét Điền Viễn tắm rửa xong lên giường, hắn liền gọi cho Điền Viễn nói chuyện, nghe thấy thanh âm Điền Viễn có chút lười biếng, hắn lập tức chân chó hiến vật quý, thân ái , tôi hát cho em nghe nhé.

Thường thì chưa hát xong một bài Điền Viễn đã ngủ mất.

Có đôi khi Điền Viễn thật sự ngủ không được, Phan Lôi liền thảm, hát hết bài này sang bài khác vẫn phải hát tiếp, hát đến khàn cả giọng, hắn liền đáng thương hề hề nói, thân ái , em sao mà vẫn chưa ngủ đi, chẳng lẽ muốn tôi trở về vỗ về em sao.

Điền Viễn thản nhiên quẳng đến một câu, đi tới chỗ quân y, lấy một hộp hạt cây lười ươi.

Có mệnh lệnh của bà xã, Phan Lôi lúc huấn luyện đám nhóc kia, không hút lấy một điếu thuốc, sửa thành ngậm lười ươi, nhóm đội viên lấy làm kỳ quái, đội trưởng bọn họ hút thuốc rất ác, thế nhưng bay giờ lại không hút thuốc. Phan Lôi tay chống nạnh, chân dẫm lên ghế, bộ dáng kiêu ngạo đại mã kim đao, trong nhà có lệnh, đau họng ngậm lười ươi, buổi tối còn phải hát ru cho vị kia trong nhà, giọng hát không tốt không ru y ngủ được.

Yêu yêu, mấy kẻ độc thân, sẽ ghen tị lắm đây mà. Cứ hâm mộ đi, cứ ghen tị đi, sẽ tức chết người đó, lão tử có người nhớ thương, lão tử có người trong tim, các người thì không có. Lão tử luyến ái, yêu xuân về hoa nở, yêu đến khắp doanh trại đều là bong bong phấn hồng, các người chỉ có thể là hai cái đũa thêm miến (?), một đám phòng không.

Động tác nhanh như gió, mang theo bao y dược Điền Viễn chuẩn bị cho hắn, khoe khoang lhắp đại đội, thấy không đó, đây là băng dính không thấm nước, đây là thuốc giảm đau bà xã cho tôi, còn đây là nhiệt kế, toàn bộ đều là bà xã chuẩn bị cho tôi, ai ai, các người đừng động móng vuốt a, đó là bà xã tôi cho tôi , các cậu không được động vào. Còn chậm? Còn dám chạm? Uýnh chết cậu, Đeo ba lô năm mươi kí chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục.

Điền Viễn tan tầm về nhà, nhìn di động mấy lần, cảm thấy hôm nay có chút không đúng.

Cả ngày , Phan Lôi một cuộc điện thoại đều không có, sao lại thế này?

Trèo lên giường, nghịch nghịch di động, hắn có nhiệm vụ ? Hắn từng nói, đi làm nhiệm vụ không có phương tiện gọi điện.

Thử liên hệ hắn một chút, đối phương tắt máy. Điền Viễn thở dài thật mạnh, aiz, hắn mỗi ngày gọi điện thoại cãi cọ nói chuyện phiếm đều thành thói quen , nghe hắn hát một bài đi vào giấc ngủ cũng thành thói quen, như thế nào hắn đột nhiên không gọi chỉ một cuộc điện thoại, liền không được tự nhiên, chẳng muốn làm gì nữa, một khoảng không trống vắng.

Xoay người lấy sách qua, xem vài tờ cũng không vào, lại lấy điện thoại gọi cho Phan Lôi, vẫn không bắt máy. "Hỗn đản, không có anh tôi còn không sống được? Ngủ."

Quăng ngã sách vở, quăng điện thoại sang một bên, tắt đèn, đi ngủ.

Không phải một ngày không có điện thoại tới sao? Không điện thì không điện, y có cái gì mà không được tự nhiên . Ngủ đi, ngủ, ngày mai buổi sáng có một ca giải phẫu, buổi chiều còn phải tiếp đãi người bệnh, rất nhiều việc phải làm .

Trở mình, thực tập sinh sắp tới rồi, không biết y phải mang bao nhiêu thực tập sinh. Phan Lôi rốt cuộc chấp hành cái nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm không? Aiz, không nghĩ đến hắn nữa, ngủ thôi.

Nhắm mắt lại trầm mặc một hồi, vẫn là cảm thấy không thoải mái, lại trở mình lần nữa, cả ngày cũng chưa gọi điện, lần này rất nguy hiểm sao?

Duỗi người nằm lại, một ngày không nghe thấy thanh âm của hắn, thực không quen.

Lại xoay người, nắm lấy di động, gọi them một cuộc điện thoại nữa cho hắn, vẫn là không thể kết nối được.

Hỗn đản, chờ hắn trở về nhất định phải hảo hảo gây sức ép hắn. Nghĩ biện pháp khi dễ hắn, đúng rồi, bắt hắn học làm loại bánh trứng lúc trước chỗTrương Huy mang tới, cái kia ăn ngon.

Y còn chưa học xong lái xe nữa, tên hỗn đản này còn nhớ rõ không?

Aiz, sớm biết rằng hắn không thể mỗi ngày hát cho mình ngủ thì đem hắn giọng hắn thu âm lại, làm thành một bản hát ru cũng được.

Mơ mơ màng màng ngủ, bỗng cảm thấy trên người mùi máu tươi không thể tẩy rửa, trong mộng đều là hình ảnh tràn ngập máu tanh, lúc thì là y đang phẫu thuật, lúc lại là Phan Lôi cả người đầy máu, một hồi là Phan Lôi nằm trên bàn giải phẫu, máu kia tựa uốn lượn chảy tựa như một con suối nhỏ.

Điền Viễn vùng mình tỉnh giấc, kinh hoàng ngồi trên giường, thở mạnh từng hơi, y mơ thấy Phan Lôi ngực trúng một súng, chết trước mặt y.

Hù chết , nuốt một ngụm nước miếng, càng không ngừng an ủi chính mình, đó là mộng, không phải sự thật. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

Đưa tay lên vuốt cái trán đẫm mồ hôi, y lúc này mới phát giác, áo ngủ đã ướt sũng, y bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Thật là đáng sợ.

Thở dài một hơi, hắn không có việc gì , hắn trang bị hoàn mỹ, thân thủ phi phàm, khẳng định không có việc gì .

Tự mình an ủi chính mình, y hôm nay chịu áp lực rất lớn, là bởi vì hôm nay Phan Lôi chưa gọi điện thoại cho y, y mới có thể miên man suy nghĩ.

Vừa định cởi áo ngủ ngủ tiếp, tiếng chuông di động chói tai lại vang lên.

Điền Viễn ba chân bốn cẳng vơ lấy điện thoại, vừa thấy là dãy số của Phan Lôi, lập tức bấm nghe.

"Điền nhi a, tôi có chút vấn đề, em có thể hay không lập tức tới bệnh viện?"

Điền Viễn mới vừa buông lỏng tâm tình, lại lập tức nghẹn họng. Nhảy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo.

"Anh làm sao vậy?"

Phan Lôi thanh âmcó chút áp lực lo lắn không giống thoải mái sảng khoái hàng ngày. Y vừa nghe thanh âm này không đúng, hoảng hốt lo lắng.

"Không phải tôi. em đừng sốt ruột, tôi bên này có người bệnh bị thương rất nghiêm trọng , tôi sợ bệnh viện không có bác sĩ làm được ca giải phẫu này, đã nghĩ nhờ em đến một chuyến."

"Em lập tức đi."

Điền Viễn thay giày liền chạy nhanh xuống dưới lầu.

"Bọn tôi phỏng chừng hai mươi phút có thể tới rồi, em đừng sốt ruột, đánh xe lại đây."

Phan Lôi càng nói là không cần sốt ruột, Điền Viễn lại càng lo lắng, Phan Lôi không xảy ra chuyện lớn sẽ không đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho y nhờ tới bệnh viện. Hắn nói nhiều lần không có việc gì, cũng là an ủi y đi. Hắn kia là tình trạng gì, tình trạng thế nào? Không dám tiếp tục nghĩ, không dám đem bộ dáng hắn trong mộng cả người đầy máu tươi nhớ tới, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất của y , trước tiên trợ giúp hắn.

"Đội trưởng, vẫn tiếp tục chảy máu."

"Con mẹ nó nhanh bịt miệng vết thương lại."

Điền Viễn vừa muốn cúp điện thoại, chợt nghe một câu như vậy, chân y mềm nhũn, thiếu chút nữa lăn từ bốn lâu xuống lầu ba.

Chảy máu không ngừng, ai ở chảy máu? Là Phan Lôi sao?

Cái ác mộng kia, ngàn vạn lần không cần trở thành sự thật. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro