Chương 51 - THÂN ÁI, NÓI EM NHỚ TÔI
Một ngày ít nhất phải gọi được một cuộc điện thoại, Điền Viễn làm phẫu thuật, tắt máy, Phan Lôi liền cách năm phút đồng hồ gọi một lần, mãi cho đến lúc thông mới thôi.
Điền Viễn có đôi khi bị hắn làm phiền, cũng sẽ gọi điện thoại qua thoá mạ hắn một chút, bất quá mỗi lần bọn họ bắt điện thoại, đều có thể nghe thấy một đám người ở cười vang, lại còn hô lớn, đội trưởng, các anh thật quá ngọt ngào a, cứ như muốn khi dễ mấy người độc thân (FA =)) ) bọn tôi vậy, đúng là buồn nôn.
Y tăng ca muộn đến tận mười giờ đêm, mệt sắp chết nằm trên giường, điện thoại Phan Lôi lại gọi tới.
"Đừng có hồ nháo, mệt sắp chết rồi, em muốn ngủ."
Điền Viễn đặt điện thoại áp lên tai, mệt đến không có khí lực nghe hắn nói hưu nói vượn nữa.
"Điền nhi a, nếu tôi ở bên cạnh em thì tốt rồi, tôi liền xoa bóp cơ thể cho em, còn rửa cả chân nữa, cam đoan em ngủ ngon giác."
Phan Lôi đau lòng, nhà hắn thanh âm đều miễn cưỡng, khẳng định là rất mệt . Bệnh viện a, bề ngoài nhìn thì thấy công tác ngăn nắp, kỳ thật có bao nhiêu vất vả, hắn hiểu nhất. Mới trước đây, mẹ hắn không có ngày nào là tan tầm đúng giờ, không phải bổ túc thì cũng phẫu thuật, nếu không là viết luận văn. Nhà hắn lại không biết cách từ chối, chỉ cần chỉ định y phẫu thuật, y cho dù là giải phẫu liền hai ngày, cũng không oán giận một câu.
"Anh không ở đây, nói lời này không phải làm cho em tức giận sao?"
Loại phương thức yêu xa này, thật giày vò người ta. Cho dù là mệt mỏi, tâm tình không tốt, gặp khó khăn, hắn cũng không thể xuất hiện đầu tiên.
"Nghĩ muốn tôi đi. Điền nhi a, em nhớ tôi sao?"
Điền Viễn không mở miệng, nhớ a, như thế nào không nhớ. Nhất là khi y đêm khuya tan tầm, một mình ngồi trên xe điện về nhà, đẩy cửa ra trong nháy mắt tràn đầy lạnh như băng, khiến cho y càng thêm tưởng niệm Phan Lôi. Nếu hắn ở trong này, khẳng định náo nhiệt khắp phòng. Xoong bát nồi niêu loảng xoảng, hắn loạn thất bát tao cười hê hê, da mặt dày làm nũng bán manh, đều là biện pháp giúp y tiêu trừ mỏi mệt tốt nhất.
"Tôi rất nhớ em, đặc biệt hiện tại, em đáng thương hề hề oán giận cùng tôi em mệt mỏi, tôi liền hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh em, hảo hảo chiếu cố em, làm cho em một chén mì thịt bò nóng hầm hập. Chính là, chúng tôi xin phép phải xin trước một tuần, tôi nếu hiện tại trộm đi ra ngoài tìm em, ngày mai tôi liền bi ai chịu xử phạt. Điền nhi a, tôi nhớ em cũng chưa có biện pháp gặp em."
Phan Lôi cũng là đầy mình ủy khuất, hắn ngành nghề đặc thù, xin phép linh tinh đều phải đăng báo thượng cấp, cho dù là lãnh đạo quân khu này là lão cấp dưới ông nội hắn, hắn gọi một tiếng thúc thúc, cũng không thể vi phạm đi. Ông nội hắn biết hắn trái với quân kỷ một mình ra ngoài quân doanh, phỏng chừng sẽ bắt hắn mang nặng chạy một trăm km.
"Anh thành thật mà ở đó, đừng có ra ngoài làm thiêu thân."
"Tôi muốn em a, em cũng không nói nhớ tôi, Điền nhi a, em thật sự không nhớ tôi sao? Một chút cũng không nghĩ muốn tôi sao?"
Điền Viễn lại không nói, nhớ hắn những lời này, y không biết nói nói ra như thế nào. Y không có biện pháp đem tất cả suy nghĩ nói ra như Phan Lôi.
"Cục cưng, nói một câu em cũng nhớ anh, tôi biết em muốn tôi mà."
Điền Viễn mặt có chút hồng. Nhưng vẫn không mở miệng.
"Cục cưng, nói đi, nói một câu em cũng nhớ tôi, tôi liền mau chóng chấm dứt tập huấn, nhanh chóng trở về cùng em. Sau ki tôi về đến nhà, liền đem em cung phụng như tổ tông, toàn tâm toàn tâm ý chiếu cố em. Em cũng hy vọng tôi sớm một chút trở về có đúng không, đúng phải không, có phải hay không hy vọng tôi cũng sớm một chút trở về?"
Hy vọng hắn sớm một chút trở về, ở bên cạnh mình, cùng hắn vui cười đùa giỡn, cùng hắn nói chêm chọc cười, thế nào cũng được, có hắn ở đây, cô đơn tịch mịch đều cút qua một bên .
"Ân."
Điền Viễn giọng nho nhỏ "ân" một câu, hy vọng hắn sớm trở về một chút, đây là nguyện vọng của cả hai người bọn họ.
Phan Lôi lập tức được cổ vũ.
"Kia, nói em nhớ tôi, thân ái, nói, em nhớ tôi."
Mỗi người đều có những lúc mất ngủ, nhất là khi đêm hôm khuya khoắt, một người ban đêm, toàn bộ thế giới tiến vào trạng thái ngủ say, nhìn đến bên kia đều tối đen một mảnh, chỉ có chính mình một người trợn tròn mắt. Thời điểm kia, tất cả áp lực cô đơn tịch mịch tựa như mãnh thú phá lồng, nhanh chóng thổi quét mà đến. Đặc biệt muốn có một người cùng y trò chuyện, có chăng chỉ cần ôm y một cái, y cũng cảm thấy thoải mái một ít.
Lúc này, đặc biệt lúc này, con người ta yếu ớt nhất.
Tưởng niệm một người, muốn nghe hắn nói chuyện, nghĩ muốn đem chuyện trước kia chính mình không dám làm đều làm. Muốn cho hắn biết, y mệt mỏi, y thực vất vả, y cần hắn che chở cùng duy trì.
"Em nhớ anh."
Em nhớ anh, trong màn đêm tối đen tịch mịch này.
Em nhớ anh, em thực cần cái ôm của anh chống đỡ. Nguồn : we btruy en onlin e.com
Em nhớ anh, rất rất nhớ anh, muốn anh lập tức đến bên người, muốn anh giúp em đuổi đi tịch liêu.
Phan Lôi thở dốc vì kinh ngạc, đây là nhiệm vụ nhiều gian nan khó khăn, nhà hắn không được tự nhiên, mạnh miệng, khi nào thì y sẽ nói ra những điều cảm tính như vậy, làm cho hắn nghĩ muốn nhảy dựng lên. Tim sắp mọc ra cánh, p0hành phạch bay ra ngoài. Kích động huyết áp cũng tăng lên rồi. Thật muốn lập tức nhảy ra khỏi quân doanh, lái xe đến bên người y, phá cửa mà vào, gắt gao ôm lấy y hôn môi y.
Nhà hắn không nói là không nói, một khi đã nói, hắn tựa như bị tia chớp đánh trúng. Cả người chết lặng, không tự chủ được run rẩy a.
Ôi, Điền nhi của tôi, cục cưng của tôi, em làm cho tôi yêu thích không muốn buông tay. Yêu đến hận không thể đem anh cõng lên đầu, tuyên bố với toàn thế giới , Điền nhi của tôi, chính là làm cho tôi điên cuồng như vậy.
"Cục cưng, em mệt rồi, ngủ đi. Tôi sẽ nghĩ hết cách để nhanh chóng cùng em hội hợp. Thời gian chúng ta chia ly sẽ không lâu đâu."
Phan Lôi khống chế khống chế, mới không có ngao một tiếng hô lên, này với hắn mà nói chính là thiên đại hỉ sự. Hắn kích động hưng phấn, rất muốn đứng trên đài chỉ huy đem tất cả mọi người trong quân doanh kêu đứng lên, tuyên bố cùng bọn họ, bã xã ta nói nhớ ta, hắn nghĩ muốn ta, hắn thích ta!
Nhưng mà giừo cũng đã quá nửa đê , cũng không thể bởi vì kích động mà phá hủy quân quy. Chỉ có thể khống chế chính mình. Tuy rằng vui sướng khiến cho hắn trong ngực phát đau, nhiều vui sướng đè ép như vậy , hắn hoa chân múa tay sung sướng cũng không có thể nói rõ rang có bao nhiêu hưng phấn. Thật muốn chạy quanh sân thể dục mười giới, một bên chạy một bên hô to a. (=.=)
"Em ngủ không được. Anh hát cho em nghe đi."
Tất cả binh nhân ca hát đều rất êm tai, phạn tiền nhất chi ca (bài hát trước khi ăn? Bạn mà dịch như vậy liệu có bị úp sọt =..=), đây chính là truyền thống lâu đời . Điền Viễn đột ngột nghĩ, xướng một khúc thủ ca đi.
"Hảo, tôi hát cho em, em coi như bài hát ru nghe."
Phan Lôi thanh thanh giọng hát, hạ giọng, sau đó, không thể hát quốc tế ca, không thể hát "Học tập tấm gương tốt Lôi Phong", cũng không có thể hát Một gốc cây Tiểu Bạch dương. Thích hợp nhất, chỉ có Trung quân lục hoa.
Làn điệu nhẹ nhàng chậm chạp, không cố ý hạ giọng, một khúc ca còn chưa hát xong, tiếng ngáy tinh tế của Điền Viễn đã truyền đến .
"Ngũ ngon, cục cưng."
Buông điện thoại, Phan Lôi rốt cuộc nhịn không được kích động, ngao một tiếng hô lên.
Phan Lôi một tiếng sói tru, đưa tới một mảnh chó sủa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro