Chương 50 - ĐỘNG VIÊN BẠN THÂN GIÚP HẮN CHIẾU CỐ VỢ MÌNH
Ai mà không nghĩ muốn được phủng trong lòng bàn tay, được yêu thương . Bởi vì một chút nhíu mày, hắn liền lo lắng, bởi vì y không ăn cơm mà nghĩ biện pháp lấp đầy bụng y. Ỷ lại yêu thương, hưởng thụ hắn chiếu cố, bị cảm giác trân sủng này, làm cho người ta phi thường dễ dàng mê luyến.
Cho dù hắn không ở bên người, vẫn là đem y chiếu cố đến phi thường tốt.
Y vốn định đi tới căn tin bệnh viện ăn điểm tâm, nhưng chưa chờ y rửa mặt xong chuông cửa đã vang lên, vẫn là phục vụ sinh ngày hôm qua đưa cơm cho y, lần này đưa tới sớm hơn một chút.
Thời gian giữa trưa, y ở căn tin bệnh viện ăn cơm. Phan Lôi laih gọi điện thoại tới.
"Ăn cơm chưa? Ăn cái gì? Dễ ăn không? Có đặc biệt muốn ăn cái gì không?"
Ngữ điệu ân cần thăm hỏi thực bình thường, điện thoại loại này ai cũng có thể nhận được, đồng sự đôi khi quan tâm hỏi han, thân nhân gọi tới thăm hỏi, tình lữ gọi điện quan tâm, Phan Lôi này một cú điện thoại, cuộc gọi bình thường nhất, lại trực tiếp xâm nhập trái tim Điền Viễn. Quan tâm cùng chiếu cố, yêu thương cùng sủng nịch, không phải chỉ ngoài miệng nói, mà là tự thể nghiệm làm được. Y hiện tại mới phát hiện, Phan Lôi đối với y có bao nhiêu chiếu cố, có bao nhiêu để ý.
"Đang ăn đây, thịt kho cà, không ngon gì cả."
"Đã nói em thân thể đơn bạc, cơm căn tin lại không có dinh dưỡng, mới đem thân thể em phá hư. Cục cưng, không ngon thì ăn ít chút, tôi bảo anh trai đưa đồ ăn tới, buổi tối Trương Huy lại mang đôd ăn ngon tới cho em . Muốn ăn cái gì em cứ nói."
"Sườn đi, thật muốn ăn ."
"Muốn kho tàu hay hầm canh? Có muốn ăn cá không? Quên đi, em đừng ăn cá, hóc xương, chờ tôi về nhà tôi làm cho em ăn, tôi lọc xương ra cho em."
"Em cũng không phải không có tay. Thiếu anh em cũng không phải ngu ngốc sinh hoạt."
Một bên tiểu y tá túm tụm lại thì thầm.
"Bác sĩ Điền làm nũng kìa, nhìn không ra đó."
"Nhìn y tôi cũng rất muốn nói chuyện yêu đương a, có người đàn ông nào mà đối với tôi như vậy, tôi lập tức liền sinh con cho hắn."
Phan Lôi sau khi xác định các món ăn, sườn kho, còn có sao thái tâm (rau xào tim), Canh cá viên, lúc này mới vô cùng cao hứng ngắt điện thoại.
Vành tai Điền Viễn đỏ bừng, y đang ăn cơm, nghĩ tới câu nói cuối cùng của Phan Lôi, Điền nhi a, tôi rất nhớ em.
Phan Lôi đối với cảm tình chưa bao giờ che dấu, nghĩ muốn chính là nghĩ muốn, suy nghĩ tôi liền nói với em, cho em cũng nhớ tôi.
"Ai ai, ăn cơm bằng lỗ mũi rồi kìa."
Bác sĩ cấp cứu đi tới, vỗ vào vai Điền Viễn. Vừa ăn một bên vừa cười, y nghĩ tới cái gì đây, cười đến xuân tâm nhộn nhạo như vậy.
Tổng hợp các triệu chứng yêu đương, tất cả người đang yêu đều giốn như Điền Viễn, vô duyên vô cớ ngây ngô cười, còn cười đến đáng sợ như vậy. Mấy người không bình thường .
Tim hồng bay phấp phới khắp căn tin, còn cho là mọi người không biết sao? Không biết kích thích người độc thân là tội ác sao? Y yêu đương nhưng còn có người cô đơn a, này không phải để cho người khác hâm mộ ghen tị sao?
"Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm đi, đồ ăn cấp khách sạn năm sao, tuyệt đối hợp khẩu vị của anh."
Điền Viễn rõ ràng cũng không muốn ăn, ai muốn ăncà dinh dính như keo, vừa chua vừa không có hương vị, vừa nhìn đã không muốn ăn.
"Ai iêu~, đàm luyến ái liền ngay cả tôi cũng có phúc lợi a, đi theo cậu làm bóng đèn? Cậu xác định mời tôi tới nhà ăn cơm, bộ đội đặc chủng kia nhà cậu sẽ không một phát bắn chết tôi? Dám gian díu với vợ hắn tôi khẳng định sẽ bị xử bắn."
"Hắn dám, cho hắn them mấy lá gan."
Bác sĩ khoa cấp cứu nở nụ cười, bác sĩ Điền trước nay vẫn đều nho nhã khiêm tốn, khi nào thì cũng có này thứ tính tình trẻ con này ? Quả nhiên a, người yêu đương sẽ bị làm hư.
Còn không chờ Điền Viễn lên lầu quay về văn phòng, một chiếc xe cảnh sát liền dừng ở cổng chính, một tiểu cảnh viên mang theo hai gói to đồ ăn vặt bước nhanh tiến vào.
"Bác sĩ Điền đúng không, cục trưởng chúng tôi muốn tôi mang cho anh chút đồ ăn đến đây."
Bác sĩ khoa cấp cứu cười đến đau cả bụng, quan tâm cũng thái quá đi, cho dù là đem toàn bộ đám người yêu của mấy chị em phụ nữ trong bệnh viện tới đây, cũng không có một người có thể so sánh được với Bác sĩ Điền. Đúng là làm cho người ta ghen tị a.
Điền Viễn tức muốn chết rồi, Phan Lôi thật đúng là dám a, đem tất cả mọi người nhà bọn họ lôi đến đây, hắn không ở bên người thì sao, hắn đem huynh đệ bằng hữu gọi hết tới chiếu cố y, không phải nghĩ rằng y nhược trí không biết tự chăm sóc chính mình chứ?
"Phan Lôi, anh cái tên hỗn đản, anh làm tôi mất hết ,ặt mũi, anh cũng quá đáng đi, ngay cả anh hai anh cũng thỉnh tới, buổi tối tôi không trở về nhà, anh không phải gọi cha anh phái người đón tôi trở về a?"
Điền Viễn một cuộc điện thoại gọi tới, đổ ập xuống thoá mạ một trận.
"Em nếu gặp sự tình không giải quyết được, tôi còn thật muốn làm cho tôi ba ra mặt."
Vạn nhất y lạc đường, vạn nhất hắn tan tầm về nhà gặp phải cướp, vạn nhất y bị ai khi dễ, này khẳng định phải để cho cha hắn ra mặt, lấy lại công đạo cho y, giúp y giải quyết nan đề.
WebTru yenOn line . com
Phan Lôi cảm thấy đúng vậy, việc hắn làm là không sai.
"Đi chết đi, hỗn đản!"
Ba một tiếng cắt đứt điện thoại, thở phì phì đem hai túi đồ ăn vặt đưa cho tiểu y tá phòng cấp cứu, y xoay người lên lầu .
"Đội trưởng, vị kia nhà anh lại phát giận à, đã nói vợ là phải đánh rồi mà."
"Cút đi, vợ ta quát mắng là cùng ta làm nũng, y muốn thong tri cho ta, để ta nhanh trở về, không cần mượn tay người khác, muốn ta trở về tự mình chiếu cố y. Ai còn không biết cái tính tình kia nha, hắn phát giận, ta nói cho cậu, kia tuyệt đối là đang thần thái sáng láng. Con mắt trừng tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, ta rất muốn chọc y tức giận, chỉ cần y bĩu môi, ta đã nghĩ muốn hôn y. Ai, ta lại muốn y. Này huấn luyện chết tiệt, khi nào thì chấm dứt a, không biết chia cắt mỗi người một nơi rất không có đạo đức sao? Không biết này sẽ làm ổn thương cảm tình sao? Điền nhi của ta a, ta thật sự rất nhớ em."
Người nghe Phan Lôi nói chuyện, dùng ánh mắt như nhìn thấy thần tiên nhìn Phan Lôi. Sau đó, bị Phan Lôi làm cho phát buồn nôn, che miệng vọt vào WC, ghê tởm muốn chết, Phan Lôi không cần mạo hiểm dung ánh mắt đau thương nghiêng góc bốn mươi lăm độ nhìn trời được không, hắn không phải thi nhân, hắn là bộ đội đặc chủng, đừng có đùa kiểu vậy.
"Ghê tởm chết cậu, nếu để tôi lần nữa nghe thấy cậu khích chúng tôi đánh nhau, tôi trực tiếp nhét cậu vào bồn cầu mà xả nước nước. Ai, lời này không phải nhà của nhà tôi nói sao? Điền nhi, tôi thật là nhớ em ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro