Chương 5 - chính là đến tỏ tình
Phan Lôi ngồi xổm bên người y, quỳ một gối xuống đất, kéo tay Điền Viễn nắm trong tay mình, vẻ cười đùa cùng trêu cợt trên mặt đều biến mất, trở nên dị thường nghiêm túc, trịnh trọng giống như đứng trước quốc kỳ tuyên thệ gia nhập Đảng.
"Tôi gọi là Phan Lôi, đặc công đại đội 1 trung đội trưởng. Tôi năm nay 30 tuổi, 19 tuổi tham gia quân ngũ, đến tháng 12 năm nay là nhập ngũ đủ 11 năm. Tôi là con một, trong nhà có cha mẹ, mẹ đã về hưu, ba còn công tác tại quân khu. Trên danh nghĩa có một chiếc xe Toyota trắng, đã mua được 3 năm. Tôi có một ngôi nhà 110 mét vuông, toàn bộ đều thanh toán rõ ràng. Tôi không có bạn gái, cũng không có vợ, chưa có hôn sử, không có con, tôi cao 1m89, nặng 80 kilogam, hai mắt thị lực 1.5, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh sử, gia tộc không có bệnh di truyền. Tôi ở quân đội đều đứng đầu tất cả các kĩ năng, tốt nghiệp trường quân đội, hiện tại là cấp thượng úy chính doanh. Thích uống rượu, cùng với các anh em cấp dưới uống rượu là hứng thú lớn nhất của tôi. Có hút thuốc, đánh bài, nhưng chỉ cùng bằng hữu vui chơi chứ không nghiện. Biết gỡ mìn, biết kỹ thuật thông tin, biết sơ cứu, biết tiếng Anh, không thích ăn cá, thích ăn thịt, ăn mặc không cầu kì, lương tháng bảy ngàn, tam hiểm nhất kim(1) đều có .Tiền gửi ngân hàng không nhiều lắm. Con người tôi trọng tình cảm, thích bảo vệ nhược tiểu, bênh vực kẻ yếu, cũng có người nói tôi hay bao che khuyết điểm, tôi thì cho rằng là người của tôi tôi đánh chửi như thế nào đều được, người ngoài không thể động vào bọn họ dù chỉ một sợi lông. Tôi có khiếu hài hước, còn biết nấu ăn, cũng biết làm thủ công, con người tôi không hoa tâm, đã yêu một người thì tuyệt đối không thay đổi, hấp dẫn dụ hoặc gì với tôi mà nói cũng không dùng được, tôi sẽ đối xử tốt với vợ, sẽ sủng hắn thương hắn, đem hắn trở thành bảo bối mà tôi trân quý."
(1) Tam hiểm nhất kim: Tam hiểm: Bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm thân thể, bảo hiểm thất nghiệp; Nhất kim: nhà ở công quỹ
Điền Viễn ngây ngẩn cả người, rút tay lại, hắn vẫn tiếp tục khai báo không ngừng. Biến y thành ngốc lăng, càng thêm kì quái.
Không cần thiết phải khai báo của cải với y, cái đó và y có quan hệ sao? Ai quản hắn kết hôn hay chưa nha, ai để ý hắn thân thể cường tráng a, hắn rốt cuộc là đang làm gì chứ?
"Anh nói với tôi chuyện này để làm gì? Tôi không phải kiểm sát viên, tôi không điều tra gốc gác của anh."
Phan Lôi chần chờ một chút, hắng giọng, Điền Viễn phát hiện, Phan Lôi vẫn giống với thổ phỉ bây giờ lỗ tai lại đỏ. Thật sự đỏ á, hắn không phải tiểu bạch kiểm, màu da có chút ngăm, khiến người ta cảm giác uy vũ bất khuất, cường tráng cao lớn, thế mà phía sau hắn cái lỗ tai lại đỏ? Da mặt dày một cục cái gì hắn cũng đều dám làm, vậy mà còn biết thẹn thùng? Kì tích nha, ngoài ý muốn nha.
Phan Lôi khụ một tiếng, nắm chặt tay Điền Viễn trong tay mình, dùng ánh mắt gắt gao quan sát, ánh mắt cực nóng bỏng làm hại Điền Viễn cũng có chút ngượng ngùng.
"Điền Viễn, ý tứ của tôi là, chúng ta kết giao đi. Tôi rất thích em, lần đầu tiên gặp em tôi liền thấy được em rất hợp với tính tình của tôi, tôi phi thường phi thường thích, đây chính là nhất kiến chung tình đi? Nếu là nhất kiến chung tình, tôi tuyệt đối không để em rời đi, chúng ta cùng một chỗ cả đời yêu thương nhau đi, tôi sẽ đối tốt với em, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào thương tổn em, tôi sẽ bảo vệ em, đem tất cả của cải giao cho em, chính là muốn cho em hiểu toàn bộ về tôi, tôi luôn ở tại đây, em nếu có gì không rõ liền hỏi tôi, tôi cái gì cũng nói cho em, trừ bỏ bí mật công tác bên ngoài, em cho dù là hỏi số đo ba vòng tôi cũng đều nói cho em." (tra baike mà ta mém ngất =))))
Kính mắt Điền Viễn thiếu chút nữa rớt trên mặt đất, há to miệng, vẻ mặt nhìn Phan Lôi như thấy bệnh nhân tâm thần.
Đầu óc hắn có bị làm sao không, lằng nhằng cái gì y cũng chưa làm nha, phá cửa phòng khám của y, sau đó bắt y cứu người hơn năm giờ liền, rồi đột nhiên đem lòng yêu y? Cho nên đem y bắt cóc về nhà rồi thổ lộ? Thế này so với tiểu thuyết còn kích thích, còn thái quá hơn.
"Anh, anh không sao chứ. Tôi là nam, là nam, tôi hai mươi tám năm đều là nam, không phải nữ, nhất kiến chung tình? Đó là truyện cổ tích a, hai nam nhân thì nhất kiến chung tình cái rắm!! Anh còn muốn giễu cợt tôi đến khi nào, không phải anh có công việc sao? Liền đi nhanh đi! Tôi mệt chết đi được, tôi cần nghỉ ngơi."
Điền Viễn còn thiếu nước lột áo, đem bộ ngực bằng phẳng lộ cho hắn xem, chứng minh chính mình là đàn ông. Thật muốn sờ trán hắn xem người anh em này có phải hay không phát sốt đến hồ đồ.
Phan Lôi có chút ngượng ngùng, nam nhân này, nam tử hán đội trời đạp đất, khiến cho hắn chịu nói chuyện yêu đương thực sự so với lên trời còn khó hơn a.
"Đại não của tôi được huấn luyện nhất trí với hành động. Xác nhận mục tiêu, xuất kích, chấm dứt chiến đấu, đầu óc vừa hoạt động thì thân thể cũng theo đó mà hành động, trong 3 giây giải quyết vấn đề. Cho nên, theo ý tôi là, lần đầu tiên gặp em tôi chỉ biết tôi rất thích em, tôi sẽ đem em về nhà rồi thổ lộ với em, cho em biết tình cảm của tôi. Giới tính không thành vấn đề, tuổi cũng rất tương xứng, hứng thú ham mê có thể từ từ bồi dưỡng, cuộc sống chậm rãi dung hòa, chúng ta chính là một đôi ân ái nhất nha."
Điền Viễn dở khóc dở cười, rút tay mình về. Y vẫn là người đàn ông có cuộc sống tinh khiết (=)) ), y từ nhỏ thích nhất là tiểu nữ sinh nhỏ bé yếu đuối, đại nam nhân cao lớn thô kệch mà phải đối xử như nữ nhân, y thật sự không nhai nổi. Y còn muốn kết hôn sinh con đó.
"Thực xin lỗi, tôi thích nữ nhân, rất cảm ơn tình cảm của anh."
"Có phải tại tôi đối xử với em không tốt làm em mất hứng? Tôi không thể để em chạy được, thật vất vả mới tìm được người mà tôi thích, tôi thế nào cũng không cho em coi tôi như vô hình mà biến mất được. Có lẽ đối với phần tử trí thức như em mà nói có chút thô bạo, nhưng là, tập trung mục tiêu không thể nơi lỏng là thói quen của tôi. Nếu làm em đau tôi thật xin lỗi."
Phan Lôi hơi sốt ruột, lại bắt lấy tay y. Điền Viễn cúi xuống nắm lấy cánh tay hắn, đem hắn nâng dậy. Có chút buồn cười, y không nghĩ sẽ có ngày bị một đại nam nhân tỏ tình, lại còn dùng phương thức bắt cóc. Cầm lấy tay hắn, thể hiện tình đồng chí thân thiết bắt tay. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Thực có lỗi, chúng ta có thể trở thành bằng hữu, nhưng thực sự không có biện pháp làm người yêu. Chúc anh về sau tìm được người anh thực sự yêu và hắn cũng yêu anh, cùng nhau hạnh phúc cả đời. Chúng ta thực sự không có khả năng!"
Phan Lôi nhìn tay y đang nắm tay mình, trắng noãn nộn nộn, tay bác sĩ bảo dưỡng tốt mới có thể duy trì linh hoạt nha. Cho nên tay không có nửa vết chai, rất non, rất mềm, không phải loại nhu nhược vô lực như tay nữ nhân, trong mềm có cứng, cùng với con người y thật giống nhau, thoạt nhìn tính tình không tồi, thật muốn làm cho y phát hỏa, để y trở thành tiểu lạt tiêu nóng nảy.
"Có cơ hội chúng ta có thể cùng nhau uống một chén. Vẫn là làm bằng hữu tốt hơn. Cám ơn tình cảm của anh nhưng thực sự vẫn là không thích hợp."
Điền Viễn cố dùng lời uyển chuyển đả thương người khác, Phan Lôi nhìn Điền Viễn, miệng y mang theo nụ cười tuyệt đối không phải chân thành giải thích, mà là cố sức nhịn cười nói, nói như thế nhưng vẫn thật du dương trầm bổng, đáng tiếc y nhẫn nại thật khó khăn, miệng có chút vặn vẹo.
Phan Lôi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ra tay chế trụ bờ vai y, nắm tay y hướng về phía lồng ngực mình, liền ôm y vào trong lòng.
"Tình cảm của chúng ta sẽ bắt đầu từ bây giờ!"
Cúi đầu, há mồm cắn y một ngụm, y kinh hô la lên. Hự một ngụm hung tợn giống như sói đói thấy gà con, một miếng nuốt trọn.
Miệng đầy máu tươi, Phan Lôi phi thường vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro